Quyển 3: Phi Long Tại Thiên Chương 128 Bách nhu thần công Dịch: A Nín Biên: A Tút Nguồn: Bàn Long Hội Ngoài ra, trong đại sảnh hoàn lại còn tám người, từ chỗ ngồi phân bố mà xem thì chia ra năm khu vực khác nhau. Nhóm đầu tiên gồm hai cô gái, cầm đầu một nữ tử thân bạch y với đường cong động lòng, nhưng lại mang khăn che mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lung linh lộ ra nét thanh tú. Thanh y thị nữ bên cạnh bạch y nữ tử là một cô nương có tướng mạo thanh lệ, hai người vừa nhìn liền biết là có quan hệ chủ tớ. Nhóm thứ hai gồm hai người đều là nam tử, một vị khoảng lục tuần mặc hoa phục, khí độ bất phàm, sắc mặt lạnh lùng. Một vị khác khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc y phục của quản gia, trên khuôn mặt tròn luôn duy trì nụ cười thản nhiên. Hai người này là người có uy tín ở trong trấn Thiết Thạch, hoa phục lão giả chính là gia chủ của Chu gia – Chu Hoa Bân, người bên cạnh hắn là Chu tổng quản - Chu Thành Quý. Nhóm thứ ba cũng gồm hai người, người cầm đầu mặc cẩm y, năm mươi sáu tuổi, là một trong ba đại thế gia của trấn Thiết Thạch, gia chủ Vương gia - Vương Viễn Quân. Người bên cạnh hắn chừng bốn mươi sáu tuổi, một thân thanh y trang phục, thần sắc lạnh lùng, là Vương tổng quản - Vương Vân, là Lãnh Diện Sát Tinh nổi danh ở Thiết Thạch Trấn. Nhóm thứ tư chỉ có một người, chính là một vị thanh niên tuấn tú chừng hai ba hai tư tuổi, một thân kim sắc hoa phục, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo, tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén, thời khắc lóe ra quang huy. Người này đúng là người lúc trước Sử Thiên Thu nhắc đến, Lãnh Thiên Quân, một gã Huyền Kỳ vũ giả. Còn lại một người đặc biệt nhất trong tám người, là một quái nhân hai đầu, mặt trước là đầu nam nhân, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, tướng mạo xấu vô cùng, làm cho người ta thấy ác tâm. Ngược lại, đầu còn lại là nữ nhân, xinh đẹp tuyệt trần, từ dáng vẻ cho đến khí chất đều tương phản với mặt nam nhân kia. Tướng mạo như thế là độc nhất trên thế gian, hắn chính là người lưỡng tính Cơ Tinh. Cơ Tinh này hết sức quái dị, nam nữ đặc thù cực kỳ rõ ràng, mà hai cái đầu có thể tự do chuyển động, có thể đồng thời nhìn về hai phương hướng,một trước một sau hoàn toàn không có vấn đề. Lưu ý tình hình trong đại sảnh, Thiên Vũ sắc mặt kỳ dị, nắm tay Hoa Thanh đi về phía Đinh Linh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Cơ Tinh, Lãnh Thiên Quân, Tiêu Thiên Phách. Thấy Thiên Vũ xuất hiện, Tiêu Quang Ảnh nhất thời kích động vô cùng, nếu không có Tiêu Thiên Phách ngăn lại, tất sẽ có một trận ồn ào phát sinh rồi. Đỗ Tinh Vũ nhìn Thiên Vũ, trong ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc, tựa hồ không quá tin tưởng những chuyện tình phát sinh trên người Thiên Vũ trong những ngày gần đây. Ứng Thiên Hữu và Nạp Tiểu Song mỉm cười nhìn về phía hai người, Thiên Vũ và Hoa Thanh gật đầu đáp lại, song phương vốn vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp. Đinh Linh nhìn Thiên Vũ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười vui sướng, không nhịn được hướng phía Thiên Vũ phất tay, bảo hắn đi vào. Người của Chu gia và Vương gia đối với Thiên Vũ cũng không xa lạ, nhưng việc Thiên Vũ có thể vào Thông Thiên Lâu tham dự đấu giá hội, chuyện như vậy hai nhà Chu – Vương chưa có dự liệu được. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Đi tới bên cạnh Đinh Linh, Thiên Vũ ngồi giữa Đinh Linh và Hoa Thanh, ánh mắt mỉm cười nhìn Đinh Linh, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Đinh Linh cười duyên nói: “Đấu giá hội nửa năm một lần ở Thông Thiên Lâu hết sức hiếm có, ta nhân lúc rảnh rỗi tới đây xem một chút.” Hoa Thanh hỏi: “Đấu giá hội lúc nào thì bắt đầu?” Đinh Linh trả lời: “Giờ tuất, canh ba.” Thiên Vũ nói: “Vậy là sắp bắt đầu rồi.” Vừa nói xong, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng đàn trầm thấp, một tràng thanh âm phong cách cổ xưa vang lên ý nhị. Một khắc kia, trên bãi đá hình tròn, một thân ảnh màu đen phiêu nhiên hạ xuống xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Đó là một lão giả tóc bạc, nếp nhăn in đầy trên gương mặt già nua, đôi mắt híp lại nhìn mọi người một lượt, ánh mắt sắc như một lưỡi dao sắc bén, làm cho tất cả mọi người đều tránh né, không dám nhìn thẳng vào hắn. Thiên Vũ tâm thần chấn động, thầm nghĩ: “Ánh mắt thật sắc bén, thực lực lão già này tuyệt đối trên Tiêu Thiên phách.” “Hoan nghênh các vị tới Thông Thiên Lâu, lão hủ chính là đấu giá sư cao cấp nhất trong Thông Thiên lâu, gọi là Mặc Ảnh, phụ trách chủ trì đấu giá thịnh hội tối nay. Đêm nay, vật phẩm đấu giá tổng cộng gồm mười văn kiện, giá cả mỗi một vật phẩm đều không giống nhau, mọi người đều có thể ra giá để đoạt lấy, người nào ra giá cao hơn thì sẽ được.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Nhìn quanh bốn phía, lão già Mặc Ảnh cố ý dừng lại một lát, thấy mọi người không có nghi vấn gì, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhàn thoại không đề cập tới làm gì, kiện vật phẩm đầu tiên trong đấu giá hội đêm nay là một quyển kỹ năng Huyền cấp thượng giai – Kinh Hồn Kiếm Quyết, giá khởi điểm là một vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một ngàn kim tệ.” Tay phải khẽ giơ lên, trong tay Mặc Ảnh hiện ra một quyển bí tịch đã ố vàng, thu hút tầm mắt của người vào đó. Nhìn bí tịch trong tay Mặc Ảnh, trên mặt Thiên Vũ lộ ra ý cười bình tĩnh, ánh mắt quét qua những người khác trong đại sảnh, phát hiện cô gái che mặt kia không có phản ứng gì, sắc mặt ba người Đỗ Tinh Vũ, Tiêu Thiên Phách, Cơ Tinh đều bình tĩnh, tựa hồ cũng không có hứng thú. “Một vạn kim tệ.” Ứng THiên Hữu lên tiếng đầu tiên nhất thời phá vỡ sự yên lặng. “Một vạn một ngàn kim tệ.” Thấy có người mở đầu, Lãnh Thiên Quân cũng gia nhập cạnh tranh. “Một vạn hai ngàn kim tệ.” Theo sát phía sau, Chu Hoa Bân thêm vào một ngàn kim tệ. “Một vạn năm ngàn kim tệ.” Người duy nhất gia tăng một lần ba ngàn kim tệ, Vương Viễn Quân nhất thời chiếm được ưu thế. Ứng Thiên Hữu vẻ mặt cười, lạnh nhạt nói: “Một vạn sáu ngàn kim tệ.” Thêm vào một ngàn kim tệ, Ứng Thiên Hữu có vẻ muốn giữ khoảng cách nhất định. Nhìn Ứng Thiên Hữu một chút, Lãnh Thiên Quân hừ lạnh nói: “Hai vạn kim tệ.” Chu Hoa Bân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Hai vạn năm ngàn kim tệ.” Vương Viễn Quân chân mày khẽ nhíu, lạnh lùng nói: “Ba vạn kim tệ.” Ứng Thiên Hữu nghe vậy chỉ cười cười, ngậm miệng không nói nữa, tựa hồ vừa rồi chỉ là tiếp thêm sự hứng thú, cũng không có chủ ý mua nó. Lãnh Thiên Quân vẫn lưu ý phản ứng của Ứng Thiên Hữu, hắn không hề mở miệng ra giá nữa, tựa hồ cũng cố ý nhằm vào Ứng Thiên Hữu. Chu Hoa Bân nhìn qua Vương Viễn Quân, ánh mắt hai vị gia chủ chạm nhauu, một hồi chiến tranh âm thầm không tiếng động lặng lẽ diễn ra. “Ba vạn hai ngàn kim tệ.” Thêm vào hai ngàn, Chu Hoa Bân hiển nhiên rất có hứng thú đối với Kinh Hồn Kiếm Quyết, dù sao đây cũng là kỹ năng Huyền cấp thượng giai, ở trong Trung Châu cũng cực kỳ hiếm thấy. Vương Viễn Quân lạnh lùng cười, trầm giọng nói: “Bốn vạn kim tệ.” Ý tứ khiêu khích cực kỳ rõ ràng, cũng để lộ ra hắn bắt buộc phải mua được vật phẩm. Chu Hoa Bân sóng mắt khẽ chuyển, sau khi chần chờ trong chốc lát, đột nhiên cười nói: “Ngươi đã cảm thấy hứng thú như vậy, vậy ta tặng cho ngươi đi. Ta giữ tiền lại để đấu giá kiện vật phẩm tiếp theo.” Vương Viễn Quân cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi cố ý nâng giá lên, làm cho ta mua với giá cao thì ta sẽ có hại?” Chu Hoa Bân nhún nhún hai vai, làm bộ dáng không sao cả, lạnh nhạt nói: “Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, đây là đặc điểm của đấu giá hội.” Trên đài, Mặc Ảnh đang quan sát bốn phía, trầm giọng nói: “Nếu không còn ai tăng giá, Kinh Hồn Kiếm Quyết sẽ thuộc về Vương Viễn Quân.” Lời vừa nói ra, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, kiện vật phẩm đầu tiên của Thông Thiên Lâu tối nay được đẩy lên tới bốn vạn kim tệ, do một trong ba đại thế gia của Thiết Thạch Trấn, gia chủ Vương gia Vương Viễn Quân mua được. Chỉ với giá cả bán ra của một vật phẩm, Thiên Vũ không thể không nói Thông Thiên Lâu này thật có khả năng cực cao, chỉ có một vật phẩm đã viễn siêu tổng giá trị 32 kiện vật phẩm lần trước của Thất Bảo Các rồi. Thu hồi Kinh Hồn Kiếm Quyết lại, Mặc Ảnh lập tức xuất ra một bản bí tịch giơ lên cao, ngữ khí bình tĩnh nói: “Kiện vật phẩm thứ hai tối nay chính là một quyển công pháp Huyền cấp thượng giai– Bách nhu thần công. Đây là công pháp Thủy thuộc tính, giá khởi điểm là hai vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không nhỏ hơn ba ngàn kim tệ.” Lời vừa nói ra, rất nhiều người trong đại sảnh đều có hứng thú, trên mặt đều lộ ra ánh mắt sáng rực. “Hai vạn năm ngàn kim tệ.” Người thứ nhất mở miệng là Lãnh Thiên Quân, hắn lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng. “Ba vạn kim tệ.” Người thứ hai mở miệng là Ứng Thiên Hữu, hắn tựa hồ luôn bất đồng với Lãnh Thiên Quân, luôn cố ý nhằm vào người này khiêu khích. “Ba vạn năm ngàn kim tệ.” Lúc này mở miệng là Đỗ Tinh vũ, làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Tiêu Thiên Phách an vị bên trái Đỗ TInh vũ, nghe vậy chân mày khẽ nhíu, tựa hồ muốn tăng giá nhưng lập tức liền bỏ đi ý niệm trong đầu, hẳn là có mưu đồ khác. “Năm vạn kim tệ.” Kéo giãn ra một khoảng chênh lệch, Chu Hoa Bân tựa hồ nhất định phải có được bí tịch kia. Vương Viễn Quân cười lạnh nói: “Năm vạn năm ngàn kim tệ.” Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời an tĩnh. Qua một hồi lâu, Lãnh Thiên QUân đột nhiên nói: “Sáu vạn kim tệ.” Ứng Thiên Hữu ngữ khí bình thản nói: “Sáu vạn ba ngàn kim tệ.” Thêm vào một con số khá lớn, thái độ Ứng Thiên Hữu sâu xa và khó hiểu. Đỗ Tinh Vũ khẽ nhíu mày, chần chờ nói: “Tám vạn kim tệ.” Lần nữa lập tức giật lại khoảng cách giữa song phương, lần tranh đoạt công pháp Huyền cấp thượng giai này quả thực khiến cho người ta trợn lòi mắt. Chu Hoa Bân sắc mặt âm trầm, lo lắng một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn buông tha, tựa hồ cảm thấy quyển công pháp này không đáng giá tới tám vạn kim tệ. Vương Viễn Quân thấy Chu Hoa Bân bỏ qua, hắn cũng không cạnh tranh nữa, như vậy chỉ còn lại Lãnh Thiên Quân, Ứng Thiên Hữu và Đỗ Tinh Vũ. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều rơi vào ba người này, cùng đợi đợt cạnh tranh kế tiếp. Trừng mắt liếc qua Đỗ Tinh Vũ một cái, Lãnh Thiên Quân hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ giá cả tám vạn kim tệ hắn cũng không chịu nổi. Ứng Thiên Hữu thần sắc kỳ dị, nhẹ giọng nói: “Tám vạn ba ngàn kim tệ.” Đỗ Tinh Vũ chân mày khẽ nhíu, căm tức nhìn Ứng THiên Hưu, trầm giọng nói: “Chín vạn kim tệ.” Ứng Thiên Hữu nhăn mày, nhìn Niếp Tiểu Song bên cạnh, thấy nàng lắc đầu, lúc này không cạnh tranh nữa. Đến lúc này, một quyển công pháp Huyền cấp thượng giai được bán ra với giá chín vạn kim tệ, đây là chuyện tình mà rất nhiều người không thể nào dự liệu được. Mặc Ảhh thần sắc bình tĩnh dò hỏi: “Còn vị nào tăng giá nữa không? Nếu không còn ai, Bách Nhu Thần Công này sẽ thuộc về Đỗ Tinh Vũ.” Lưu ý thần sắc của mọi người, Đỗ Tinh Vũ thấy không còn có người nào mở miệng, mặt mày không khỏi lộ vẻ đắc ý. Song, vào lúc này, một thanh âm ngoài ý muốn khiến ọi người chú ý. “Ta ra giá mười vạn kim tệ.” Người mở miệng chính là Thiên Vũ, hắn và Đỗ Tinh Vũ có cừu oán, tự nhiên sẽ không để cho địch nhân dễ dàng có được. Đồng thời công pháp Huyền cấp thượng giai đối với Thiên Vũ cũng rất thích hợp, cho nên nhất cử lưỡng tiện, vừa chèn ép được sự kiêu ngạo của địch nhân, vừa mua được thứ mình muốn. Đỗ Tinh Vũ nghe vậy chấn động, căm tức nhìn THiên Vũ, trầm giọng nói: “TIểu tử thúi, ngươi thật tình muốn đối địch với ta sao?” Thiên Vũ cười lạnh nói: “Ai ra giá cao thì người đó được, ngươi muốn đoạt bí tịch thì cứ tăng giá đi.”