Chương 14 Thân Thể Khang Phục Dịch: Cuonghv (A Cuồng) Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy) Nguồn: Banlonghoi Thoáng một cái đã sáu ngày trôi qua, Tiêu Vũ cảm giác được thân thể gã có những biến hóa rất lớn, nơi vết thương đã lành trên ngực dường như có một ngọn lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt. Cảm giác đó cũng giống như cảm giác khi hạt châu nằm trong lồng ngực, không làm cho gã thấy thống khổ mà ngược lại còn khiến gã ấm áp, thoải mái vô cùng. Lúc này, Thiên Vũ không hề biết đó là biểu hiện của Tâm Hỏa nảy sinh, thân thể của gã bởi duyên cớ của đan châu, cộng thêm công sức của nữ thần y và hiệu dụng của các loại thuốc trân quý, gộp lại thành điều kiện kích thích Tâm Hỏa nảy sinh, từ trạng thái mầm mống cố định chuyển sang hình thái ngọn lửa, tồn tại trong tim gã. Đây là một quá trình đột biến về chất, người bình thường phải không ngừng tu luyện mới có thể tích lũy được một nền tảng vững chắc, từ đó mới làm cơ sở cho Tâm Hỏa thức tỉnh. Thiên Vũ có thể dễ dàng đột phá hạn chế này, nguyên nhân chủ yếu là do đan châu tạo thành. Về phần nữ thần y tài ba cũng như dược liệu trân quý chỉ được coi như là chất xúc tác có tác dụng trợ giúp, làm cho Tâm Hỏa trong cơ thể Thiên Vũ sớm thức tỉnh mà thôi. nguồn Sáng sớm, Tằng Đại Phu và Tiểu Cửu đã có mặt trong phòng Thiên Vũ, cả ba người đều ôm tâm tình kích động, bởi ngày hôm nay là ngày tháo kim châm ra, là ngày quyết định Thiên Vũ có thể khang phục hay không, cũng là điều ba người đang nóng lòng mong đợi. Đứng ở bên giường, Tằng Đại Phu cẩn thận tháo những kim châm trên tứ chi của Thiên Vũ, mồ hôi rịn ra như tắm, đầm đìa cả khuôn mặt già nua của Tằng Đại Phu, hiển nhiên tâm tình của ôngg cũng đang vô cùng kích động. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Thiên Vũ phải nằm bất động ở nơi này một tháng, điều đó làm gã cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng gã cũng không dám vọng động. Bởi trong lòng gã luôn tồn tại một loại sợ hãi, sợ rằng từ nay mình sẽ trở thành người tàn phế, không còn cách nào để đứng lên. Một lát sau, Tằng Đại Phu người ướt đẫm mồ hôi đứng thẳng người dậy, giọng nói như trút được gánh nặng trong lòng: “Tốt lắm, con cử động một chút thử xem sao!” Sắc mặt Thiên Vũ trở nên quái dị, gã nhìn Tằng Đại Phu một chút, rồi lại nhìn sang Tiểu Cửu, thấy trong mắt hai người ngập tràn sự khích lệ, lúc này mới thử dò xét hoạt động của cánh tay trái. Ý niệm vừa động, Thiên Vũ khẽ co duỗi ngón tay, rồi dần dần nâng cả cánh tay lên, thấy cảnh tượng đó, Tằng Đại Phu cùng Tiểu Cửu vô cùng vui mừng, buông tiếng hoan hô. Thiên Vũ nghe được tiếng hoan hô của hai người, trong lòng đang u ám, nặng nề bỗng trở nên thư thái, cả người hưng phấn bừng bừng, không chút nghĩ ngợi liền xoay người ngồi dậy, cảm giác tứ chi linh hoạt, toàn thân hữu lực, nhìn không ra chút dấu vết nào của thương tích. Nhảy xuống giường, Thiên Vũ đi tới đi lui vài bước, hai tay vung vẩy liên tục, cất tiếng cười to không ngớt. Tiểu Cửu vui vẻ nói: “Tốt lắm, tất cả đều hoàn hảo, thật sự là quá thần kỳ.” Tằng Đại Phu cảm khái nói: “Nữ thần y quả thật là xuất thần nhập hóa, lão hủ thật không cách nào so sánh với nàng.” Trong phòng, Thiên Vũ hưng phấn đi tới đi lui, rồi lại vung tay đánh thử bài Linh Xà quyền, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, còn mạnh mẽ hơn lúc trước đến mấy lần. Tằng Đại Phu lúc này đã khôi phục bình tĩnh, hỏi: “Thiên Vũ, con hôm nay đã hoàn toàn bình phục, con định giải thích như thế nào với mọi người đây?” Thiên Vũ nghe vật liền chấn động, sự hưng phấn trên nét mặt lập tức bị thay thế bởi sự cô đơn, gã nói: “Một tháng vừa qua con cũng rất lo lắng, dù có nói cho họ biết chân tướng sự việc, thì họ cũng chỉ bất lực mà thôi. Ngược lại càng khiến mọi người thương tâm hơn. Đã như thế, tốt hơn hết là để một mình con ghi nhớ lấy cừu hận này, đợi tương lai khi con báo được đại thù, lúc đó sẽ đem chân tướng sự việc nói ọi người biết.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Tằng Đại Phu chần chừ: “Con còn trẻ, làm như vậy dường như không tốt lắm đâu.” Thiên Vũ nói: “Ngày đó hung thủ là một hắc y nhân bịt mặt, ra tay cực kì tàn độc, không chút lưu tình, nếu con nói cho dân làng biết, nói không chừng còn mang đến họa sát thân cho họ, như vậy ngược lại càng gây hại nhiều hơn thôi.” Tiểu Cửu nói: “Thiên Vũ lo lắng như vậy cũng không phải là không có lý, chỉ là những người làng của mi luôn ngóng trông mi tỉnh lại, chỉ cần mi vừa xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ tới hỏi chuyện thôi.” Thiên Vũ nói: “Ta đã nghĩ rồi, đêm nay ta sẽ một mình đi bái tế môn chủ, trước khi trời sáng ta sẽ rời khỏi trấn Tân Dân, đi trấn Thiết Thạch học nghệ. Đợi một ngày nào đó trong tương lai ta mạnh mẽ hơn, có năng lực giết chết cừu nhân, rửa sạch hận thù, ta lại quay trở về đây bái tế vong hồn người đã khuất.” Tằng Đại Phu vuốt cằm nói: “Như vậy cũng được, chỉ có điều con mới mười bảy tuổi, trên vai gánh nặng cừu hận như vậy, đối với tương lai của con cũng thật không công bằng.” Thiên Vũ tự giễu nói: “Có thực lực mới nói đến chuyện công bằng, không có thực lực, thì không có ai đủ tư cách để nói đến chuyện đó được.” Tằng Đại Phu nghe vậy liền thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Thiên Vũ, không nói thêm một lời nào khác, lập tức quay người rời đi. Tiểu Cửu nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Trấn Thiết Thạch vốn là một trong bốn thị trấn lớn của thành Phù Cừ, cách thành Phù Cừ hơn tám mươi dặm về phía Tây Nam, cách Tân Dân trấn gần một trăm ba mươi dặm, nếu mi đi bộ, ít nhất tới khuya mới có thể đến được đó.” Thiên Vũ lắc đầu nói: “Ta định trước khi trời sáng sẽ xuất phát, nhiều nhất là xế chiều đã đến tới nơi rồi.” Tiểu Cửu nói: “Ta nói như vậy là muốn i biết một điều, trấn Thiết Thạch khác biệt rất lớn với trấn Tân Dân, nơi đó dân cư đông đúc, các nhu cầu ăn ở đều phải tốn tiền, trên người mi bây giờ không có một đồng một cắc nào, mới chính là vấn đề mi cần phải lo lắng nhất.” Thiên Vũ nghe vậy, khẽ nhăn nhó, sự thật tàn khốc làm gã trở nên trầm mặc không nói. Buông tiếng than nhẹ, Tiểu Cửu nói: “Ta đây có giành dụm được chút ít, mặc dù cũng không nhiều lắm nhưng tính ra cũng đủ i duy trì sinh hoạt trong mấy ngày. Chờ đến khi mi gia nhập vào Thiện Vũ Minh, việc cơm áo gạo tiền lúc đó mi sẽ không cần phải lo lắng nữa.” Thiên Vũ nhìn Tiểu Cửu, một thứ tình cảm ấm áp không diễn tả được thành lời lặng lẽ dâng lên trong lòng, gã chỉ trầm giọng nói: “Cám ơn ngươi, phần ân tình này ta luôn khắc sâu trong tâm khảm.” Tiểu Cửu cười ngây ngô: “Không cần phải cám ơn, mi chỉ cần cố gắng sống tốt, sớm trở nên mạnh hơn, lúc đó ta sẽ cao hứng giùm mi.” Vừa nói chuyện, Tiểu Cửu vừa lấy từ trong lòng ra một cái túi đưa cho Thiên Vũ, cười: “Bên trong có năm ngân tệ cùng tám trăm đồng tệ, tương lai mi phát đạt, nhớ trả lại cho ta là được.” Thiên Vũ nghiêm mặt nói: “Yên tâm, tương lai ta sẽ trả lại cho ngươi gấp vạn lần.” Tiểu Cửu cười lơ đễnh, nhẹ giọng nói: “Thôi nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi tối ta đến tạm biệt mi.” Nói xong, Tiểu Cửu xoay người sang hướng khác, thoáng chững người một lúc rồi lại lập tức rời đi. Thiên Vũ ngập ngừng, như định nói thêm điều gì nhưng cũng im lặng, để cho Tiểu Cửu bước ra ngoài. Chỉ còn một mình ngồi trong phòng, Thiên Vũ nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt thanh tú có vài phần non nớt, vài phần nặng nề. Thời gian hai tháng, thoáng cái đã trở thành quá khứ, xong với gã vẫn còn tươi mới như ngày hôm qua. Từng chuyện xảy ra ở Vân Ảnh môn đều hiện lên một cách rõ ràng, xuất hiện trong giấc mộng của gã hàng đêm, khiến gã luôn nhớ đến nụ cười trên gương mặt cũng như sự nhân từ mà Môn chủ dành cho gã. Năm Thiên Vũ chín tuổi đã mất đi cha mẹ, khi đó gã còn nhỏ, mặc dù có khóc thương nhưng rất nhanh đã bị hoàn cảnh làm nhạt nhòa đi kí ức. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Hôm nay, môn chủ Vân Báo đối với gã chẳng khác nào cha với con, Thiên Vũ mười bảy tuổi so với Thiên Vũ chín tuổi, bất luận là tâm trí hay tình cảm cũng không thể so sánh với nhau. Hai lần đả kích đối với gã, tuy bản chất là như nhau nhưng lại có quá nhiều khác biệt. Thời gian lặng lẽ trôi qua không một tiếng động. Thiên Vũ ngồi trong yên lặng gần một ngày, mãi đến khi Tiểu Cửu mang tới một bữa cơm thịnh soạn, gã mới từ trong trầm tư bừng tỉnh lại. Chỉ chốc lát sau, Tằng Đại Phu cũng đã tới nơi, cùng với Tiểu Cửu dùng bữa cơm chia tay Thiên Vũ. Nhìn cơm canh bày ra trên bàn, Thiên Vũ không hề muốn ăn, chỉ có phần tình cảm của Tằng Đại Phu và Tiểu Cửu mới làm cho gã cảm thấy ấm áp trong lòng