Thiên Di FULL

Chương 8

Trong Ngục Cốc, ngày cũng như đêm, ngay chính Mạc Thiên Di cũng không rõ hiện tại là lúc nào. Sau khi trải qua tẩy tinh phạt tủy, một tuần nhanh như chớp trôi qua, Mạc Thiên Di dùng thời gian này để củng cố lại pháp lực, chuẩn bị tùy thời điểm có thể đột phá. Mấy lần Mạc Thiên Di thử mở miệng xin gặp Hỏa Băng Hồ, Sở Bá Thiên đều hừ nhỏ một tiếng từ chối, vuốt râu cười bảo:"Lo lắng cái gì! Ta đưa chúng đến chỗ tốt, đợi đến năm năm sau gặp lại, không chừng có thể thấy được kinh hỉ. Nha đầu, thần thú thượng cổ một khi sức mạnh được khai thông lần nữa, sẽ không phải là trợ thủ bình thường đâu." Từ ngày Hỏa Băng Hồ được Mạc Thiên Di cứu về, chưa từng rời khỏi nàng nửa bước, dần dần, nàng hình thành thói quen ôm chúng vào lòng mỗi đêm cho say giấc. Sư phụ đã mở miệng đảm bảo, chắc chắn sẽ có cách khiến cho Hỏa Băng Hồ lấy lại sức mạnh ban đầu. Bất quá, năm năm sau mới có thể gặp lại, việc này vẫn khiến Mạc Thiên Di không tránh khỏi buồn bã. Sau ba canh giờ tu luyện như mọi ngày, Mạc Thiên Di giật mình mở bừng mắt. Sở Bá Thiên đã khoanh tay đứng trước mặt nàng từ lúc nào, thần thức của nàng thế nhưng không hề cảm nhận được sự dao động của người tới. Mạc Thiên Di chưa từng hỏi rõ tuổi thật của vị sư phụ này, nhưng phần thần thức đang tồn tại trước mặt nàng đây, sống lưng thẳng tắp, gương mặt khôi ngô ngạo nghễ, chắc hẳn thời trẻ cũng là một mĩ nam tử nổi danh thiên hạ. Sư phụ mấy ngày nay đối với nàng không gần không xa, thi thoảng sẽ hiền hòa hơn đôi chút, Mạc Thiên Di dù thắc mắc nhiều điều nhưng không dám trực tiếp hỏi. Nàng đứng dậy, thong thả phủi bụi trên y phục, cười gọi:"Sư phụ." Sở Bá Thiên quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu:"Đi theo ta." Mạc Thiên Di y lời, chẳng mấy chốc đã đến hang đá đầu tiên khi hai người gặp mặt. Năm tảng đá sừng sững chống thẳng lên cao như cột trời, nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện, tất cả được xếp đặt theo hình sao, các vị trí chuẩn xác như trong ngũ hành trận pháp. Mạc Thiên Di đến giữa điểm trung tâm ngồi xuống, hai chân xếp bằng, trong đầu thoáng nhớ lại hình ảnh năm hòn đá sáng lên khi máu trên cổ tay nàng rớt xuống. Chỉ thấy Sở Bá Thiên ngồi trước mặt nàng vung tay lẩm nhẩm chú ngữ, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Mặt đất đá thông thường nơi nàng ngồi lên theo đó trở thành một trận pháp sống động, các tảng đá nhỏ hẹp bên hang động tự nhiên di chuyển đến các vị trí khác nhau. Trên thân năm hòn đá lớn dần dần xuất hiện các biểu tượng rực sáng đủ màu sắc tượng trưng cho năm nguyên tố ngũ hành, ánh sáng chói mắt bắn thẳng ra rồi giao nhau tại một điểm, lơ lửng ngay trên người nàng. "Tập trung! Đọc theo ta". Sở Bá Thiên quát khẽ. Mạc Thiên Di giật mình, vội vàng tĩnh tâm, lẩm nhẩm đọc theo. "Cảm nhận trận pháp. Đừng bài xích nó. Để cho nó dung nhập vào cơ thể." Mạc Thiên Di nghe vậy nhắm chặt mắt, hỏa nguyên tố trong cơ thể nàng theo tiếng gọi của trận pháp đang khởi động dưới thân mà rít gào. Pháp lực chạy dọc theo các kinh mạch trên cơ thể theo tốc độ chóng mặt, dần dần tụ tập thành các điểm sáng nhỏ, mơ hồ chuyển hóa thành hình thù gì đó. Thời gian niệm chú ngữ qua đi, Mạc Thiên Di cảm nhận được hình ảnh trước mắt càng một càng rõ ràng. Nàng vì cảnh tượng trước mặt mà kinh hãi, năm điểm trên ngũ hành trận thuật, bắt đầu từ một điểm màu đỏ rực, cuối cùng trở thành năm điểm sáng tách biệt riêng rẽ. Chẳng lẽ những lời sư phụ nói đều là thật, trên đời này thật sự tồn tại việc thu thập thêm các nguyên tố pháp lực ngoài nguyên tố pháp lực trực hệ? Mạc Thiên Di còn chưa kịp cảm thán đã nghe thấy giọng nói của Sở Bá Thiên vang lên ngay trước mặt:"Nha đầu, con thấy được gì?" Mạc Thiên Di nhắm mắt cảm thụ thật kĩ, lúc này mới nói:"Sư phụ, năm nguyên tố ngũ hành đứng thành các điểm nhỏ tách biệt. Vàng, xanh, lam, đỏ, nâu, cả năm màu đều đủ..." Còn chưa dứt lời, Mạc Thiên Di đã cả kinh bật thốt lên, hai hàng mi dài vì kích động mà rung rung, giọng hơi run rẩy:"Không phải...Bảy màu...!sư phụ, không phải năm, là bảy màu!". Mạc Thiên Di quan sát thật kĩ, hai màu xám và đen vừa mới gia nhập không phải là tượng trưng cho phong nguyên tố và ám nguyên tố trong số các nguyên tố trực hệ của nàng hay sao? Chẳng lẽ trận pháp này có thể dung nhập thêm những nguyên tố không thuộc ngũ hành đã tồn tại sẵn trong cơ thể? Mạc Thiên Di bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, chỉ có thể căng thẳng cảm nhận các nguyên tố tự nhiên được trận pháp hút mạnh vào cơ thể nàng, càng ngày càng nhiều, trong lòng lòng âm thầm suy nghĩ. Nàng hiểu rồi! Nếu như bản thân không thể tự cảm nhận các loại nguyên tố khác, có thể thông qua pháp trận để dẫn dắt, kết quả cũng sẽ không sai biệt mấy. Pháp lực từ nguyên tố mà thành, nguyên tố tự nhiên từ đất trời mà thành, dù có tương sinh tương khắc, chẳng phải vẫn là một thể? Đúng vậy! Chính là ý này. Mạc Thiên Di chậm rãi điều chỉnh ba nguyên tố trực hệ lầm lượt là hỏa, phong, ám nguyên tố, để chúng dẫn dắt các nguyên tố khác du nhập vào cơ thể. Giữa các điểm sáng trên trận pháp vốn dĩ rời rạc dần dần hình thành các đường nét thật mảnh liên kết với nhau. Vốn ban đầu là hình sao năm cánh, sau khi có thêm phong và ám nguyên tố đã chuyển thành hình sao bảy cánh. Trên môi Mạc Thiên Di vì thế mà kéo lên một nụ cười nhẹ. Nàng đoán đúng rồi! Sở Bá Thiên so với Mạc Thiên Di cũng kinh ngạc không kém hơn bao nhiêu. Phải biết rằng, ngay cả có ngũ hành trận pháp của ông ở đằng sau hỗ trợ, ít nhất cũng phải mất đến bảy canh giờ mới có thể cảm nhận những nguyên tố khác ngoài nguyên tố trực hệ. Hơn nữa, chỉ khi nào một nguyên tố xuất hiện và thành hình, nguyên tố khác mới có thể tiếp tục xuất hiện và bổ sung vào các mắt xích khác của trận pháp. Quá trình trọn vẹn có thể mất đến sáu bảy ngày. Vậy mà nha đầu này lại có thể cảm nhận được cả năm nguyên tố cùng một lúc chỉ trong ba canh giờ. Chẳng lẽ là do trong cơ thể nàng có sẵn phong nguyên tố và ám nguyên tố làm xúc tác nghịch chuyển các nguyên tố khác vào vị trí? Dù thế cũng không thể phủ nhận khả năng lĩnh hội và lực tinh thần khủng bố của nha đầu này, một ma pháp sư trung cấp mười một tuổi đã có thể cảm ứng được đồng loạt bảy nguyên tố ma pháp, thật sự là nhân tài trăm năm mới thấy. Sớ Bá Thiên càng nghĩ càng cảm thấy vui mừng, không ngừng nâng tay rót hồn lực cuồn cuộn trong cơ thể vào trận pháp. Khi Sinh Tử Linh Thạch lựa chọn Mạc Thiên Di làm người kế nhiệm, Sở Bá Thiên vẫn còn giữ lại chút hồ nghi, hiện tại một chút nghi ngờ ấy đã bị ông quét sạch không dấu vết. Ba trăm năm. Ông đã chờ ròng rã tại cái nơi quỷ quái này ba trăm năm mới chờ được người truyền thừa thích hợp. Sở Bá Thiên rất muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn, ba trăm năm, ba trăm năm cuối cùng không uổng phí! Đúng lúc đó, Mạc Thiên Di vốn đang yên tĩnh ngồi xếp bằng mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu. Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, trên đầu nổi đầy gân xanh, môi cắn chặt, hiển nhiên là đang chịu đựng một cơn đau thấu xương. Nụ cười trên mặt Sở Bá Thiên lập tức cứng ngắc, cặp mắt hẹp dài mở to, trong chốc lát còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao lại thế này? Trong thần thức của ông, trận pháp kia đang tiến triển rất tốt, sao đột nhiên lại khiến Mạc Thiên Di thổ huyết. Tạm thời gạt qua cố kị về nam nữ khác biệt, Sở Bá Thiên vội vã kéo tay áo của Mạc Thiên Di lên kiểm tra. Quả nhiên, trên cổ tay nàng có một ấn kí hình giọt nước, một bên màu đỏ, một bên màu lam trong suốt, lúc này đang sáng sực lên. Thân thể Mạc Thiên Di theo đó mà nửa nóng nửa lạnh, khó chịu đến mức khiến nàng rên hừ hừ từng tiếng. Sở Bá Thiên cúi đầu ngẫm nghĩ, hai bên mày nhăn tít, vài giây sau mới giật mình thốt ra:"Là hoán sinh chú!" "Nha đầu, hoán sinh chú. Là ai giúp con hạ hoán sinh chú?" Mạc Thiên Di cắn răng cố nén cảm giác nóng lạnh bất đồng đang ngang ngược tàn phá cơ thể, yếu ớt đáp:"Là Tiểu Băng Tiểu Hỏa. Con ngày đó bị thương..." Nàng chưa nói hết, Sở Bá Thiên đã cao giọng ngắt lời:" Hoán sinh chú giúp trao đổi máu huyết và sinh mệnh. Cửu vĩ băng hồ và ngục hỏa diệm hồ nói thế nào cũng là thần thú, máu của chúng cực băng cực hỏa, trong cơ thể con đồng thời có hai dòng máu này, làm sao có thể chịu nổi." "Con...". Mạc Thiên Di nói được một chữ, cả người run rẩy, đau đến mức như chuẩn bị nổ tung. Sở Bá Thiên không kịp do dự, lấy từ trong ngực ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng. Mạc Thiên Di theo bản năng nuốt xuống, một hồi sau, cảm giác nóng lạnh đan xen cũng theo đó rút đi. Nàng nhẹ nhõm thở ra một hơi, trên vầng trán trơn bóng đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, khóe môi kéo lên một nụ cười yếu ớt:"Cảm ơn sư phụ." Sở Bá Thiên nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, như thể bộ dáng đau đớn cùng cực vừa rồi chỉ là ảo giác, không khỏi nhớ lại bản thân mình khi xưa. Ông vươn tay, dùng tay áo nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán nàng, xong xuôi mới nói:"Ta vốn dĩ muốn để con nhận truyền thừa sau vài năm nữa, khi con có đủ năng lực rồi. Có điều, với tình hình này, nếu con không tiếp nhận truyền thừa để áp chế, sợ rằng con sẽ không chịu được mất." Mạc Thiên Di nhoẻn miệng cười, bình tĩnh hỏi:"Còn nếu việc truyền thừa không thành công, con sẽ bạo phát rồi mất mạng đúng không?". Từ xưa tới nay, có thể nhận được truyền thừa từ những tiền bối đi trước đều là việc may mắn ai cũng mong đợi. Nhưng mà, việc truyền thừa có phù hợp với loại nguyên tố ma pháp mình tu luyện và khả năng tiếp nhận của bản thân hay không lại là chuyện khác. Pháp lực truyền thừa của một pháp thần, không phải nói muốn nhận là nhận. Vấn đề này, Mạc Thiên Di có thể hiểu được. Sở Bá Thiên không ngờ Mạc Thiên Di lại nói thẳng ra như thế, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không xuất hiện một chút biểu cảm sợ hãi hay do dự, cặp mắt trong suốt đối diện hàm chứa ý cười thản nhiên không hợp tuổi. Trong lòng Sở Bá Thiên mềm nhũn, lần đầu tiên nở nụ cười hiền hòa gần gũi, gõ nhẹ vào đầu nàng một cái:"Yên tâm. Ta sẽ không để cho con chết." Ngay lúc Sở Bá Thiên nói xong, trước mắt Mạc Thiên Di xuất hiện một vòng tròn lớn, ánh sáng từ quang cầu phát ra vụt che khuất tầm mắt. Mạc Thiên Di nhắm mắt, tĩnh tâm cảm nhận nguồn sức mạnh khổng lồ nhu hòa bao quanh, từ từ nhốt nàng vào bên trong. Từng luồng sức mạnh tinh khiết rót vào đan điền, đem kinh mạch của nàng từng bước cải tạo, tất cả mệt mỏi và đau đớn khi trước đều bị chúng đẩy lùi. Trước đó đã xác định rõ sư phụ chắc chắn rất mạnh, nhưng đến khi trực tiếp nhận truyền thừa mới biết được một pháp thần sẽ mạnh đến mức này. Pháp lực trong quang cầu đậm đặc tinh khiết, không có một chút tạp chất dư thừa, chậm rãi khởi động trận pháp trong cơ thể nàng một lần nữa. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm loại nguyên tố tự nhiên được trận pháp sàng lọc và hấp thụ trực tiếp từ quang cầu. Mạc Thiên Di cẩn thận tu luyện, tinh tế đón lấy từng phần nhỏ pháp lực được truyền thừa, không dám hấp tấp nóng vội. Trải qua một ngày một đêm, ngôi sao bảy cánh ngay đan điền rốt cuộc thành hình. Ma pháp dung hợp theo trận pháp, không hề xảy ra mâu thuẫn, thậm chí các nguyên tố ma pháp còn bổ sung lẫn nhau, tốc độ tu luyện vì thế mà càng lúc càng nhanh. Mạc Thiên Di đối với kết quả này vô cùng hài lòng. "Không hổ là đồ đệ của ta. Tiểu Thiên, làm tốt lắm!" Mạc Thiên Di tuy rằng nhắm mắt, giọng nói và hình ảnh của Sở Bá Thiên lại hiển hiện ngay trước mặt, như thể nàng đã rơi vào một thế giới khác. Sở Bá Thiên ha hả cười vang, lại nói tiếp:"Đừng ngạc nhiên, đây là không gian thần thức của ta. Ta không ngờ con có thể dung hợp được nhanh đên vậy, thật sự không ngờ đấy." "Trận pháp của riêng con đã thành, không cần trợ giúp của ngục đồ trong hang động nữa. Mạc Thiên Di a Mạc Thiên Di. Hai chữ thiên tài mà ngày xưa bọn họ gắn cho ta cũng đến ngày đổi chủ. Như vậy, trận pháp kia cứ gọi là Thiên Chi Di Trận đi. Haha. Làm tốt lắm. Làm tốt lắm!" Đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Di chứng kiến vẻ mặt sung sướng kích động không hề che giấu của Sở Bá Thiên. Nàng cười cười, vừa định mở miệng nói đã thấy Sở Bá Thiên đi đến trước mặt, nâng tay xoa đầu nàng:"Tiểu Thiên à, đây là toàn bộ sức mạnh ta để lại. Tin ta đi, một khi con hấp thụ hết sức mạnh này, chăm chỉ tu luyện, có thể đem đám người con muốn giết chôn sạch. Không cần phải cố kỵ ai hết." Ông thở dài một hơi, lại nói:"Nha đầu, lúc giao phó truyền thừa cũng là lúc ta nên rời đi rồi." Mạc Thiên Di ngẩn ra, nụ cười cứng đơ trên mặt, có vẻ như chưa tiếp nhận được lời ông vừa nói. Đây là lý do sư phụ nói sẽ không để cho nàng chết? Nhanh như chớp, Mạc Thiên Di hoảng hốt tóm chặt tay áo Sở Bá Thiên, lắc đầu liên tục:"Sư phụ, không thể! Con không nhận nữa. Con không nhận truyền thừa nữa!" Tâm tình Mạc Thiên Di kích động, trận pháp trong người lập tức biến chuyển, nàng lại ho ra một búng máu nữa. Sở Bá Thiên thấy thế, quát ầm lên:"Hồ nháo!" Nhìn vành mắt đỏ lên của nàng, Sở Bá Thiên rốt cuộc không nỡ to tiếng quát mắng. Nha đầu này, nói đi nói lại cũng là một người chí tình. Sở Bá Thiên rút từ tay áo ra chiếc vòng ngọc đã lấy từ trên tay Mạc Thiên Di lần trước, cùng với nửa miếng ngọc bội trong suốt, ngữ điệu nghiêm khắc pha chút dỗ dành:"Tiểu Thiên. Đây không phải là chuyện đùa. Ta đã mất cách đây mấy trăm năm, đây vốn chỉ là một phần thần thức, con việc gì phải thế. Đây là ngọc giới của con, ta để lại cho con quyền sử dụng Ngục Cốc và toàn bộ vũ kĩ nơi đây, có thể xem được thì xem, càng nhiều càng tốt." "Còn một chuyện nữa, sau khi ra khỏi đây, hãy thay ta đến Tây Hạ một chuyến. Tìm gia tộc họ Võng, thay ta trả cho Võng Khanh một nhân tình. Ta ngày trước đã từng nợ ông ta một ơn, giờ con là đồ đệ duy nhất của ta, con thay ta trả. Haiz, cũng chẳng biết thằng nhóc ấy còn sống không nữa." "Tiểu Thiên à, con là một đồ đệ tốt, có thể truyền thừa cho con, ta rất mãn nguyện. Sở Bá Thiên ta tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, ngoài ngũ hành chi trận ta tự mình sáng tạo, đã sớm không còn gì để lưu luyến. Ở lại là thiên ý, rời đi cũng là một chữ duyên, chung quy không thoát khỏi ý trời. Tiểu Thiên, phải cẩn thận tu luyện cho tốt. Nghe lời vi sư, cái gì cần giữ thì giữ, cái gì nên bỏ thì bỏ, có rõ chưa." Mạc Thiên Di nghiêm túc lắng nghe Sở Bá Thiên dặn dò, không bỏ sót một chữ. Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Mặc dù quãng thời gian ở cạnh nhau không lâu, Sở Bá Thiên đối với nàng có ơn cứu mạng, ơn dạy dỗ nặng tựa thái sơn. Mạc Thiên Di cung kính quỳ xuống, hành lễ sư đồ, nghiêm túc hướng về phía Sở Bá Thiên khấu đầu ba lượt, hai hàng lệ trượt dài theo khóe mắt, nghẹn ngào nói:"Đồ đệ cẩn tuân lời dạy." Trước khi ảo ảnh trước mắt biến mất, Mạc Thiên Di mơ hồ nghe được một tiếng cười dài thỏa mãn, cùng với ba tiếng gọi quanh quẩn trong không gian, vang mãi không đi. "Đồ đệ ngoan!" "Đồ đệ ngoan!"