Thiên Di FULL
Chương 57
"Hay là...!ngươi một chữ cũng không định nói với Mặc Chiêu?"
A Đạt đã quyết tâm, bất luận thế nào cũng không để Võng Dực dấn thân vào con đường ngay từ đầu đã chẳng có lối thoát.
Vậy nên, kể từ khi nó chỉ mới là ý niệm ban sơ, y sẽ tìm mọi cách để đem nó chôn vùi.
Y chỉ vào vết sẹo gồ ghề trên gương mặt, một đường rạch dài dữ tợn từ mắt xuống gần tai, gần như đã phá hủy một nửa bên má trái, giọng nói ẩn trú nhiều cảm xúc khác thường:"Trước đây ngươi có từng hỏi ta, vết sẹo này là từ đâu mà có, ngươi còn nhớ không?"
Võng Dực gật nhẹ đầu.
Y không chỉ nhớ, biểu cảm đau đớn phức tạp của A Đạt khi đó vẫn còn in dấu đến tận giờ.
"Bây giờ ta nói cho ngươi biết"
Hai mắt A Đạt tối đi, chậm rãi nói từng từ:"Vết sẹo này là do chủ nhân để lại."
Võng Dực bật thốt lên:"Là bà bà?!"
A Đạt thu hết sự ngạc nhiên của Võng Dực vào mắt, tiếp tục nói:"Không chỉ vết sẹo này, trên ngực, trên bụng, trên cánh tay và đùi ta có vô số vết sẹo, tất cả đều là do một tay chủ nhân để lại."
"Nhưng tại sao....."
"Không có lý do!".
A Đạt bỗng túm chặt lấy hai vai Võng Dực, cáu kỉnh gắt lên:"Võng Dực, khi đó ngươi còn nhỏ, vốn không hiểu việc trở thành cầm ma thực sự là thế nào.
Chủ nhân để lại những vết thương này trên người ta trong một lần người mất tự chủ.
Sau đêm đó, khi người tỉnh dậy.....khi người tỉnh dậy......."
Đó là lần đầu tiên ta thấy người khóc.
Để rồi
A Đạt buông Võng Dực ra, thân thể cao lớn như lung lay sắp đổ.
Võng Dực muốn chạm vào A Đạt lại bị y gạt ra.
Y thở ra từng hơi nặng nề, bàn tay to bao chặt lấy mặt, che khuất đi ngũ quan bị xúc động làm cho méo mó.
Kí ức trào về khiến vết sẹo dài dường như nảy giật, qua khe hở của ngón tay, y dùng bên mắt trái mờ mờ đã không còn nhìn rõ nhìn về phía Võng Dực, môi mấp máy vài chữ:"Người tự giết mình."
A Đạt nói rất nhỏ, nhưng Võng Dực vẫn nghe được.
Chính y còn tưởng bản thân vừa nghe lầm, cho tới khi cả người A Đạt khụy xuống, một lần lại một lần lặp lại:"Ngày ta bỏ ngươi và Võng Dao rời đi trả thù cho chủ nhân, còn nói chủ nhân bị người ta ám hại, tất cả đều là nói dối! Chủ nhân đúng là trúng độc, nhưng không phải do bất kì ai, mà là người tự hạ độc mình."
"Là người tự hạ độc mình."
Cả người Võng Dực lặng đi.
Nhớ đến người ngoài mặt lạnh lùng, đối với y vẫn luôn luôn ấm áp, sự thật hé mở bất ngờ khiến trái tim đập mạnh như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Màu da vốn xanh tái vì hoảng loạn mà ngày càng trắng nhợt:"Ta không hiểu.
Rốt cuộc thì tại sao...."
Tại sao? Nguyên do duy nhất khiến một người phải tự mình kết liễu, hơn nữa còn lựa chọn phương thức đau đớn nhất thay cho trừng phạt còn gì khác ngoài cảm giác tội lỗi dày vò người mỗi đêm.
A Đạt nghĩ tới nhiều thứ, rất nhiều thứ, nhớ tới nụ cười cuối cùng của chủ nhân trước khi người nhắm mắt, nhớ đến lời người nói trong mê man
"A Đạt à, ta sợ lắm...!Sợ chính ta...sợ chính ta...."
Nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ nói:"Ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ, ta sẽ không để một nửa quyển cầm phổ này rơi vào tay ngươi.
Ý nguyện của chủ nhân, ta nhất định sẽ không làm trái", dứt lời lập tức muốn quay đầu bước đi.
Võng Dực vươn ngay ngăn y lại, cố chấp hỏi:"Nếu bà bà không muốn ta tu luyện nó, vậy tại sao ngay từ đầu không thiêu hủy cầm phổ, hoặc là đưa cả cho thúc mà phải xé ra làm ba?!"
"Bởi vì chủ nhân đã lập lời thề với sư phụ, không được thiêu hủy cầm phổ! Bởi vì chủ nhân không hề tin tưởng ta, cũng không hoàn toàn tin tưởng ngươi sẽ chống được cám dỗ!".
A Đạt gạt phăng tay Võng Dực xuống, nóng nảy hét lên.
Chủ nhân nào có biết, thứ sức mạnh khiến người y quý trọng nhất cuộc đời phải tự sát, y chỉ cần nghĩ đã cảm thấy ghê tởm, làm thế nào để khơi lên thèm muốn.
Lần này Võng Dực không cản y lại.
Cho đến khi bóng dáng y khuất hẳn, lời y nói vẫn như còn văng vẳng bên tai.
"Võng Dực, dù là ngươi hay Võng Dao, A Đạt ta đều coi như hài tử.
Nghe ta một lần, ta chỉ không muốn ngươi hối hận."
Võng Dực siết chặt nắm tay, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt giờ tắt lịm.
Y đứng tại chỗ một hồi lâu mới quay lưng rời đi, không biết ở một góc gần đó thấp thoáng một bóng người.
Thức ăn rơi vãi đầy đất, người kia tựa lưng vào tường, mệt mỏi trượt dài.
----
Khi Hàn Dương dẫn theo hơn ba trăm người đến dong binh đoàn Thanh Long theo ước định, cứ ngỡ rằng sẽ được thấy một cảnh trăm người chờ sẵn, kim khí rền vang, khí thế ngút trời.
Ai ngờ được từ dọc cửa bước vào, con đường nhỏ vắng tanh, gió thổi hiu hắt, đừng nói đến mai phục, ngay cả một bóng người nho nhỏ y cũng chẳng nhìn thấy.
Hàn Dương và Trác Vĩ nghi ngờ nhìn nhau, lo rằng có biến, cẩn thận nắm sẵn chuôi đao, từng chút từng chút dẫn đoàn người đi vào.
Tới tận khi đến gần doanh trại, hai người mới nghe thấy tiếng người từ bên trong truyền ra.
Y nghe thấy tiếng cười.
Không chỉ một người, mà là tiếng cười đùa ồn ã của trăm người gộp lại, cười lớn, cười to, huyên náo cả một góc.
Tiếng bát chén va đập vào nhau, hương rượu nồng đến mức đứng từ xa đã có thể ngửi thấy.
Hàn Dương nhăn mày, qua góc khuất ngó đầu nhìn vào, trong một chốc, người y cứng đơ, gần như không thể tin vào mắt mình.
Trong khoảng sân rộng, trải dài từ đại sảnh ra phía ngoài, không khó để nhận ra cả trăm người đang mở tiệc linh đình.
Thức ăn xếp đầy, rượu chất từng hũ, y thậm chí còn nghe được mấy kẻ bá vai cất tiếng hát vu vơ, sao mà thảnh thơi sảng khoái.
Y nhìn mãi, nhìn mãi, ngơ ngác quay đầu hỏi Trác Vĩ, kẻ cũng đang ngẩn ngơ giống mình:"Ta đến nhầm ngày rồi sao?"
Giọng Trác Vĩ hơi run:"Ngày mùng tám, không sai đâu ạ."
Đúng lúc này nghe thấy giọng nói thanh thanh từ bên trong vọng ra:
"Người đến rồi, sao không vào đi?"
Nghe thấy tiếng này, Hàn Dương hơi giật mình, chững lại một thoáng rồi nghiêng người bước vào, nhìn về phía người vừa cất tiếng nói.
Người kia ngồi trên ghế chủ vị, lưng tựa vào thành ghế, chân gác lên bàn, vạt áo trắng mỏng manh quét nhẹ trên nền đất.
Y nhàn nhã phẩy tay, người đứng cạnh lập tức dâng lên một chén rượu.
Kề môi nhấp nhẹ, y nhìn Hàn Dương, ý vị cười cười:"Đến đúng lúc lắm.
A Đa Mã Lượng, tiếp khách."
A Đa Mã Lượng nâng hũ rượu lên tu ừng ực mấy hơi, mặc cho rượu tràn qua cằm cổ, sau rồi mới ném phăng bầu rượu xuống, cười to đáp:"Đã biết!"
Sau người khởi đầu, mấy người còn lại nâng rượu lên uống cạn, sau đó cùng lúc cầm bầu rượu ném thật mạnh xuống đất.
Xen giữa tiếng nứt vỡ lanh lảnh, từng tiếng cười sang sảng tràn ra, cho đến khi hàng trăm bầu rượu đều nát bấy, trăm người theo A Đa Mã Lượng đứng bật dậy, không khí xung quanh như bị lửa rượu hun nóng, đảo ngược trong một khắc.
Phùng Hoan nhìn chăm chăm kẻ vừa đến, nâng tay gạt ngang miệng:"Hàn Dương, đến cũng thật đúng lúc."
Hàn Dương không hiểu rõ nhướng mày, hai từ này là ý chỉ gì đây? Chẳng lẽ muốn nói đến:"Tiệc mừng?"
Phùng Hoan cười nhạt:"Đại ca nói hôm nay có việc vui, đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng."
"Nghĩ cũng phải, nên ăn uống no say một bữa, chỉ sợ rằng hôm nay là ngày chết, sau này có muốn cũng không được".
Trác Vỹ không cho là đúng hừ một tiếng.
Tình cờ nhìn thấy thân hình cao lớn len lỏi trong đám người, tay trái cầm đao, y nhếch môi cười, không nhịn được châm chọc:"Chà.
Không phải là A Đa Lãng đây sao? Ta còn tưởng ngươi trốn trong phòng luôn rồi chứ.
Hay là định dùng tay trái đấu với bọn ta? Quả là không biết tự lượng sức...."
Lời còn chưa dứt, có thứ gì vụt qua trước mắt y, nhanh đến mức không nhìn rõ hình thể.
Bên tay phải truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, cả người Trác Vỹ đông cứng, ngơ ngác cúi đầu, bảo đao nắm trên tay rơi phịch xuống đất từ lúc nào.
Một lần chớp mắt, máu chảy thành dòng.
Ai nấy nhìn chăm chú vào cánh tay của Trác Vỹ vừa bị chém đứt, vô thức rùng mình.
Hàn Dương mở to mắt nhìn từng giọt máu đỏ nhỏ xuống, Trác Vỹ ôm lấy cánh tay vừa bị chém đứt, thét lên một tiếng thê lương, vẻ kiêu ngạo chớp nhoáng bị đập cho vỡ nát.
Mà kẻ vừa chặt đứt cánh tay y như bẻ đoạn củi khô, từ tốn đi ra giữa lối trống.
Đợi thiết hái quay lại bên người mình, y đặt một ngón tay lên môi, làm như tiếc rẻ, dùng ngữ khí dịu dàng nhất cười nói:"Làm sao bây giờ, ngươi hiện tại cũng chỉ còn tay trái.
Vừa vặn có thể cùng với A Đa Lãng của chúng ta đấu một trận.
A Đa Lãng, ngươi thấy thế nào.
"
A Đa Lãng hiếm khi không phớt lờ Mặc Chiêu, dùng tay trái nâng bảo đao, gật nhẹ đầu:"Tốt."
Nhớ tới những tin đồn y nghe được trước đây, lại nhìn A Đa Lãng kiên cường đứng thẳng, dù cánh tay phải đã không còn, y vẫn điềm tĩnh như thường, thần sắc sáng láng, một nét ủ rũ cũng chẳng thấy.
Biểu cảm như thế, nhìn cũng biết là chẳng hề hấn gì.
Người của Bạch Hổ đang giúp Trác Vỹ băng bó, y đau đến đổ mồ hôi lạnh mà vẫn gườm gườm Mặc Chiêu, ánh mắt như thể phải ăn tươi nuốt sống mới thỏa được mối hận.
Hàn Dương không hiểu sao liếc nhìn Mặc Chiêu một lần nữa, Mặc Chiêu bắt được, chủ động nở nụ cười.
Cười thì rõ đẹp, vậy mà khiến Hàn Dương vô thức rũ mắt, từ đầu đến chân đều gai lạnh.
Mặc Chiêu đảo mắt quanh một vòng, từ gần tới xa, nhẩm đếm qua cũng phải có ba bốn trăm người.
Ngoài Hàn Dương và Trác Vỹ đứng đầu, còn có một người nữa mặc áo bào xanh lam, ngũ quan mờ nhạt, từ đó tới giờ chưa nói câu gì cả, hệt như một người vô hình ẩn mình vào dòng người phía sau.
Đương lúc Mặc Chiêu đang quan sát, cánh tay phải của Trác Vỹ đã được cầm máu xong xuôi.
Y nâng tay trái run run chỉ về phía nàng, nghiến răng nói vài chữ:"Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
A Đa Mã Lượng và năm sáu người Phùng Hoan vừa nghe, lập tức thu lại điệu bộ thoải mái, cùng lúc che trước người Mặc Chiêu, sầm mặt:"Thu lại bàn tay chó má của ngươi! Đây không phải là người ngươi có thể tùy tiện chỉ thẳng!"
Bị Trác Vỹ chế nhạo đôi câu, A Đa Lãng cứ như mặt sắt, một chút vui buồn cũng không thấy.
Còn bây giờ, y lạnh lùng nhìn Trác Vỹ, như thể giận tới tím mặt, sát ý ngùn ngụt cuối cùng cũng để lộ.
Suốt mười lăm ngày nay, Mặc Chiêu chỉ cho y tập luyện chém đá, một ngày dùng tay trái gánh ba tảng đá lớn rồi đứng tấn, từ sáng đến tối mịt, chỉ để tay trái của y gắng sức khỏe hơn.
Từ kiếm gỗ, kiếm sắt rồi thiết kiếm, Mặc Chiêu không biết tìm đâu được khối huyền thiết chế thành bảo kiếm, so với cây đao trước đây của y nhẹ hơn không ít, nhưng độ sắc bén lại hơn hẳn.
Bản thân y vốn đã nghiêm túc, không thể ngờ Mặc Chiêu khác hẳn vẻ vô tâm vô tình thường thấy, so ra còn nghiêm khắc không biết bao nhiêu lần, ngày nào cũng nghĩ ra mấy kiểu huấn luyện biến thái đến tột cùng, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
A Đa Lãng siết chặt thiết kiếm trong tay, nếu không phải như thế, không biết y lúc này còn đang ở nơi nào trong phòng tối, lạc về đâu giữa biển mù.
Mười lăm ngày trước, Mặc Chiêu nhận được tin tức từ do thám, Bạch Hổ quả nhiên cử người đến gần địa phận Chu Tước.
A Đa Mã Lượng định ra tay ngăn cản, ai ngờ Sở Ngân vươn tay ngăn lại, còn nói:"Nếu ngươi muốn chia Sa Hoang làm đôi, cứ việc ngăn cản."
Y cười lạnh:"Giết một lần, giết cho trót."
A Đa Mã Lượng ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng dứt khoát để mặc.
Tất cả người của Thanh Long đều đang ở đó, không một người nào không hiểu những điều mà Sở Ngân vừa nói.
Cả trăm đôi mắt ánh lên dã tâm bừng bừng, không muốn chia sẻ, đồng nghĩa với việc phải đối mặt hết thảy, nhưng không một ai lo lắng hay sợ hãi, chỉ vì một lời lơ đãng của Mặc Chiêu:"Bọn ta ở đây, các ngươi sợ cái gì."
A Đa Mã Lượng chủ động gửi đi chiến thư, hẹn mười lăm ngày sau gặp mặt, cuối cùng chốt bằng bảy chữ.
Đã đến ngày Sa Hoang đổi chủ.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
22 chương
27 chương
17 chương
11 chương