Thiên Di FULL

Chương 143

Lâm Hiên xoa môi, xoa rồi lại xoa, ngay đến Mạc Thiên Di cũng thay y sốt ruột. Nàng kéo một chiếc ngồi xuống, một tay chống cằm, âm thầm nhẩm đếm. Đếm tới hơn hai trăm vẫn chưa thấy y có biểu hiện gì khác, tâm trạng Mạc Thiên Di chuyển từ thấp thỏm sang mong mỏi chờ đợi, từ chờ đợi sang khó hiểu rối rắm. Chỉ là hôn một cái thôi, không phải bị dọa đến phát ngốc rồi chứ? Rốt cuộc đợi tới lúc y ngẩng mặt nhìn nàng, cười rất ngu, Mạc Thiên Di thoắt cái sáng tỏ. Quả nhiên nam tử bị nụ hôn bất ngờ kích thích, cả người giống một con cún to xác ở trước mặt chủ nhân, ánh mắt tròn xoe thấp thoáng chờ mong, đáng yêu tới mức khiến người ta trong lòng mềm nhũn. Cún lớn ngập ngừng liếc nàng:"Một...!một lần nữa được không?" Mạc Thiên Di nén cười muốn điên. Nàng dịch ghế lại gần, hai tay chống hai bên người y, đưa mặt tới thay cho câu trả lời. Mắt nàng mở to, mắt y càng mở to hơn, thay vì nói là thân mật, hai người giống như mắt to trừng mắt nhỏ. Mạc Thiên Di thấp giọng ra lệnh:"Nhắm mắt." Lâm Hiên theo phản xạ nhắm tịt hai mắt. Mạc Thiên Di mỉm cười, từ từ hôn tới. Không giống như môi y, môi nàng rất mềm. Khi hô hấp giao hòa, Lâm Hiên ngửi thấy một mùi hương ngọt nhẹ, rất thơm rất thơm, thơm đến mức y muốn ngậm nó vào trong miệng, từ từ nhấm nháp. Đương lúc y còn đang phân vân, đầu lưỡi nhỏ mềm của nữ tử rụt rè vươn tới, linh hoạt chạm tới môi y, tách hai hàm răng vì căng thẳng mà cắn chặt, môi dưới bị người ta chủ động ngậm vào. Khi hai đầu lưỡi ẩm ướt chạm nhau, Lâm Hiên ngẩn người, máu nóng trong người sôi sục. Thì ra hôn không chỉ là môi chạm môi, còn có thể thân mật quấn quýt, ngọt đến say đắm lòng người. Mạc Thiên Di vì khó thở mà tách ra. Còn chưa kịp nhìn tới biểu hiện của nam tử, hai cánh tay cường tráng như sắt đã kéo nàng vào lòng. Da thịt nóng hổi kề cận, môi của nam tử gấp gáp tiến tới, học theo động tác của nàng thâm nhập từng chút một. Động tác từ chậm rãi biến thành cuồng nhiệt, Mạc Thiên Di có chút không theo kịp tiết tấu của y, chỉ cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một lò lửa, không chỉ trong miệng, toàn thân đều lây dính mùi vị và hơi thở của người bên cạnh. Vốn dĩ là một nụ hôn dịu dàng, đến cuối lại hóa thành càn rỡ chiếm đoạt, trăn trở cắn mút. Cả người Mạc Thiên Di xụi lơ, mặt chôn vào cần cổ Lâm Hiên, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Môi của y đặt trên tóc nàng, hít một hơi thật sâu, nhịp tim đập loạn khó lòng bình ổn. "Thiên Nhi". Lâm Hiên thấp giọng nỉ non:"Ta cảm thấy giống như hai mươi mấy năm qua đều sống thật uổng phí." Mạc Thiên Di chọc chọc lồng ngực y:"Tiểu Hiên Tử, năm nay chàng bao nhiêu tuổi rồi?" Cả người Lâm Hiên hơi cứng lại, im lặng một lúc mới trả lời:"Hai mươi chín." "Hai mươi chín?". Mạc Thiên Di ngạc nhiên:"Thật sự? "Ừ. Khi ta chín tuổi đã được huấn luyện trở thành ám vệ cho hoàng thượng." Nhìn y trẻ hơn tuổi thật nhiều, Mạc Thiên Di tặc lưỡi:"Về sau không gọi Tiểu Hiên Tử, phải gọi là lão Hiên Tử mới đúng." Tay Lâm Hiên càng siết chặt hơn. Y hơn nàng đến chín tuổi, qua vài năm nữa sẽ thành lão nam nhân, có khi nào Mạc Thiên Di sẽ vì thế mà ghét bỏ y không? Vừa nghĩ tới đó, Lâm Hiên giả bộ ho một tiếng, cẩn thận che giấu sự gấp gáp trong lòng:"Cũng chỉ hơn một ít thôi mà." "Chín tuổi, không tính là ít đâu". Mạc Thiên Di không cho là đúng:"Chàng nghĩ xem, Mục lão đầu cũng hơn Minh Nguyệt mười tuổi, vậy mà ta còn suốt ngày nói lão trâu già gặm cỏ non. Nếu như lão mà biết, còn không phải sẽ tìm cách trêu chọc ta, đòi lại cả vốn lẫn lời....." Mấy lời dang dở bị Lâm Hiên nuốt thẳng vào trong miệng. Mạc Thiên Di bị động tác vội vàng của y làm cho mờ mịt, chỉ còn cách ngẩng đầu nghênh đón, từng chút một cùng y phối hợp. Nàng có muốn cũng sẽ không đoán ra, y ngăn chặn miệng nàng chỉ vì không muốn tận tai nghe thấy một chữ "già". Hai người hôn đến càng ngày càng nóng, trên người Lâm Hiên xuất hiện biểu hiện tự nhiên nên có của nam tử, Mạc Thiên Di ngồi trong lòng y, chân tay cứng ngắc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hai tai Lâm Hiên đỏ bừng, dục vọng như giọng nói thì thầm trong đêm, thôi thúc y tiến về phía trước, cùng tiểu nhân nhi y nhung nhớ đã lâu phá bỏ giới hạn. Môi của y kề bên tai nàng, thùy tai nhỏ nhắn, trắng mịn như sữa, nơi đó có ngọc thạch điểm xuyết luồng ánh sáng rực rỡ, thẫm đỏ, sắc đỏ lây nhiễm sang mắt và cổ y. Lâm Hiên không nhịn được đem vành tai xinh đẹp ngậm vào, bên tai Mạc Thiên Di bất chợt vang lên tiếng mắng chửi:"Nữ nhân chết tiệt!" Mạc Thiên Di giật mình đẩy nhẹ, chống hai tay lùi ra. Bầu không khí ái muội nháy mắt bị phá vỡ. Lâm Hiên thấy biểu hiện của nàng có gì đó kỳ lạ, đè xuống mất mát trong lòng, giọng thấp thỏm:"Sao vậy?" "Con hổ kia mắng ta". Mạc Thiên Di mím môi, tháo đôi bông tai đặt mạnh xuống mặt bàn, giọng lạnh đi:"Ngươi mau ra đây cho ta." Trong không trung dần xuất hiện một vệt sáng mờ mờ, tản đi mới thấy hình dáng nho nhỏ của ma thú to chừng ba bốn lòng bàn tay gộp lại. Hai bên lưng hổ con trắng muốt có đôi cánh không ngừng đập mạnh, cặp mắt màu vàng sáng đang trừng to nhìn nàng. Mạc Thiên Di sửng sốt một lúc, bật cười chế nhạo:"Với cái dáng vẻ này của ngươi mà cũng xưng là thần thú thượng cổ, đúng thật là..." Bất quá...!Mạc Thiên Di nhìn ngang ngó dọc. So với người thật thì đáng yêu hơn nhiều. "Nữ nhân chết tiệt!". Bạch hổ vừa mở miệng đã mắng:"Dám ở trước mặt ta làm mấy chuyện...!mấy chuyện như vậy...!Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ." "Ta làm sao biết ngươi sẽ nhìn được". Hành động thân mật không ngờ tới bị bạch hổ nhìn thấy tường tận, Mạc Thiên Di cũng không cao hứng. Nàng nhếch môi cười:"Chẳng qua là ngươi, ở trong đó lén lút xem trộm còn dám tỏ vẻ." "Ngươi nói ai xem trộm?". Bạch hổ cào cào móng vuốt, dáng vẻ bên ngoài như thẹn quá hóa giận, nhất quyết không thừa nhận hành động mất mặt như rình trộm:"Là ngươi ở trước mặt bổn quân làm xằng làm bậy, lại còn dám miệng mồm lắt léo." Mạc Thiên Di kéo Lâm Hiên lại gần, cười đến vô cùng xấu xa:"Được, ngươi không nhìn trộm, chi bằng ta cho ngươi nhìn trực tiếp, thế nào?" "Ngươi!". Bạch hổ không thể nào tưởng tượng được một nữ nhân còn dám đường hoàng nói ra những lời này, chỉ biết cao giọng mắng:"Đồ nữ nhân không biết xấu hổ." Mạc Thiên Di cũng mắng:"Đồ tiểu thú chuyên môn rình trộm." Một người một thú mắng tới mắng lui, Lâm Hiên vừa bực vừa buồn cười, đánh mắt ra cửa, bàn tay to xoa nhẹ hai cái trên eo nàng:"Ta trở về trước. Nàng vất vả một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút." Vị trí bên cạnh được thay thế bằng cảm giác man mát khi tóc dài chạm vào da thịt. Sở Ngân vòng tay qua eo nàng, đánh giá một hồi lâu mới hỏi:"Bạch hổ mà nàng nói?" "Nhìn hơi ngốc, nhưng đúng là thần thú thượng cổ". Mạc Thiên Di không hề che giấu âm lượng, mỗi câu mỗi chữ đều nghe được rõ ràng:"Chàng xem có đúng không?" Vừa vặn lúc Bạch hổ đánh giá xong Sở Ngân nghe thấy một câu này, cảm giác muốn xông lên xé toạc nữ nhân xấu miệng trước mắt lại dâng lên mãnh liệt. Nữ nhân này chắc chắn là người đầu tiên có thể khiến nó tức đến phát điên mà không làm gì được, chỉ có thể hậm hực nuốt cơn tức vào bụng. Thậm chí nó còn không chắc chắn việc để nàng ta trở thành người giúp mình có phải là quyết định đúng đắn hay không. Nói không chừng trước khi được cứu, nó đã bị nàng ta làm cho tức chết. Ánh mắt Sở Ngân di chuyển từ đôi mắt bừng bừng lửa giận của Bạch hổ tới gương mặt thích thú của Mạc Thiên Di, đầu gật nhẹ:"Đúng là có chút ngốc." Bạch hổ phút chốc hiểu được cái gì gọi là vật hợp theo loài. Bảo sao thân là hồ ly lại cùng với nữ nhân loài người ở chung một chỗ. Nó nén giận hỏi:"Ngươi định bao giờ thì đưa yêu thạch trở về thân thể ta?" "Ngươi vội lắm sao?" "Vội." Mạc Thiên Di nhíu mày cân nhắc. Ma giáo còn chưa ổn định hẳn, rất nhiều việc cần nàng ra mặt giải quyết, rời đi vào lúc này có lẽ không phải là thời điểm thích hợp. Sở Ngân nhận ra Mạc Thiên Di phân vân, ánh sáng trong mắt cực kỳ dịu dàng:"Chuyện ở đây để ta lo được rồi. Dẫn theo vài người đi, đi sớm về sớm, không được đi một mình." "Chàng ở lại một mình sao được." "A Đa Lãng làm việc cẩn thận, chỉ cần để y và hai người Minh Tịnh ở lại với ta, mấy người kia đều đi theo nàng". Sở Ngân nói:"Đông người bảo đảm, ta cũng yên tâm hơn. Có chuyện gì thì bảo Tiểu Tước trở về báo với ta một tiếng. Nàng cũng nên tự mình tới báo với sư phụ, người lo cho nàng nhiều." Mạc Thiên Di gật đầu:"Ta sẽ đi cố đi nhanh về nhanh, tiện thể đón Tử Hàm và A Trần trở về." Chỉ là đi mấy ngày thôi, vậy mà giống như xa cách vài năm. Bạch hổ khinh bỉ trong lòng, đúng lúc thấy Sở Ngân cúi đầu xuống, mặt của nam tử và nữ tử càng lúc càng tiến lại gần nhau. Cặp mắt màu vàng của nó không nhịn được mở to, hai bên tai dỏng lên, động tác đập cánh cũng chậm dần. Thời điểm sống mũi hai người chạm nhau, Sở Ngân nghiêng đầu, mắt xoáy thẳng vào con hổ con nào đó đang cố gắng nghển cổ nhìn về phía bên này. Y hỏi:"Lại muốn nhìn trộm?" Hai tai đầy lông của bạch hổ giật giật, trong cổ họng hừ lạnh một tiếng, thoáng cái đã trở lại bên trong Yêu thạch. Mạc Thiên Di bĩu môi:"Muốn xem còn giả bộ đứng đắn, thật là không đáng yêu." "Thần thú Bạch hổ vốn dĩ rất mạnh, không hiểu sao lại bị thương thành thế này." "Chàng có cảm thấy nó có thành kiến rất lớn với loài người không? Có lẽ trước kia từng bị nhân loại lừa gạt." "Cũng có thể. Sức mạnh trong cơ thể nó có ích lợi lớn với cơ thể của nàng, đòi được bao nhiêu lợi ích thì cứ đòi, không cần nhân nhượng." "Được. Ta nhớ kỹ." Sắp xếp xong xuôi, nếp nhăn giữa đầu mày giãn ra, trên môi Sở Ngân mơ hồ lộ ra nét cười:"Nương tử, vi phu ở nhà trông nom mấy hôm, có phải nên tặng chút lợi tức hay không?" Mạc Thiên Di ngửi được mùi nguy hiểm, cả cơ thể đều lui về phía sau:"Hôn một cái?" Sở Ngân cười nhạt nhẽo:"Nàng còn muốn trốn?" "Ta là nghĩ cho sức khỏe của chàng. Ngân Tử, công việc bề bộn, chàng tốt nhất không nên lao lực, chúng ta..." "Phu nhân đây là chê vi phu lực bất tòng tâm, không thỏa mãn được nàng?" Mạc Thiên Di chỉ kịp kêu một tiếng, cả người bị Sở Ngân khênh vác lên vai, trên mông còn bị người ta vỗ một cái thật mạnh:"Nàng yên tâm. Đên nay dù có phải tận lực, vi phu cũng sẽ cố gắng hết sức hầu hạ nàng thoải mái." Hồ ly giảo hoạt lại bắt đầu bẻ cong ý tứ, Mạc Thiên Di vừa vào phòng ngủ đã được đặt xuống giường, thân hình cao lớn nằm đè lên người nàng. Đôi mắt thủy lam phản chiếu bóng hình người bên dưới, gương mặt nhỏ với ngũ quan khéo léo, trên mặt có mấy phần ngượng ngùng. Ánh mắt thâm tình từ người nàng rất yêu, Mạc Thiên Di sao có thể từ chối. Nàng rũ mắt nghịch tay áo y, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Mai ta phải đi sớm." "Chỉ làm một lần. Ta sẽ cố kiềm chế." Trên trán được ấn một nụ hôn, những lời cuối biến mất trong hơi thở nóng nổi. Rèm lụa buông xuống, gió đêm lao xao, ánh trăng như nước nhỏ xuống ngoài sân viện, hóa thành tấm lụa mỏng che khuất cảnh ân ái ngọt ngào. Đêm đó, ánh nến trong phòng lập lòe đến nửa đêm mới tắt.