Thiên Di FULL

Chương 121

Ngày hôm sau, bí môn đón một vị khách. Minh Tịnh là người canh gác bên ngoài, y vừa thấy cơ quan có động tĩnh, lập tức lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người. Người vừa tới thân thủ nhanh nhẹn, cơ quan của Minh Tịnh không làm khó được y. Điều kỳ lạ là, y dễ dàng tìm được cửa lớn ở phía sau thác nước, trong chốc lát đã tiến vào bên trong hang động. Minh Tịnh nhíu mày quát:"Người từ đâu tới?!" Người tới không đáp, Minh Tịnh và Minh Nguyệt nhìn nhau, cùng lúc tiến lên động thủ. Người kia chỉ lách người né tránh, không hề có ý định trả đòn. Minh Tịnh giơ cao kiếm trong tay, ngay lúc này, một viên đá nhỏ từ nơi nào bay tới, đập thẳng vào thân kiếm rồi bật lại. Mạc Thiên Di từ bên trong đi ra, giọng khàn khàn:"Dừng tay." Người vừa tới thấy nàng thì giật mình, y chững lại một chốc, trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng. Sau vài giây hồi hồn, y vội vàng quỳ xuống:"Chủ tử." Mạc Thiên Di gật nhẹ đầu, ra hiệu cho y đứng lên. A Thành vốn là tử sĩ, việc cấm kị nhất của một tử sĩ chính là nảy sinh tình cảm với người khác. Thế nhưng nhìn thấy Mạc Thiên Di hoàn hảo đứng ở đây, váy đen chấm đất, y như thấy thứ có gì đó chảy dọc trong người. Mạc Thiên Di chuyển ánh mắt ra sau A Thành, y là do nàng gọi đến, nàng không ngạc nhiên. Nhưng y không chỉ đến một mình. A Thành cũng phát hiện ra ánh mắt của Mạc Thiên Di. Lần đầu tiên trong đời, trên mặt y lộ vẻ bối rối:"Y đã theo thuộc hạ rất lâu. Thuộc hạ...." thật sự không cắt nổi cái đuôi này. Huống hồ trước đó hai người đã từng làm chung một nhiệm vụ, A Thành nghĩ rằng y không phải kẻ địch, cho nên mới để mặc y theo tới đây. A Kiện khoanh tay đánh giá Triệu Tử Khiêm từ trên xuống dưới, trong đầu chỉ nghĩ đúng một câu. Lại tới thêm một người nữa. Y bâng quơ nói:"Mạc tỷ tỷ, không giới thiệu chút sao?" "A Thành là người của Ám Di Các, cũng là thuộc hạ của ta". Ngập ngừng một chốc, nàng dùng thủ ngữ nói tiếp:"Người còn lại là Triệu Tử Khiêm, trước đây là đệ tử của Thánh Môn." Mục Lăng "Ồ" lên một tiếng:"Rốt cuộc là bạn hay thù? Không phải Thánh Môn và ngươi không đội trời chung sao." "Trước đây ta cũng từng là đệ tử của Thánh Môn." Ở dưới vỏ bọc nuôi tư thù. Mạc Thiên Di có vẻ không muốn nói, A Kiện cũng không dám hỏi thêm. Hai người A Thành lúc này chỉ chú ý tới việc Mạc Thiên Di sử dụng thủ ngữ, hầu như không nói lấy một từ. Minh Nguyệt chủ động giải thích:"Cổ họng của chủ tử bị thương, hiện tại không thể nói chuyện." Không thể nói chuyện. Nắm tay cầm kiếm của Triệu Tử Khiêm siết chặt. Người của Ám Di Các hành động theo mệnh lệnh, mỗi khi có nhiệm vụ mới, Mạc Thiên Di sẽ để lại một số ám hiệu đặc biệt, giống như mảnh giấy được Mục Lăng chôn dưới gốc cây ở thành Tây. Ngày đó Nhan Tự lợi dụng Mạc Thiên Di vô ý, bên cạnh nàng không có người bảo vệ, A Thành và tử sĩ trong các đều là nghe kể lại từ miệng của người khác, không được tận mắt chứng kiến. Trong suy nghĩ của A Thành, nếu không phải Nhan Tự sử dụng Nhan Tịch như mồi nhử, lão ta vốn dĩ không phải là đối thủ của Mạc Thiên Di. Nếu không phải Sở công tử bị thương... A Thành nói:"Chủ tử, nơi ở cho người đều đã được chuẩn bị ổn thỏa. Kể từ sau khi tin người đã mất được tung ra, Thánh Môn bắt đầu nới lỏng cảnh giác. Chỉ cần tìm thời điểm thích hợp, người có thể trở lại Đế Đô." "Ta sẽ ở đây một thời gian." Minh Nguyệt tự giác giúp Mạc Thiên Di truyền tải ý tứ. Nàng im lặng một lúc, A Thành tiếp tục nói:"Từ sau khi người mất tích, Lăng công tử và Mặc công tử cùng nhau trở lại Dược Cốc. Hai người chưa từng xuống núi, Mặc Lão bế quan tu luyện, cho tới giờ tin tức thu được đều rất ít, có chăng chỉ là sinh hoạt hàng ngày." "Người của Thánh Môn có làm khó bọn họ không?" "Tình hình hiện tại của Thánh Môn khá tệ". A Thành tường tận giải thích:" Không biết vì sao sau khi người mất tích, ngoài người của ta, còn có những môn phái khác đồn thổi tin đồn xấu của Thánh Môn. Thuộc hạ cử người điều tra thử, bên cạnh những môn phái trước đây với Thánh Môn nảy sinh hiềm khích, còn có hai tổ chức khác vô cùng bí ẩn. Trước đây Thánh Môn đúng là phong quang vô hạn, còn bây giờ...." Mạc Thiên Di ngồi xuống bệ đá, Võng Dực đúng giờ mang thuốc tới cho nàng. Thuốc đen đắng chát chảy dọc cổ hỏng, đến khi uống xong vẫn còn lưu lại tàn dư. Nàng đặt bát thuốc xuống bàn, trầm mặc không nói. Tất cả mọi người trong hang động đều cảm nhận được tâm trạng Mạc Thiên Di vừa thay đổi, và tất cả đều hiểu rõ nguyên do.  Mạc Thiên Di nhìn A Thành, dùng khẩu hình miệng mô tả từng chữ:"Nàng ta thì sao?" Mặt nàng lạnh nhạt, song ánh mắt sắc bén đến mức khiến A Thành rùng mình. Y cúi đầu:"Nàng ta vẫn luôn đi theo Nhan Tự, nửa bước không rời." Hay cho bốn chữ nửa bước không rời. Nàng ta ôm ấp tình cảm đơn phương với Nhan Tự bao nhiêu năm, cuối cùng đã có thể toại nguyện. Tô Dịch Thành và Lương Ngọc Lâm đều chết dưới tay nàng, hận thù của nàng ta với nàng cũng chẳng ít hơn là bao.   Ở bên nhau cũng tốt. Ở bên nhau cũng tốt. Nàng không phải mất công tìm kiếm.  A Kiện huých tay Mục Lăng:"Người có thể khiến Mạc tỷ tỷ tức giận đến mức này cũng là một nhân tài." Võng Dực đứng ngay gần đó, vừa vặn nghe được một câu này. Y thầm đảo mắt qua bờ môi mím chặt của Mạc Thiên Di, thầm hiểu trong lòng người đâu chỉ là tức giận đơn thuần. Y nhớ lại những gì tỷ tỷ từng viết trong thư, thật sự nhiều lúc không hiểu sao Mạc Thiên Di trước đây không giết chết Lăng Tương, sớm ngày diệt trừ hậu họa. Mạc Thiên Di cũng rất hối hận. Trước đây Lăng Tương chưa từng động đến giới hạn của nàng, hết lần này tới lần khác phát hiện ra nàng ta khiêu khích, nàng vẫn không nhẫn tâm xuống tay. Sự do dự đó cướp đi quá nhiều thứ mà nàng trân quý. Mạc Thiên Di nâng tay:"Chuẩn bị giấy mực" Minh Nguyệt giúp nàng trải giấy ra bàn đá, A Kiện mài mực. Mạc Thiên Di cầm bút một hồi, mắt nhắm chặt suy tư. Một hồi sau, nàng mở mắt, đặt bút, bắt đầu viết xuống từng chữ. Trong hang động yên lặng như tờ, không ai dám lên tiếng quấy rầy. "A Thành, A Dực, hai bức thư ta vừa viết, một bức gửi về Sa Hoang, một bức gửi cho các đệ tử của Ám Di Các." A Thành chắp tay:"Thuộc hạ đã rõ." "Minh Tịnh, Minh Nguyệt, A Kiện, Mục Lăng. Bốn người dựa theo bức họa này, nhân lúc buổi đêm để lại ký hiệu theo chỉ dẫn của ta. Trong phòng ba ngày phải vẽ đủ một trăm linh tám bức họa, bất kỳ nơi nào cũng không được bỏ sót. Nhớ, tuyệt đối không được để lộ tung tích. Nếu như bị người của Thánh Môn hay Vu Tộc bám theo, giết không cần hỏi!" "Thuộc hạ đã rõ!" Huynh muội Minh Tịnh cúi đầu đáp. A Kiện đảo mắt qua bức họa, hình vẽ nhỏ họa bằng mực đỏ, đơn giản lại có vẻ ma mị khó hiểu. Thiên Vực của y mặc dù sống tách biệt, A Kiện đối với việc của đại lục vẫn luôn có hứng thú. Trong những tư liệu y tìm được trước đây, không hề có sự xuất hiện của ấn ký này. Một trăm linh tám ấn ký, chắc chắn sẽ làm Đế Đô dậy sóng. "Mọi người đều ra ngoài đi". Mạc Thiên Di cụp mắt:"Triệu Tử Khiêm, ngươi ở lại." Sau khi mọi người lui ra hết, Triệu Tử Khiêm vẫn đứng ngay chỗ cũ. Tiện giấy mực trên bàn, Mạc Thiên Di viết:"Ngươi không sao chứ?" Triệu Tử Khiêm lắc đầu. "Ta nhớ rằng đã từng nói với ngươi, ngày ngươi gặp được Triệu Bỉnh Thần, về sau đừng đến tìm ta nữa." "Đúng vậy." Mạc Thiên Di gác bút, nhìn Triệu Tử Khiêm chằm chằm. Y bất giác nắm chặt chuôi kiếm, nhàn nhạt nói:"Ta đã phát lời thề." Y đợi hồi lâu không thấy nàng hồi đáp. Do dự một thoáng, y thẳng thắn nhìn nàng, giọng khàn khàn:"Có phải vì ta là con của Tiêu Nha..." Cho nên ngươi ngay cả một tên thuộc hạ như ta cũng không cần? Mạc Thiên Di lắc đầu:"Khi ta quen biết ngươi, ta ngay cả Tiêu Nha là ai cũng không biết. Ta không nhỏ nhen đến mức so đo với một người đã chết." "Vậy ngươi có biết...". Triệu Tử Khiêm khó khăn lắm mới nói được hết câu:"Ngươi đáng ra đã có một vị ca ca?" Bút trên tay Mạc Thiên Di rơi xuống. Nàng đứng dậy, ngẩng phắt đầu nhìn Triệu Tử Khiêm, ánh mắt xoáy chặt y không rời. Triệu Tử Khiêm nói tiếp:"Trước đây khi mẫu thân của ngươi mang thai lần đầu tiên, vì bị người khác hạ độc nên không giữ được đứa trẻ. Người mua chuộc hạ nhân của Ma giáo rồi hạ độc....." "Là mẫu thân của ta." Mạc Thiên Di bước hụt một bước, tay áo quệt vào nghiên mực, kéo lê một vệt đen dài. Năm nàng sáu tuổi, vô tình tìm thấy một phòng nhỏ chứa đầy đồ đạc cũ. Mạc Thiên Di vẫn nhớ, trong thùng gỗ là y phục nhỏ xíu của nam hài. Nàng vẫn nhớ như in, vì đó là lần đầu tiên nàng thấy mẫu thân ôm mặt khóc hết nước mắt. Triệu Tử Khiêm quỳ xuống:"Ta đến để bồi tội." Mạc Thiên Di loạng choạng đi về phía Triệu Tử Khiêm, dùng tay bóp chặt cằm y. Da thịt in đầy vết hằn, Triệu Tử Khiêm bị ép ngẩng đầu, không khỏi giật mình. Mắt nàng đỏ ngầu, đau đớn và phẫn nộ như muốn trào ra. Y không nghĩ rằng nàng sẽ buồn sẽ giận đến mức này. "Hối lỗi?". Mạc Thiên Di đanh giọng gằn lớn:"Vậy sao ngươi không chết quách đi!" Dưới tay nàng xuất hiện một luồng sáng, cả người Triệu Tử Khiêm không phòng bị bị hất ra xa, đập vào vách đá rồi bật lại. Hồn lực màu xám trắng khổng lồ không thể kiểm soát, Mạc Thiên Di thở dốc, dùng lý trí còn sót lại ném vào vách tường. Hang động rung lên dữ dội, đá vụn trên vách rơi xuống. Chấn động lớn đến mức đám người Võng Dực ở hang động bên cạnh đều thất kinh. "Chủ tử..." Võng Dực lao sang như chớp, nhưng vẫn không kịp đỡ lấy Mạc Thiên Di vừa ngất xỉu. A Kiện vội vàng túm lấy tay nàng bắt mạch, trước ánh mắt như muốn giết người của Võng Dực, chỉ biết lắc đầu:"Mạch tượng quá loạn, ta cũng không thể chẩn ra. Tuy nhiên có một luồng khí đang bảo vệ lục phủ ngũ tạng, lần phản phệ này sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng." Võng Dực chưa nghe hết câu đã bồng Mạc Thiên Di trở về giường. Khi y trở lại, từ trên xuống dưới đều tràn ngập sát khí. Mọi người đều nhìn ra được, y muốn giết Triệu Tử Khiêm. Triệu Tử Khiêm bị thương nặng, tự chống mũi kiếm đứng dậy. Lúc đó, y dường như trở lại là Triệu công tử cao lãnh bậc nhất của Đế Đô. Y gạt máu trên miệng, lạnh lùng nói:"Ta làm sai, chỉ mình nàng có quyền trừng phạt." Võng Dực bước về phía trước một bước, Minh Nguyệt kịp thời đứng chắn giữa hai người. Võng Dực quát:"Tránh ra!" "Ta không tránh". Minh Nguyệt không yếu thế nạt lại:"Các ngươi coi đây là nơi nào, ta không cho phép hai người làm phiền chủ tử nghỉ ngơi. Nếu kéo nhau ra ngoài khiến người khác chú ý, làm hỏng việc lớn của chủ tử, ngươi có gánh nổi cơn giận của người không!"