Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 4 : Đi mua nhà

Có tiền trong thẻ tín dụng hắn vui vẻ đón xe taxi đến nơi kinh doanh bất động sản. Khi bước vào chỗ này, những người mua nhà ở đây đều ăn mặc sang chảnh, thường là người có tiền nhìn hắn ăn mặc bình dân, tỏ vẻ xem thường khinh miệt, có một cô gái là nhân vân của công ty bất động sản đi đến nở một nụ cười thân thiện, hỏi hang: "Thưa anh, anh đến tìm nhà ở, bên em có rất nhiều căn đang chuẩn bị bán cho khách hàng, em tên Thủy Vân xin được tư vấn: những căn hộ công ty em xây dựng đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, nơi ở thoáng mát, đầy đủ tiện nghi ạ, khi anh mua sẽ rất vừa ý nhé" Thái độ phục vụ chuyên nghiệp của cô nhân viên này làm tâm tình Triều Cát vui vẻ lên, hắn nói:"Tôi cần một căn hộ nho nhỏ diện tích cỡ 100m vuông thôi, bên em có căn nào như vậy không!? Thủy Vân trả lời:" Vâng, bên em có 5 căn hộ, cái căn có giá trị cao cũng 7 triệu, căn giá thấp cũng gần 3 triệu, những căn còn lại giá dao động từ 3 đến 4 triệu tệ ạ!”. Nghe Thủy Vân tư vấn những căn hộ này, cảm thấy vừa ý nhất căn 7 triệu, đây là căn nhà đắt nhất mà những người có tiền chưa chắc mua nổi thế mà hắn chọn căn này, hắn nói: “Tôi sẽ mua căn hộ giá trị 7 triệu này, đây là thẻ tín dụng, em cầm đi làm thủ tục mua bán... tôi sẽ trả tiền đầy đủ” Triều Cát vừa nói sẽ trả tiền đầy đủ mua căn hộ đắt nhất trị giá 7 triệu này, những người vào mua nhà nhìn qua hắn vẻ mặt ngơ ngẩn, không tin vào mắt một kẻ ăn mặt bình thường như vậy lại có tiền trả thẳng không cần suy nghĩ nhiều, từ ánh mắt khinh bỉ chuyển sang cái nhìn kinh sợ, không nghĩ người thanh niên này lại giả trư ăn thịt hổ. Sau đó, Thủy Vân đem hợp đồng mua bán nhà đưa cho Triều Cát ký rồi dẫn hắn đến khu nhà ở hắn mua, ở đây thật mát mẻ, không khí trong lành dễ chịu, Thủy Vân nói:" toàn bộ nhà ở nơi đây đều là khu nhà ở cao cấp, các căn hộ ở đây toàn bộ giá trị 7 triệu tệ đều đã bán hết chỉ còn lại 1 căn này, may mắn được anh để mắt, bên em sẽ chịu phí tổn 10 năm về an toàn cháy nổ, cũng như an ninh anh yên tâm sống ạ!” Triều Cát gật đầu hài lòng về nơi mình sống, hắn cùng Thủy Vân vào căn nhà, khi thấy toàn bộ phòng ốc, bàn ghế đều tinh xảo đẹp mất, Triều Cát rất vui vẻ hắn nói:“Lúc nãy em tư vấn rõ ràng, nhìn anh vẫn vui vẻ cười nói chuyện, anh rất thích phong cách phục vụ này không xem vẻ ngoài khách hàng mà đánh giá tiêu cực, đây là 100 ngàn tệ anh thưởng em cầm lấy mà tiêu” Thủy Vân từ chối vì số tiền này quá lớn hơn cả 2 tháng lương cô kiếm, nàng nói:"Anh à, em đi làm tư vấn cho anh là nghề nghiệp em được học, mỗi lần bán được căn nhà nào bên em đều có khen thưởng, anh mua nhà đắt vậy cũng cần có tiền mua những thứ khác, em không lấy đâu!!” Cô gái này nói vậy, hắn mỉm cười nhìn Thủy Vân lúc lâu, nói:“em thật là cô gái tốt, nào cầm lấy đi, không cầm là anh giận đấy, ngoan!!” Nhìn nụ cười ngọt ngào đó, Thủy Vân muốn ngất đi, chàng trai này nhìn cách ăn mặc bình thường, nhìn kỹ thì gương mặt rất tuấn tú, đẹp trai làm nàng không nỡ từ chối ý tốt của hắn nữa, Thủy Vân siêu lòng cầm sắp tiền nói lời cảm ơn, rồi sau đó nàng viện cớ xin số điện thoại, nói Triều Cát có gì không biết gọi điện cho nàng để tư vấn. Thực sự khi nhìn Triều Cát mua nhà nàng để tâm đến hắn, nay có cơ hội thì nàng chủ động xin số điện thoại để dễ dàng hơn trong việc tìm hiểu về Triều Cát. Sau khi dẫn Triều Cát xem nhà xong, Thủy Vân quay về công ty báo cáo. Lúc này bầu trời cũng ngã về đêm, hắn cảm giác hơi đói bụng gọi taxi chạy tới tiệm mì bình dân, hắn vào gọi 2 tô mì to đùng, ăn xong trả tiền hắn bước ra quán đi bộ thư giãn. Đi được một lúc hắn thấy phía bên đường có quán rượu nhỏ, hắn đi vào quán rượu nhìn cách bố trí ở quán thì mới biết quán này là quán bar nhỏ, Triều Cát kêu một ly rượu nhâm nhâm hưởng thức, hắn nhìn phía xa trong quán có cô gái đang uống rượu như uống nước, mặt mũi đỏ gắt vì men cồn. Rồi có hai thanh niên chẳng biết ở đâu tiến lại ngồi gần cô gái, vẻ mặt chúng như kiếm được con mồi ngon, chúng móc trong túi ra viên thuốc nhỏ bỏ vào chai rượu rót xuống ly cho cô gái, cô gái cầm ly rượu uống vào, hai tên thanh niên này nở nụ cười đầy ý vui vẻ. Toàn bộ hành động mờ ám của hai tên này đều không qua được mắt hắn. Hắn tới giải vây thì có 1 người phụ nữ tuổi xuân có vẻ gần 30, mặt mũi cũng có tí sắc thấy hắn liền chạy tới mời mọc:“Này anh chàng đẹp trai, có hứng ở với em một đêm không, thấy anh tuấn tú, thư sinh thế này e lấy giá bèo một đêm vui vẻ 20 ngàn, được không nè!!”. Hóa ra người đàn bà này là gái bán hoa, hắn cười chế giễu ả nghỉ sao một người ở trên thiên giới biết bao hồng nhan, mỹ nữ nghiên nước khuynh thành mà lại cần một ả buôn bán thân thể để thỏa mãn sao, hắn từ chối thẳng làm ả ta bức tức quát:" này tên kia lão nương thấy người đẹp mã muốn chút hưởng thụ lấy giá rẻ vậy còn chê bai..” nói xong ả thấy một người đàn to con, lại gần nũng nịu nói nhỏ gì đó vài câu, người đàn ông này đi đến chỗ Triều Cát, bộ dạng hung tợn, quát: “Này nhóc con, tỷ tỷ này muốn ngủ với ngươi, ngươi lại từ chối, biết đều thì mau lại xin lỗi tỷ tỷ còn không ta nện là cha mẹ ngươi nhận không ra nhé”.