Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 802 : Đoạt xác Tôn Cường (2)

Ngân châm đâm vào trong cơ thể, linh hồn không khống chế được? Điều này... Làm sao làm được? Nếu như linh hồn thật sự dễ dàng đối phó, vu hồn sư cũng không đến mức khiến người ta vừa nói đã biến sắc, Danh Sư Đường tự mình ra tay. - Ngươi, chân khí của ngươi... Tái các chủ và những người khác chấn động kinh ngạc, lão già trực tiếp điên rồi. Vừa nói ngân châm vô dụng, kết quả là xuất hiện loại tình huống này. Sợ hãi mãnh liệt, khiến cho hắn liên tục thét lên chói tai. Hơn nữa lúc này, hắn cũng biết, đáng sợ không phải ngân châm, mà là... chân khí của đối phương! Chân khí này mang theo lực lượng loại bỏ linh hồn, hồn phách của hắn vừa dính nào, giống như bị đốt rượu mạnh, đau đớn khó chịu được, toàn thân muốn nứt ra. - Đây là... chân khí thượng tam phẩm? Đồng tử của lão già co lại, một từ ngữ xuất hiện trong đầu. Theo truyền thuyết, chân khí thượng tam phẩm không chỉ tinh thuần, còn có tác dụng trừ tà trốn hung. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến vu hồn sư tuy rằng quỷ dị, đối với danh sư lại vẫn kính trọng mà xa cách. Chỉ là... chân khí thượng tam phẩm, chỉ có rất ít người Danh Sư Đường khống chế, truyền lại trong đám hậu nhân đời sau của đệ tử Khổng sư. Người này làm sao có thể? Chẳng lẽ là hậu nhân của Khổng sư? Nếu đúng là như vậy, thật đáng sợ! Mới từ trong mộ tăm tốitrốn tới, lại gặp phải một vị như vậy, có cần hãm hại như thế hay không? - Không được, như vậy nữa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ... Cảm nhận được ngân châm trên người càng lúc càng nhiều, chân khí xuyên qua đầu mũi châm truyền tới, sắp xé rách hắn, hai mắt lão già đỏ ửng. Chân khí thượng tam phẩm là khắc tinh của vu hồn sư. Nếu như tùy ý tích lũy xuống, chỉ có một kết quả. Đó chính là bị thiêu đốt mà chết, lại không có khả năng xoay người. - Không được. Phải tìm người đoạt xác... Biết dựa theo thời gian trôi qua, nhất định sẽ không kiên trì nổi, cố nén đau đớn mãnh liệt, lão già lặng lẽ quan sát. Nếu như vẫn ở trong thân thể này, nhất định sẽ chết. Kế sách hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp lại đoạt xác những người khác, sau đó tìm cơ hội báo thù lại. Chỉ có điều, cho dù đoạt xác thành công, cũng không thể làm cho đối phương nhìn ra. Nếu không, công kích lần nữa, cũng xong đời. - Đáng giận... để cho ta đoạt xác, ta không đội trời chung với ngươi! Mặc dù có quyết định, nhưng trong lòng lão già nhỏ máu. Đoạt xác không phải là dễ dàng như vậy. Mỗi một lần đoạt xác, đối với linh hồn đều sẽ tạo thành tổn thương cực lớn. Không chỉ tu vi giảm xuống, còn có thể khiến nguyên khí tổn thương lớn. Thật giống như trước đó, đoạt xác đối với thân thể này, tu vi của hắn trước khi đoạt xác cũng không tệ, đủ đạt tới Hóa Phàm tam trọng sơ kỳ. Đáng tiếc sau khi thành công, rơi xuống tròn hai cấp lớn, biến thành nhất trọng sơ kỳ. Nói cách khác, cho dù có thể thành công, thực lực của hắn cũng sẽ tiếp tục giảm sút. Làm không tốt cũng sẽ rơi xuống hai cấp lớn, từ Hóa Phàm biến thành Chí Tôn. - Lại là một trong mấy người này... Hắn không ngừng rít gào, nhìn một vòng, tìm được đối tượng đoạt xác. Trong phòng, thực lực thấp nhất chắc là Triệu Phi Vũ chưa từng tu luyện. Chỉ có điều, trên người hắn có không ít bảo vật. cho dù Hóa Phàm tam trọng muốn giết chết, cũng rất khó làm được, càng chưa nói hắn là một linh hồn tàn phế. Ngoại trừ vị này, còn lại chính là đám người Triệu Nhã, Tôn Cường. Thực lực của bọn họ chỉ có khoảng Tông Sư. Cho dù đoạt xác lực lượng giảm sút, cũng có thể dễ dàng áp chế. - Lại là người này... Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, lực chú ý tập trung ở trên thân người béo cách đó không xa. Trong đám người, thực lực người này thấp nhất, thoạt nhìn cũng ngốc. Ngốc như vậy, tính cảnh giác tệ nhất, đoạt xác lên chắc hẳn là cũng dễ dàng nhất. - Đoạt xác! Tìm đúng đối tượng, biết không đi nữa, lại không kịp, trong lòng hắn khẽ kêu lên. Vù! Linh hồn lập tức hóa thành một luồng sương mù vô hình vô chất, trực tiếp bay về phía người béo mập cách đó không xa. Phù phù! Bên này linh hồn vừa đi, thân thể của lão già nhất thời không có phản ứng, cứng đờ ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. - Đi... Nhìn thấy được trước mắt đột nhiên biến hóa, Tái các chủ vui mừng. Không có một chút phản ứng, nói rõ không có linh hồn chống đỡ. Kẻ đoạt xác kia, chắc đã bị vị Trương sư này dùng phương pháp gì đó áp chế, không thể tiếp tục chống đỡ được, chạy trốn. Vốn tưởng rằng thử một chút trong miệng người thanh niên, khả năng thực hiện rất nhỏ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, không chỉ thành công... còn thuận lợi như vậy. - Ừ... Ngay sau đó, lão già nằm trên mặt đất không phản ứng lại lắc lư một cái, mở mắt. Linh hồn đoạt xác chạy trốn, linh hồn bản thể cuối cùng không bị áp chế, một lần nữa khống chế thân thể. - Tán tu Lạc Trúc, cảm ơn ân cứu mạng của Trương sư... Tuy rằng bị áp chế, tất cả tình huống bên ngoài lại đều biết rõ ràng. Hắn biết nếu không nhờ vị thanh niên này kiên trì, chết khẳng định chính là hắn. Trong lòng hắn cảm kích, khó diễn tả được. Hắn đứng dậy, đang muốn biểu đạt vẻ cảm kích, liền nghe được cách đó không xa, có một động vang lên. Hắt xì! Người béo mập cách đó không xa, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, thoáng rùng mình, hắt hơi một cái. - Nguy rồi. Hắn... hắn... đang đoạt xác! Nghe được tiếng hắt xì, lão già Lạc Trúc nhớ tới cái gì, đồng tử co lại, không nhịn được kêu lên. Toàn thân võ giả từ trên xuống dưới, bị chân khí rèn luyện, gần như bách bệnh không sinh. Dưới tình huống bình thường, là sẽ không dễ dàng nhảy mũi. Trước đây hắn bị đoạt xác chính là thân thể ớn lạnh, hắt hơi một cái. Hiện tại người này mới vừa đi, người béo mập cách đó không xa lại xuất hiện loại tình huống này, rất rõ ràng, đã bị bám thân!