Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 771 : Đánh cược như thế nào? (1)
- Nếu như ngươi thật sự muốn tham gia, ta dẫn ngươi đi xem một chút!
Thấy đối phương chấp nhất, Tái Tiêu Vũ nói.
Người thanh niên trước mắt này mặc dù có thể nhìn ra vấn đề hắn vẫn không có cách nào nhìn ra, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn cảm thấy không có khả năng thông qua. Cho nên đối với lời nói trả lại gấp bội, hắn căn bản không lưu ý. Trong lòng đã có dự định xem như ném 100 linh thạch vào trong nước.
Cất đồ xong, mấy người đi ra khỏi Nhất Phẩm các, đi dọc theo thang lầu lên trên.
Hai tầng phía dưới của Giám Bảo các là thương trường. Phía trên xem như là phân bộ của bọn họ. Tiến vào đại sảnh, lại nhìn mười mấy người xếp thành hai hàng, trong tay đều cầm đủ loại bảo vật.
Mấy thứ này giá trị cũng không cao, cũng đều là hàng hóa bày bán ở tầng một, mấy khối linh thạch là có thể mua.
Phía trước là hai người thanh niên, đang cẩn thận giám định. Mỗi người xem xong một cái, đều sẽ đánh dấu ở phía trên, làm ra một bảng giám định.
Người được giám định qua, có người hưng phấn, có người mất hồn mất vía.
Đồ ở tầng một có thật có giả. Mua được hàng thật, xem như là buôn bán lời. Mua hàng giả, chỉ có thể tự nhận mình gặp xui xẻo. Nhìn vẻ mặt của mọi người, rất hiển nhiên, xui xẻo càng nhiều hơn một chút.
- Không ít người mua vật phẩm, không mấy yên lòng, sẽ tới nơi này, tìm người giám định. Giám định cho bọn họ đều là giám bảo nhất tinh sư mới vừa sát hạch thành công!
Tái Tiêu Vũ nói.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn cũng thấy được, huy hiệu trước ngực của hai người thanh niên này, đều có một ngôi sao màu vàng, lập lòe tỏa ra ánh sáng.
Giám bảo sư nhất tinh, đã có thể hoàn thành giám định bảo vật đơn giản một chút. Những thứ bọn họ đưa tới, rất rõ ràng chưa từng vượt quá phạm vi.
- Lưu Thương Khúc Thủy ở phía trước, qua đó!
Không dừng lại ở đại sảnh quá lâu, dưới sự hướng dẫn của Tái Tiêu Vũ, chỉ chốc lát bọn họ đã đi tới một gian phòng.
- Tái các chủ!
- Lão sư!
Vừa tiến vào phòng, mấy lão già lại tiến lên nghênh đón. Tất cả đều có vẻ mặt cung kính.
Làm Các chủ, Tái Tiêu Vũ vẫn có uy tín cực cao. Không ít giám bảo sư tam tinh, đều là học sinh của hắn, có ân nghĩa thụ nghiệp.
- Giám Bảo các tổng cộng có bao nhiêu giám bảo sư?
Nhìn một vòng, trong phòng tổng cộng chỉ có sáu bảy người, Triệu Phi Vũ có chút ngạc nhiên, không nhịn được hỏi.
Nghe được câu hỏi, Tái Tiêu Vũ cười gượng lắc đầu:
- Giám Bảo các nghe uy phong, cộng thêm ta, chỉ có ba vị tứ tinh, và tám vị giám bảo sư tam tinh. Còn lại tất cả đều là nhị tinh, nhất tinh!
- Ít như vậy sao?
Mọi người sửng sốt.
Giám Bảo các huy hoàng khí thế như vậy, vốn tưởng rằng chỉ riêng giám bảo sư tứ tinh lại phải có hơn mười vị. Không nghĩ tới chỉ có ba.
Thảo nào nói cấp bậc giám bảo sư khó có thể thi được. Hiện tại xem ra, số lượng quả thật ít đến thấy thương.
- Đúng vậy!
Tái Tiêu Vũ lắc đầu, không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, nhìn về phía hai vị giám bảo sư tam tinh trước mắt:
- Đi gọi Trần trưởng lão, Lộc trưởng lão đến, nói có người muốn xông qua Lưu Thương Khúc Thủy!
- Xông qua Lưu Thương Khúc Thủy?
Hai người bị dọa cho giật mình, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Độ khó của Lưu Thương Khúc Thủy, làm giám bảo sư đều biết rõ ràng. Nhiều năm như vậy chưa từng có người nào thành công, lại còn muốn tới xông qua. Tuyệt đối là tiền nhiều quá.
Thời gian không lâu, hai lão già râu bạc trắng đã đi tới. Còn chưa có tới gần, một giọng lớn tiếng lại vang lên:
- Tái các chủ, có người muốn xông qua Lưu Thương Khúc Thủy sao? Là Hồ lão quỷ hay Đỗ lão quỷ? Hai người này chẳng lẽ còn không chết tâm sao?
Hồ lão quỷ, Đỗ lão quỷ trong miệng hắn, cũng không thuộc về phân bộ Hồng Hải Thành, đều là giám bảo sư tứ tinh, thực lực tương đương với bọn họ.
Từng tới nhiều lần, chỉ là vẫn không có cách nào thông qua mà thôi.
Mấy năm nay, cũng chỉ có hai người này xông qua. Những người khác biết khó khăn, ngay cả quyết định này cũng không có. Bởi vậy vừa nghe được có người muốn xông qua, lập tức nghĩ đến bọn họ.
- Ừ? Người đâu?
Nhìn trái nhìn phải quanh một vòng, vẫn chưa nhìn thấy được bóng người quen thuộc, lão già lớn tiếng nói, đầy nghi ngờ.
- Được rồi, Trần trưởng lão, lần này không phải hai người bọn họ muốn xông qua, mà là vị tiểu huynh đệ này, Trương Huyền!
Thấy người này vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, Tái Tiêu Vũ lắc đầu cắt ngang hành động của hắn.
- Hắn?
Không chỉ hai lão già vừa tới tới sửng sốt, mấy giám bảo sư khác ở trong gian phòng cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Vốn tưởng rằng muốn xông qua Lưu Thương Khúc Thủy chính là nhân vật lợi hại gì. Không nghĩ tới lại là một kẻ chưa đầy hai mươi tuổi, miệng còn hôi sữa.
Không để ý tới phản ứng của mọi người, Tái Tiêu Vũ cười giới thiệu:
- Trương lão đệ, vị này chính là Trần Vũ Trần trưởng lão. Một vị khác, lại là Lộc Tây Lộc trưởng lão, là hai vị giám bảo sư tứ tinh còn lại ta đã nói với ngươi!
Trương Huyền gật đầu.
Không cần giới thiệu hắn cũng đoán được, hai lão già này tuy rằng trên người không có mặc trường bào đặc biệt của giám bảo sư, nhưng khí tức trong người lại thâm hậu vô cùng. Vừa nhìn đã biết tu vi cao thâm, không kém gì Kim Tòng Hải.
Thực lực như vậy, lại dám ở trước mặt Tái Tiêu Vũ hô to gọi nhỏ, tự nhiên là hai vị giám bảo sư tứ tinh còn lại.
- Các chủ, ngươi gọi hắn cái gì? Lão đệ?
Trần trưởng lão kịp phản ứng trước, vẻ mặt nghi ngờ.
Tái Tiêu Vũ làm các chủ Giám Bảo các, địa vị cực cao. Trừ bọn họ ra, gần như tất cả mọi người phải gọi hắn một tiếng lão sư. Lúc này hắn lại xưng hô với một người thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi là lão đệ... Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
- Ừ, đừng thấy Trương lão đệ tuổi còn nhỏ, đối với phương diện giám bảo, lại không kém gì ta!
Tái Tiêu Vũ cười nói.
- Không kém gì ngươi... Lời này có chút khoa trương!
Trần trưởng lão lắc đầu, những người khác đều là vẻ mặt không thể tin được.
Phương diện giám bảo, chú ý không phải thiên phú, mà là lượng tri thức.
Phải nắm giữ tri thức và thực tiễn vô cùng, có khả năng kinh nghiệm và lý lịch càng ngày càng lão luyện, trình độ càng lúc càng cao.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
197 chương
38 chương
35 chương
15 chương
45 chương
163 chương