Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 730 : Một lời quát lui ngàn vạn quân (thượng) (2)

Thấy Danh Sư Đường không ngăn cản được, còn để lại hào ngôn xông đường, sắc mặt Đinh Mục khó coi, hét lớn một tiếng. Rào rào! Dựa theo tiếng la của hắn, rất nhiều binh sĩ xông tới. Các loại binh khí rút ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe lên. Thực lực của những binh sĩ cũng không cao, chỉ có Đỉnh Lực cảnh. Nhưng số lượng người rất nhiều, bao vây xung quanh đài tế thiên này, phải có tới mấy ngàn. Mấy nghìn binh sĩ, liên hợp hình thành công kích, cho dù nửa bước Hóa Phàm cũng phải tạm tránh phong quang, không dám cứng rắn va chạm. - Trương Huyền... Ngươi phải cẩn thận! Sắc mặt Mạc Vũ trở nên trắng bệch. Hai tay khó địch nổi bốn tay. Một Đỉnh Lực cảnh chưa đủ gây họa. Mười người cũng không tính là gì cả. Nhưng số lượng đạt được hơn một trăm, hơn một nghìn lại khác. Một lực lượng của cá nhân cường thịnh mấy đi nữa, cũng có thời gian phải hết. Cùng mấy nghìn người chiến đấu, dây dưa cũng có thể dây dưa chết ngươi! Đây cũng là nguyên nhân, tán tu không dám đắc tội quốc gia. Trước mặt một quốc gia, cường giả lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là có dũng không có mưu. - Phiền toái... Lông mày Kim Tòng Hải cũng nhíu lại một cái. Thân là cường giả Hóa Phàm cảnh, đối mặt với một nghìn võ giả, cũng có thể ung dung trở ra. Nhưng đối mặt với mấy nghìn, cho dù là hắn, cũng cảm nhận được áp lực nồng đậm. Đại tướng dễ dàng giết, thiên quân khó lui. Thực lực cá nhân cường thịnh mấy đi nữa, ném tới trong một quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng sẽ phải chịu trùng kích, rất khó chống lại. - Đúng vậy, cái này phiền phức lớn. Trừ khi... sử dụng thủ đoạn độc sư! “Công tử” cũng nhăn mày lại. Đối mặt nhiều binh sĩ như vậy, ngay cả Kim Tòng Hải cũng cảm thấy khó khăn, càng chưa nói tới đối phương. Trương Huyền này vừa rồi biểu hiện tuy rằng có kinh nghiệm, nhưng cùng vị thuộc hạ này của mình, vẫn kém một đoạn rất lớn. Muốn thắng lợi, trừ khi sử dụng thủ đoạn độc sư, đồng thời hạ độc cho nhiều người như vậy. Nếu không, năng lực quan sát cao tới đâu, lực lượng cường thịnh mấy đi nữa, cũng không có thể thắng được đại quân tre già măng mọc. - Thủ đoạn của độc sư không thể dùng. Bản thân hắn là danh sư, đánh mạnh vào một vương quốc, đã bị người lên án. Một khi sử dùng độc, ta sợ... thân phận thật sự sẽ bị nghi vấn, thậm chí đưa tới Danh Sư Đường càng cao hơn điều tra, trở thành một vết nhơ lớn trong cuộc đời... Ngụy Dư Thanh không nhịn được mở miệng: - Cổ Mục điện chủ, thật sự không được... Ngươi động thủ đi! Thân là trưởng lão Thú Đường, đối với nghề nghiệp danh sư này, hắn biết rất nhiều. Nghề nghiệp này, đại biểu cho chính thống của đại lục, hành vi mẫu mực của tất cả mọi người. Đánh mạnh vào một vương quốc, muốn giết thái tử sắp đăng cơ của người ta, bản thân cũng bị nghi ngờ. Một khi lại dùng thủ đoạn của độc sư, sau này cho dù đến tổng bộ Danh Sư Đường, cũng khó mà phân ra rõ ràng. Nếu thật sự mang danh tiếng xấu, sau này ai còn dám bái sư? Khẳng định tất nhiên sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời, lại không có cách nào rửa sạch. Sau này còn muốn sát hạch cấp bậc cao hơn, cũng không thể nào. - Được! Cổ Mục điện chủ gật đầu. Lần này nhận mời đi theo, chính là vì chuyện này. Chỉ cần ra tay, cũng coi như báo đáp ơn chỉ điểm của “sư thúc tổ“. - Tạm thời không vội. Các ngươi nhìn ánh mắt Trương Huyền! Cổ Mục điện chủ đáp ứng, đang chuẩn bị độc dược, liền nghe được giọng nói của “công tử” ở bên cạnh vang lên. - Ánh mắt? Cổ Mục điện chủ sửng sốt, vội vàng nhìn sang. Quả nhiên cho hắn nhìn ra được có điểm không tầm thường. Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, người thanh niên thân là Chí Tôn đỉnh phong, hoàn toàn không có chút bối rối, trái lại thần sắc thản nhiên. Quá bình tĩnh. Cục diện này đổi lại thành bất kỳ kẻ nào cũng sẽ hốt hoảng, hắn tự nhiên hoàn toàn không để ý. - Chỉ sợ hắn đã có đối sách. Nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy! “Công tử” nói tiếp: - Ngươi đừng có vội vàng ra tay, yên lặng theo dõi tình hình! - Ừ! Mọi người đồng thời gật đầu, đồng loạt nhìn xuống dưới, đang muốn suy nghĩ người thanh niên rốt cuộc dùng phương pháp gì, khiến cho những binh sĩ không công kích đối với hắn, liền nghe được phía dưới có một âm thanh vang lên. - Con đường tu luyện, quý ở kiên trì, mới có thể tiến bước, có thành tựu. Đỉnh Lực cảnh, muốn đột phá Ích Huyệt cảnh, cần ba điểm. Đầu tiên, nhận thức chuẩn lực lượng huyệt đạo... Âm thanh sang sảng, từ trong miệng người thanh niên phát ra. - Giảng bài? - Lúc này giảng bài cái gì? - Có phải đầu óc bị đánh hỏng hay không? ... Vốn cho rằng hắn có đối sách gì, lại nghe được hắn tự nhiên mở miệng giảng bài, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Mỗi một người đều không hiểu nguyên nhân. Làm cái gì? Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, hắn bắt đầu giảng bài? Người người đều cho rằng, hắn qua gây sự, hắn lại đại chiến khắp nơi, khó thua trận. Người người cảm thấy Danh Sư Đường đứng ra, nhất định sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hắn lại mở miệng nói xông đường, một chút mặt mũi cũng không cho... Hiện tại, lúc mọi người đều cảm thấy, nhất định hắn sẽ huyết tẩy đài tế thiên, hắn lại bắt đầu giảng bài... Ngươi có thể ra bài theo lẽ thường hay không? Ngươi hành động cũng khiến cho người ta không thể nào suy nghĩ được! Mọi người trên lưng man thú đều là vẻ mặt vỡ mộng, không hiểu nổi Trương Huyền phía dưới rốt cuộc muốn làm gì. - Không đúng. Hắn không phải đang giảng bài... Đột nhiên “công tử” kịp phản ứng, biến sắc, thân thể không tự chủ được run rẩy: - Hắn đây là sư ngôn thiên bẩm... Một lời trăm địch chạy, một lời diệt vạn quân.