Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 725 : Bạch Thần suy sụp (1)
Từ bảy năm trước, hắn sát hạch danh sư tam tinh thành công, trở thành trưởng lão Danh Sư Đường tới nay, địa vị được tôn sùng, đi đến chỗ nào cũng được người coi trọng. Hiên Viên vương thất cũng phải cho đủ thể diện, tôn sùng là khách quý.
Gặp phải danh sư nhị tinh, đối phương dám có chút chậm trễ, quát mắng một trận, đối phương ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Người này thì hay rồi, tự nhiên bảo mình... lăn!
Bạch Thần híp mắt lại.
Đầu óc ngươi không bị bệnh chứ? Quả thực không thể tha thứ!
Ầm ầm!
Khí tức trên người hắn thoáng cái thiêu đốt.
Danh sư, bởi vì có tâm cảnh Minh Lý cảnh, lại am hiểu chỉ điểm, quen thuộc các loại công pháp võ kỹ, rất nhiều chức nghiệp trong cùng cấp bậc, thực lực là mạnh nhất.
Cũng là Chí Tôn đỉnh phong, thực lực của Bạch Thần, tuyệt đối là xuất sắc. Cho dù ở Thanh Diệp Bảng chưa có thứ tự xếp hạng, hắn cũng tuyệt đối đứng ở đỉnh phong nhất trong toàn bộ Hiên Viên vương quốc.
Cường giả như vậy, bị một danh sư nhị tinh nho nhỏ sỉ nhục, làm sao có thể nhịn được. Sắc mặt tái xanh, lực lượng Chí Tôn đỉnh phong, giống như sóng to gió lớn, lan tràn về phía người thanh niên cách đó không xa.
Răng rắc! Răng rắc!
Bởi vì không chịu nổi, mặt đất thềm đá xuất hiện từng vết nứt.
- Ngươi bị người này làm cho khiếp sợ đến mức chạy đến Danh Sư Đường ẩn nấp không dám ra khỏi cửa sao?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Lạc Thiên Hồng lắc đầu.
Còn tưởng rằng danh sư khiến thái tử điện hạ đứng đầu Tài Tuấn Bảng, sợ không dám ra khỏi cánh cửa, lợi hại tới mức nào. Không nghĩ tới lại là một kẻ chày gỗ như thế.
Quang minh chính đại xông tới quấy rối không nói, mở miệng lại bất kính đối với danh sư tam tinh, đã không thể sử dụng ngu xuẩn để hình dung.
Đây không phải là loại tiểu vương quốc Thiên Vũ, danh sư nhị tinh có thể diễu võ dương oai. Ở chỗ này, đừng nói nhị tinh, cho dù tam tinh sơ kỳ, cũng muốn đầy chậu, là hổ cũng phải nằm cho ta!
Danh Sư Đường nhiều quy định như vậy, tùy tiện tìm vài người, là có thể đập cho không lại ngẩng đầu lên được.
- Ta cũng nhìn nhầm...
Khuôn mặt Đinh Mục xấu hổ.
Trước đây Trương Huyền sử dụng một pháp bảo lập tức đập chết Lương Thanh Mệnh, Lâm Lung, khiến cho hắn khiếp sợ, lúc này mới xoay người bỏ chạy. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ mời vị Dương Sư kia, truy sát đối với mình. Không nghĩ tới lại một mình đến...
Dương sư ở đây, có khả năng còn có thể kiêng kỵ một chút. Một danh sư nhị tinh, ở trong mắt hắn, thật đúng không tính là gì cả.
Ngược lại không phải là danh sư không đáng bao nhiêu tiền, mà là danh sư nhị tinh đối với vương quốc nhất đẳng vô cùng cường đại. Nhưng đối với quốc vương bệ hạ vương quốc phong hào... thật đúng là không coi vào đâu.
- Không tìm Danh Sư Đường giải quyết, xông đến nơi đây, lòe bịp thiên hạ, là không khôn ngoan. Thân phận không đủ, nói chống đối tam tinh, là bất kính. Làm con dân của vương quốc bề tôi, đối với quốc quân vô lễ, là bất trung... Không khôn ngoan, bất kính, bất trung, chỉ bằng vào ba dạng này, có thể thủ tiêu tư cách danh sư của hắn!
Lạc Thiên Hồng lắc đầu, ý khinh thường trong mắt càng nồng đậm.
- Hắn chọc giận Bạch sư, sợ rằng không cần thủ tiêu tư cách, ngày hôm nay cũng không được trái cây ăn!
Đinh Mục gật đầu, khóe miệng cong lên.
- Đó là tất nhiên!
Chắp hai tay ở sau lưng, trong ánh mắt Lạc Thiên Hồng mang theo uy nghiêm và khí độ:
- Không chỉ phải dạy dỗ một trận thật tốt, từ hôm nay trở đi, cũng phải cố gắng chỉnh đốn Danh Sư Đường ở những vương quốc nhất đẳng một chút. Nếu không, những kẻ thượng vàng hạ cám nào cũng có thể trở thành danh sư, uy nghiêm ở đâu?
- Không sai. Phải cố gắng chỉnh đốn!
Đinh Mục lại gật đầu, đang muốn nói tiếp, ánh mắt nhất thời sáng lên:
- Mau nhìn, Bạch sư ra tay...
Cuối tầm mắt, Bạch Thần mở năm ngón tay ra, xông tới chộp về phía Trương Huyền.
Người trong nghề vừa ra tay liền biết có được hay không. Lực lượng Chí Tôn đỉnh phong giống như gió mạnh, khí thế ép xuống, còn chưa đến tới trước mặt, khiến thềm đá xung quanh, từng cục vỡ nát.
- Đại Bàn Nhược Thủ của Bạch Thần là võ kỹ quỷ cấp, mạnh mẽ cuồng bạo, lực lượng mười phần. Trước đây, thời điểm vẫn là Chí Tôn hậu kỳ, Chu Thiên cấp bậc đỉnh phong, đã bị một chưởng trấn phục, không có cách nào phản kháng. Người này chắc hẳn là phải xui xẻo!
Lạc Thiên Hồng đánh giá.
Danh sư này tới quấy rối, thoạt nhìn khí tức kinh người, với Chí Tôn đỉnh phong có chút cùng loại. Trên thực tế, làm danh sư tam tinh đỉnh phong, có thể liếc mắt nhìn ra, thực lực chân chính chỉ có Chí Tôn sơ kỳ.
Cho dù may mắn được công pháp gì khiến cho lực lượng thân thể tăng. Nhưng... vậy thì sao?
Thân thể trước sau vẫn là thân thể, man lực mà thôi, không có cách nào thi triển võ kỹ lợi hại. So với cao thủ chân chính, kém hơn quá nhiều.
Hai người ở bên này đánh giá cuộc chiến đấu, đánh giá võ kỹ, thực lực. Một phía khác, bàn tay của Bạch Thần dĩ nhiên đi tới trước mặt Trương Huyền.
- Hừ!
Không nghĩ tới đường đường danh sư cái gì cũng không hỏi, trực tiếp ra tay. Sắc mặt Trương Huyền trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra từng đường hoa văn.
Trong nháy mắt, công kích trước mắt của đối phương, giống như là trở nên chậm lại. Sơ hở và chỗ thiếu hụt trong chiêu số giống như một mỗi hố đen được phóng đại, có thể thấy được rõ ràng.
Nhìn thấy được những sơ hở này, thân thể nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, Trương Huyền quay về một chỗ trong đó, một cước đạp tới.
- Cái gì?
Bạch Thần đang muốn một chưởng đánh cho danh sư nhị tinh tới quấy rối này thành tàn phế, khiến cho hắn không dám nói thừa. Vừa nhìn thấy được một cước này, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.
Tay Đại Bàn Nhược Thủ của hắn vô cùng cường đại, dưới khí ép công kích, làm cho không người nào né tránh được. Cùng cấp bậc cũng rất khó chống đỡ. Nhưng... thứ cường thịnh mấy đi nữa cũng không có khả năng không có sơ hở. Một cước này của đối phương, chính là tâm điểm khí tức giao hòa. Một khi bị đá trúng, cho dù lực lượng một cước này còn xa mới bằng được, cũng sẽ trong nháy mắt bị lực lượng cắn trả, bản thân bị trọng thương.
Tuyệt chiêu nhiều lần thi triển qua, tự nhiên bị đối phương liếc mắt nhìn ra được khuyết điểm, Bạch Thần buồn bực suy nghĩ muốn nôn ra máu.
Lúc này hắn cũng không để ý tới tiếp tục công kích, bởi vì một khi chiêu số dùng hết, không những không đả thương được đối phương, có thể sẽ bị một cước đá cho tàn phế trước. Cánh tay hắn vội vàng giơ lên, chân dùng lực, không nhịn được nhảy về phía sau một bước.
Không tránh không được, hắn vẫn muốn sống.
Công kích tiến hành phân nửa, mạnh mẽ thu hồi lực lượng, nhảy về phía sau. Dưới chân khí trong cơ thể kích động, cổ họng thoáng ngọt, một ngụm máu tươi phun tới.
- Đáng giận!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
197 chương
38 chương
35 chương
15 chương
45 chương
163 chương