Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 566 : Tới, đánh ta đi! (2)
Tuy rằng đến bây giờ, cúc hoa vẫn có chút đau đớn, nhưng kịch độc giải hết, những nơi khác trên người đã thoải mái không ít. Dựa vào man thú lực khôi phục cường đại, chắc hẳn không cần tới vài ngày là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Nó đang muốn vô cùng thân thiết cảm kích một chút, lại thấy vị này đi tới trước mặt, không nói hai lời, đạp một cước.
- Gào????
Vẻ mặt hùng sư đuôi vàng giống như vỡ mộng.
Không phải nói muốn giúp ta thăng cấp sao? Đá ta làm gì?
Ầm ầm ầm!
Còn không có kịp phản ứng, người trước mắt này lại điên cuồng đá ra.
Mỗi một cước đều đá vào trên vết thương ngày hôm qua, khiến cho nó nhe răng trợn mắt, tê tâm liệt phổi.
...
- Đây là... phương pháp đánh thuần thú con đã nói sao?
Khóe miệng Mạc Thiên Tuyết co giật.
Làm quốc vương bệ hạ, kiến thức rộng rãi, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thuần thú sư giúp man thú nâng cao thực lực. Nhưng loại điên cuồng đánh man thú này, nói có thể giúp nó thăng cấp, sống lâu như vậy, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.
- Yên tâm đi. Liễu hội trưởng khẳng định có thể thành công!
Mạc Vũ tràn đầy tự tin.
Cảnh tượng Thanh Ưng thú bị đánh một trận đã đột phá, đến bây giờ còn rõ ràng ở trước mắt nàng, nàng nhớ tất cả rất rõ ràng.
Con hùng sư đuôi vàng này chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.
- Nhưng...
Nữ nhi nói lời chắc chắn như vậy, Mạc Thiên Tuyết vẫn cảm thấy không thể tin được.
- Phụ thân xem, hùng sư đuôi vàng hình như ý thức được cái gì đó...
Biết hắn rất khó hiểu về loại phương pháp cao cấp mạnh mẽ này, Mạc Vũ chỉ một cái.
Mạc Thiên Tuyết nhìn lại.
Chỉ thấy man thú vừa rồi còn là vẻ mặt cùng khổ, hiện tại hai mắt tỏa ra ánh sáng, để lộ ra sự hưng phấn nồng đậm.
Bị người đánh cho nôn ra máu, thân thể đau tới mức run rẩy, ánh mắt lại đầy hưng phấn...
Mạc Thiên Tuyết chỉ cảm thấy tất cả nhận thức trước đó, đều hoàn toàn đổ nát, toàn thân sắp hôn mê.
...
Trong lúc Trương Huyền điên cuồng đánh, vừa mới bắt đầu hùng sư đuôi vàng đau chết đi sống lại. Một lát sau, nó đã cảm nhận được có điểm không thích hợp.
Một cái đá của đối phương, đều sẽ có một đạo chân khí truyền tới, tinh lọc huyết mạch của nó, khiến cho lực lượng của nó không ngừng tăng vọt.
Lúc này, có ngốc cũng biết đối phương là đang giúp nó đột phá. Nó không phản kháng nữa, liều mạng hấp thu chân khí tiến vào trong cơ thể, khiến cho lực lượng huyết mạch càng lúc càng mạnh.
Ầm ầm!
Không biết hấp thu bao nhiêu chân khí, huyết mạch trong cơ thể bị tinh lọc đến cực hạn, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, một lực lượng cường đại từ trên người nó tản ra!
Chí Tôn cảnh, đến!
- Gào...
Một tiếng hí dài, hùng sư đuôi vàng đột nhiên đứng phắt dậy, thân hình cao lớn chấn động.
Xôn xao!
Xích sắt trói ở trên người nói, lập tức rời ra, rơi trên mặt đất.
- Thật sự... đột phá?
Mạc Thiên Tuyết ngây người ra tại chỗ.
Cho dù tận mắt nhìn thấy, hắn đều cảm thấy đầu óc không hoạt động.
Chí Tôn cảnh, nhân loại muốn đột phá cũng khó khăn, huống gì là man thú huyết mạch cố định... Điên cuồng đánh một trận, đánh cho nôn ra máu, đã đột phá...
Mẹ nó, điều này cũng quá trò đùa đi!
- Chẳng lẽ... Liễu hội trưởng này, tuy rằng ngoài sáng đang đánh nó, trên thực tế lại là đả thông những ràng bộc trong cơ thể nó, giúp lực lượng của nó tăng lên?
Một ý nghĩ xông ra.
Hắn đã từng xem qua ở trên sách cổ, một ít danh sư lợi hại, giúp người thăng cấp tu vi, chính là điên cuồng đánh một trận, đả thông đoạn bế tắc trong cơ thể, do đó khiến cho chân khí khơi thông, tu vi tăng lên rất nhiều.
Vị trước mắt này, đánh hùng sư đuôi vàng miệng phun ra máu tươi, sắp chết, nó lại có thể thuận lợi đột phá, chắc hẳn cũng là nguyên lý này.
- Có thể giúp man thú đột phá như vậy, có phải cũng có thể giúp người đột phá hay không?
Ánh mắt nhất thời sáng lên, Mạc Thiên Tuyết nghĩ đến cái gì, lộ ra ánh mắt nóng như lửa.
...
- Được rồi!
Thấy hùng sư đuôi vàng đột phá, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Xem ra chân khí đạt tới Tông Sư đỉnh phong, quả nhiên có thể khiến cho nửa bước Chí Tôn đột phá.
Quay đầu lại cũng thử giúp Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú một chút. Nó có thể đạt được Chí Tôn, cho dù hoành hành Thiên Vũ vương quốc, cũng không cần lo lắng.
Hắn vỗ tay một cái, không để ý tới sự cảm kích của con hùng sư trước mắt này, đang muốn nói gì đó, đã thấy Mạc Thiên Tuyết tiến lên đón.
- Cảm ơn Liễu hội trưởng ra tay giúp hùng sư đột phá. Tại hạ vô cùng cảm kích...
Hơi khom người, Mạc Thiên Tuyết thật lòng thật ý nói.
- Không có gì!
Trương Huyền lắc đầu.
Trước đó đáp ứng, lại nói, thu người ta năm khối linh thạch, giúp chút chuyện nhỏ ấy, không tính là cái gì.
Thấy hắn nói tùy ý, Mạc Thiên Tuyết càng khẳng định suy đoán trong lòng. Hắn có chút do dự, nói:
- Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng... Hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡcủa Liễu hội trưởng!
- A?
- Ta dừng lại ở Tông Sư đỉnh phong cũng đã rất nhiều năm, vẫn không có cách nào tiến bước. Liễu hội trưởng... Có thể cũng giúp ta đột phá gông cùm xiềng xích hay không? Không cầu đạt được Chí Tôn, nửa bước Chí Tôn cũng được...
Vẻ mặt Mạc Thiên Tuyết mong đợi nhìn qua, hít thở dồn dập.
- Giúp ngươi đột phá?
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút.
- Đúng vậy. Yên tâm đi, ta biết nên làm cái gì...
Mạc Thiên Tuyết gật đầu.
Thấy vẻ mặt hắn tự tin, Trương Huyền cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ người này biết mình cần linh thạch, còn có chút cất giữ riêng, lưu ở trong tay, trước đó không nói thật sao?
Ý nghĩ này còn không có kết thúc, hắn đã thấy người này tiện tay nhặt xích sắt trên mặt đất lên, cứng rắn trói chặt bản thân lại, ngay sau đó nằm trên mặt đất:
- Ta chuẩn bị xong! Tới, đánh ta đi...
- ...
Trương Huyền.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
131 chương
143 chương
50 chương
64 chương
81 chương
20 chương