Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 507 : Các trưởng lão nghi ngờ (1)
Viện trưởng lão.
Các lão sư đến đây phỏng vấn đều đã rời đi. Tạ viện trưởng cũng đi. Chỉ còn lại có các vị trưởng lão.
- Bạch Phương lão sư lưu lại lớp này, là một trong những lớp tốt nhất của toàn trường, cũng là khó khăn hướng dẫn nhất. Không biết vị Liễu lão sư này có thể trấn áp khiến cho bọn họ phục, ngoan ngoãn nghe lời hay không!
Nhớ tới sự an bài của viện trưởng vừa rồi, một trưởng lão không nhịn được lắc đầu.
Lớp này, học sinh thiên phú cao, tu vi cao chỉ là một phương diện trong đó. Quan trọng nhất chính là, không ít học sinh đều có chút bối cảnh.
Không nói người khác, đại tỷ lớn Mộc Tuyết Tình kia là nữ nhi duy nhất của Mộc đan sư đan sư nhị tinh của nghiệp đoàn luyện, trở thành bảo bối. Tu vi cao không nói, còn có nhiều ý đồ xấu. Lão sư bình thường, ai dám đắc tội?
- Ta sợ rất khó! Những học sinh này, phiền phức rất nhiều. Các ngươi quên, lần trước phái mấy lão sư đi qua, đều bị chơi đùa ngay cả một ngày cũng chưa từng đợi được, đã trở về sao?
Một trưởng lão khác lộ ra vẻ mặt cười gượng:
- Nếu không như vậy, cũng không cần đặc biệt mời lão sư từ bên ngoài đến!
Giữa học kỳ mời lão sư, nguyên nhân chủ yếu nhất không phải mấy lão sư có việc không ở.
Dù sao, một lão sư có thể hướng dẫn mười học sinh, tất nhiên cũng có thể hướng dẫn hai mươi người. Chỉ cần ghép mấy lớp này đến lớp khác, hoặc điều qua mấy lão sư, vẫn có thể đủ làm được.
Chủ yếu nhất là... học sinh mấy lớp này không phối hợp!
Nhất là lớp này.
Trước đó phái vài lão sư qua, đều không kiên trì được mấy ngày, đã bị đuổi đi.
Một đám học sinh phía sau có gia thế, lại không có cách nào xử phạt quá đáng. Liên tục vài lần, người người đau đầu vô cùng, lại không có lão sư nào dám nhận nữa.
Không có cách nào, bọn họ không thể làm gì khác hơn là từ trường thông báo tuyển dụng ra ngoài.
- Chỉ có điều, cũng không nhất định. Vị Liễu lão sư này, có thể dễ dàng giải quyết vấn đề ghét học, bỏ học. Thậm chí ngay cả viện trưởng cũng mắng cho một trận. Vừa nhìn lại không phải là chiếc đèn cạn dầu. Có lẽ có thể thật sự ngăn chặn được đám học sinh này cũng chưa biết chừng!
- Liễu lão sư này lá gan quả thật rất lớn. Nhưng đám kia học sinh cũng là cứng đầu! Hai bên đụng vào nhau, không biết sẽ gây ra mâu thuẫn gì!
- Các ngươi nói, sẽ không đánh nhau chứ?
Đột nhiên, một trưởng lão lộ vẻ lo lắng nói.
- Điều này...
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đổi lại thành các lão sư khác, kiêng kỵ nghiệp đoàn giáo sư, e ngại thân phận, không có khả năng ra tay đối với học sinh. Nhưng vị Liễu sư vừa rồi lại không nhất định.
Ngay cả viện trưởng đường đường danh sư nhất tinh, hắn cũng dám trực tiếp mắng người ta mù, ở trước mặt nhiều người như vậy, ra tay đánh học sinh...
Nếu chẳng may đám người Mộc Tuyết Tình làm được quá đáng, chuẩn bị không tốt thật sự sẽ dám động thủ!
Nếu như, những học sinh kia là nhân tố không xác định, là cứng đầu, vị Liễu lão sư này, càng cứng hơn... Không thấy được viện trưởng đều lộ ra vẻ mặt buồn bực. Bên này vừa kết thúc, hắn lại xoay người rời khỏi sao?
- Nguy rồi. Một khi đánh nhau, dựa vào thân phận phía sau đám học sinh này, làm không tốt sẽ là một hồi phong ba bão táp lớn!
- Đúng vậy, nhanh đi ngăn cản!
Nghĩ vậy, sắc mặt tất cả trưởng lão đồng thời thay đổi, cũng ngồi không yên được nữa, đồng loạt đứng dậy.
Nếu quả thật xảy ra chuyện lão sư đánh nhau học sinh, Thiên Vũ học viện bọn họ chỉ sợ cũng sẽ trở thành trò cười cho tất cả vương quốc xung quanh!
Làm không tốt Danh Sư Đường cũng sẽ đích thân đứng ra.
Ý thức được sự việc nghiêm trọng, mười mấy trưởng lão phong trần mệt mỏi, vô cùng lo lắng lao vọt về phía phòng học của Trương Huyền hiện tại.
- Kết thúc rồi. Mau nhìn đi!
Còn chưa tới đến phía trước, một trưởng lão liền không nhịn được kêu thảm.
Dựa theo tiếng la, mọi người vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy được một nữ sinh quỳ thẳng tắp ở bên ngoài phòng học, vẫn không nhúc nhích.
Nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng, tất cả mọi người đều thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa lập tức chết rồi.
Chính là Mộc Tuyết Tình gây ầm ĩ nhất lớp này!
Nha đầu kia thiên phú tốt, tu vi cao, lại có bối cảnh, bình thường cũng rất khiến cho lão sư đau đầu. Trực tiếp để cho nàng quỳ ở ngoài cửa... Liễu lão sư, ngươi đây là muốn chọc thủng trời à!
Bọn họ vội vã đi tới trước mặt.
- Tuyết Tình chất nữ, thế nào lại quỳ ở chỗ này, mau đứng lên!
Một trưởng lão đi tới trước.
Vị trưởng lão này, ngay cả danh sư học đồ cũng không tính. Gặp phải phụ thân của Mộc Tuyết Tình, cũng phải tôn kính gọi một tiếng Mộc đan sư. Nhìn thấy được cục diện này, còn có thể đứng được sao?
- Ta không dậy!
Mộc Tuyết Tình lắc đầu:
- Là ta làm sai, cam tâm tình nguyện bị phạt. Nếu như bây giờ đứng lên, Liễu lão sư nhất định sẽ đuổi học ta. Ta còn có mặt mũi nào về nhà nữa.
- Liễu lão sư kia chúng ta sẽ xử lý...
Vốn tưởng rằng nàng sẽ nói ra một vài thỉnh cầu khóc lóc kể lể, xử lý Liễu lão sư. Bạch trưởng lão nằm mơ cũng không nghĩ tới nàng lại nói ra lời này. Hắn sửng sốt, lời nói ra phân nửa liền ngậm ở trong miệng, con mắt trợn tròn:
- A, nàng nói cái gì?
- Nàng... cam tâm tình nguyện bị phạt? Làm sai?
Các trưởng lão khác cũng bối rối.
Mộc Tuyết Tình ở học viện, bị người ta gọi là “tiểu ma nữ”, đủ thấy vô pháp vô thiên đến trình độ nào. Lúc này nàng quỳ gối ở cửa thừa nhận mình sai...
Thế nào lại cảm giác không cho người ta tin tưởng như thế?
- Đúng vậy, trải qua lão sư giáo dục, ta ý thức được mình chưa đủ, cam tâm tình nguyện trở thành học sinh của hắn, vẫn mong mấy vị trưởng lão không nên khuyên nữa.
Ánh mắt Mộc Tuyết Tình kiên định.
Vị Liễu lão sư vừa rồi mở miệng một cái liền nói ra vấn đề trên người nàng, còn chỉ điểm ra tình hình của những bạn học khác, tuyệt đối là một người có bản lĩnh lớn.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
128 chương
161 chương
131 chương
73 chương
362 chương