Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 413 : Lần này thật sự kết thúc (1)

Trong đại sảnh, đại dược vương ngồi ở trên ghế lau mồ hôi lạnh trên đầu. Vừa rồi không chỉ Liêu Huân hỏi thăm, phó điện chủ thứ hai, phó điện chủ thứ ba đều phái người đặc biệt hỏi thăm hắn một hồi. Nếu không lấy lí do thoái thác trước đó đã chuẩn bị xong, sợ rằng hiện tại hắn đứng cũng đứng không yên. Áp lực thật sự quá lớn! Hắn chính là một người phát ngôn mà thôi. Ở bên ngoài đùa giỡn uy phong một chút thì cũng thôi. Ở chỗ này gạt người, đổi lại thành trước đây, nghĩ hắn cũng không dám nghĩ. Nếu không đối phương cứu mạng của hắn, Độc Điện lại quả thực làm đến vong ân phụ nghĩa, hắn mới không dính vào bãi nước đục này... Nhưng bây giờ, hắn đã không còn đường lui. Một khi vạch trần Bạch y sư, hắn không những không có lợi ích, hai người còn khẳng định đều phải chết ở chỗ này. Không nói khác, lại không nhận ra đặc sứ, bị y sư hù ở đày, có thể khiến cho ba vị phó điện chủ độc chết tất cả những người biết rõ tình hình. Chuyện mất mặt như vậy truyền đi, bọn họ còn mặt mũi nào quản lý thuộc hạ, tranh đoạt điện chủ? Đương nhiên muốn giết vài người, giảm bớt cơn giận. Cho nên, muốn mạng sống, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho mọi người cho rằng Bạch y sư là đặc sứ chân chính, do đó ném chuột sợ vỡ bình, không dám động thủ. Hiện tại xem ra, hiệu quả cũng không tệ lắm. Chí ít, tuy rằng trong lòng ba vị phó điện chủ có nghi ngờ, lại cũng không dám liều lĩnh. - Không biết vị gia này, đến cùng tới Độc Điện làm gì, mau chóng làm xong, mau chóng rời đi... Nhớ tới Bạch y sư, đại dược vương lắc đầu. Bạch y sư muốn tới Độc Điện với mục đích gì, vẫn chưa nói. Nhưng hắn thấy, có thể là vì có vài bảo vật, hoặc đồ nhất định cần. Đã như vậy, ngươi tìm nhanh một chút... Chạy đến tàng thư khố đọc sách làm cái quỷ gì? Tàng thư khố cũng lại một ít sách liên quan tới độc sư mà thôi. Đó là nơi bất kỳ độc sư nào cũng có thể vào. Bảo bối khẳng định không có. Mạo hiểm tính mạng đi qua... vì tìm một quyển sách? Thật sự như vậy, quá phá hoại! - Thôi đi, nói vậy hắn cũng biết nguy hiểm, không có khả năng ở lại quá lâu... Trong lòng hắn đang nói thầm, lại nghe ngoài gian phòng xôn xao. Vô số độc sư lao nhanh ra phía ngoài. Độc Điện luôn luôn đóng kín. Mỗi một độc sư đều chức trách của mình, rất ít khi chạy loạn. Đây là có chuyện gì? - Hàn độc sư, có chuyện gì vậy? Hắn đứng dậy, kéo một độc sư, hỏi. - Ngươi không biết sao? Nghe nói bên ngoài lại có một người tới, tự xưng là đặc sứ, muốn tất cả mọi người trong Độc Điện đi ra nghênh đón! Hàn độc sư nói. - Lại một... đặc sứ tới? Bạch y sư là giả, người này... không biết là thật sao? Nếu như là thật, vậy coi như thật sự phá hoại rồi! Lý Quỷ gặp phải Lí Quỳ, hơn nữa một người còn đang ở bên trong Độc Điện... Đại dược vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. - Đúng vậy. Đi thôi, đi xem thử. Trước kia tổng bộ chưa bao giờ phái người qua. Thế nào thoáng một cái lại phái tới hai người? Hàn độc sư lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói thầm một tiếng, lôi kéo hắn đi về phía trước. - Ta... Hai chân Đại dược vương rút gân, liên tục lắc đầu: - Ta... Hay là không đi! Vừa nghĩ tới thật vất vả lừa gạt qua cửa ải, không cần bị vạch trần, đặc sứ thật sự lại tới. Ông trời, ông đang đùa ta đi! - Đi thôi! Không cho hắn nhiều lời, Hàn độc sư kéo lại, hai người nhanh chóng đi về phía cửa lớn. Chỉ chốc lát lại đi đến trước mặt, lúc này, trước cửa đã chất đầy độc sư, ba vị phó điện chủ và tất cả trưởng lão cũng đã đi tới trước mặt. Ở ngay phía trước mọi người, hai bóng người đang đứng tại chỗ. - Lộ quản gia? Hắn chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại nhận ra một người. Đúng là Lộ quản gia phủ đệ của hắn. Trước đây, hắn từng dẫn Lộ quản gia đi tới một chuyến. Chỉ có điều, chỉ ở bên ngoài đợi một khoảng thời gian liền rời đi, vẫn chưa tiến vào trong Độc Điện. Không nghĩ tới hắn lại còn nhớ đường đi. Xem ra chắc là hắn dẫn đường qua. Bằng không, cho dù đặc sứ chân chính muốn tìm được nơi đây, cũng có chút khó khăn. Nghĩ thông điểm ấy, hắn lại nhìn về phía người đứng bên cạnh. Đó là một người trung niên, trên người khoác một cái áo màu đỏ sậm, đứng tại chỗ, chắp hai tay ở sau lưng, hàm dưới hơi hất lên, trên mặt không nhìn ra vui buồn tức giận. - Đó là... Huy hiệu độc sư... Độc sư tam tinh? Mắt rơi vào trên trường bào của đối phương, khóe miệng đại dược vương giật một cái. Trước ngực đối phương lộ ra một cái huy hiệu độc sư, phía trên có ba ngôi sao sáng lấp lánh. Lão điện chủ lợi hại nhất Hồng Liên phân bộ, cũng chỉ có tam tinh sơ kỳ. Sau khi hắn chết, lợi hại nhất chính là phó điện chủ Liêu Huân này nhị tinh đỉnh phong. Độc sư tam tinh... Trước đó trong lòng còn nghĩ đối phương có thể cũng là một người giả hay không. Hiện tại một điểm may mắn cuối cùng, cũng bị mất. Độc sư tam tinh, cho dù không phải đặc sứ, Độc Điện cũng không ai dám đắc tội. Nếu không, tuyệt đối sẽ bị lập tức bị độc thành tổ ong vò vẽ, chết cũng không biết chết như thế nào. Đạt được loại tinh cấp này, tu sợ rằng vi dĩ nhiên đạt được Chí Tôn cảnh. Cho dù không cần độc, một tay cũng có thể tiêu diệt Độc Điện này, không cần tốn nhiều sức. - Chuyện này... Liêu Huân cũng không nghĩ tới lại có một đặc sứ tới, hơn nữa còn là độc sư tam tinh. Thần thái hắn trở nên cung kính, liền ôm quyền: - Không biết đặc sứ xưng hô như thế nào? Có tiện cho tại hạ nhìn kim lệnh độc tâm hay không? Tại hạ không phải nghi ngờ thân phận của đặc sứ, là quy định của tổng bộ lưu lại. Đặc sứ phải có lệnh phù đại biểu thân phận, chúng ta mới có thể bàn bạc! Hắn nói ra những lời hệt với khi vừa đối mặt Trương Huyền lúc trước. Đặc sứ cũng không nói một lời nào, cổ tay lật một cái. Một lệnh bài màu vàng hình dạng trái tim xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Hắn tiện tay ném tới. Vội vàng tiếp lấy, đám người Liêu Huân cúi đầu nhìn lại. Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đồng tử bọn họ đồng thời co lại, xác định được. - Là thật! Kim lệnh độc tâm, là thứ đặc sứ mới có, đại biểu cho độc sư tổng bộ. Phía trên nắm giữ khí tức đặc biệt xa xưa. Cho dù chưa từng thấy qua, chỉ cần gặp qua một lần, cũng có thể dễ dàng phân biệt thật giả. - Vị này chính là độc sư tam tinh, lại có kim lệnh độc tâm... Chắc chắn sẽ không phải là giả. Vậy người ở trong kia... Nhìn xong thứ đại biểu thân phận này, trong lòng đám người Liêu Huân đồng thời có chút “hồi hộp“. Nếu đây là thật, vậy kia lại có thể là giả.