Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 407 : Tiến vào Độc Điện (1)

Ô ô ô ô! Hồng Liên sơn mạch gió mạnh như đao, cắt qua da đau đớn. Cảnh sắc màu đỏ đơn điệu, thấy nhiều khiến cho mắt người khó chịu, mệt mỏi rã rời khác thường. Thường xuyên có con sâu kích thước thừng một đầu ngón tay, từ trước mắt bò qua, ẩm ướt tanh hôi, khiến cho người ta buồn nôn. - Đây là trùng ẩm ướt đặc biệt của Hồng Liên sơn mạch, lấy dược liệu để sống, là thiên địch của dược liệu. Chỉ có điều, kỳ quái chính là, thi thể lại là vật phẩm đại bổ của dược liệu, làm phân bón để trồng dược liệu, linh khí ép người, tiên diễm loá mắt. Rất nhiều dược liệu không có cách nào trồng được, có thứ này, chẳng những có thể dễ dàng trồng, còn mọc lên với xu hướng khả quan. Chính vì vậy, Hồng Liên thành mới có thể trở thành nơi giao dịch dược liệu lớn nhất của mười ba vương quốc xung quanh! Sâu bên trong sơn mạch có hình dạng giống như hoa sen, hai bóng người đi bộ về phía trước. Một người trong đó nhìn sâu đóng đầy dưới mặt đất, giải thích. - Thảo nào, ta vẫn luôn nghĩ, địa phương hoang vu như thế, cây cối không mọc, Hồng Liên thành làm sao có thể trở thành nơi dược liệu tập trung. Thì ra là thế. Bóng người thứ hai gật đầu, đi về phía trước mấy bước, nhìn về sương mù phía trên đầu che khuất ánh sáng mặt trời, hỏi tiếp: - Đây là khí độc ngươi nói tới? Hai người chính là Trương Huyền và đại dược vương trước đó đã rời khỏi Hồng Liên thành đi tới Độc Điện. Bởi vì đi Độc Điện quá mức nguy hiểm, nên hắn không dẫn theo Mạc Vũ, để cho nàng tự mình quay về Thiên Vũ vương thành. Đại dược vương rầu rĩ một khoảng thời gian, vẫn quyết định dẫn hắn đi. Cái mạng này là nhặt về. Nếu đã đáp ứng đối phương, hắn lại không có cách nào từ chối. Một đường đi về phía trước, hai người đã đi tròn năm ngày. - Đúng vậy! dưới Hồng Liên sơn mạch là một ngọn núi lửa lớn, mặt đất nóng bỏng, lúc này mới không có một ngọn cỏ. Nham thạch đều hiện lên màu lửa đỏ. Dưới hơi nóng bốc hơi lên, nơi khí độc lơ lửng ở cách mặt đất hơn mười thước, dày đạt tới mấy trăm thước. Cưỡi man thú bay bay qua trên cao bay còn có thể. Nhưng muốn xuống, sẽ rất khó. Một khi đi qua tầng khí độc này, sẽ bị tổn thương. Cho dù là man thú bay Tông Sư cảnh, cũng không kiên trì được một khắc, thất khiếu sẽ chảy máu tử vong! Đại dược vương giải thích. - Cho nên, đoạn đường này chỉ có thể đi bộ, không có cách nào cưỡi man thú bay! Cũng bởi vì như thế, Độc Điện có thể sừng sững ở Hồng Liên núi này nhiều năm như vậy, không bị những chiến sĩ tự xưng là chính nghĩa tàn sát. Độc Điện điều chế độc dược bán ra, u ám khủng khiếp, khó lòng phòng bị, chung quy đắc tội không ít người. Nó đứng sừng sững mấy nghìn năm không đổ, phía sau có tổng bộ cường đại ủng hộ chỉ là một phần. Quan trọng hơn chính là những khí độc cùng với vị trí bí ẩn. Tìm cũng không tìm được, cho dù tìm được, không có cách nào cưỡi man thú bay, tiến quân thần tốc, lại không tạo thành uy hiếp. - Quả thực lợi hại. Trương Huyền gật đầu. Thảo nào rất nhiều người không tìm được Độc Điện. Thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua. Có những khí độc làm che chắn, cho dù biết, sợ rằng cũng không có ai tiến tới. Mấy thứ này, không chỉ lơ lửng ở trên trời, còn có một phần liên kết thật chặt với mặt đất. Nếu không phải đại dược vương biết đường tắt, sớm lẩn tránh, sợ rằng hai người đã trúng kịch độc từ lâu. Có thể nói, không có ai dẫn đường, muốn tìm được, gần như không có khả năng. Trước đó đã nghe nói, người một mình tìm kiếm Độc Điện, cơ bản đều có không thấy đi ra. Hiện tại xem ra, quả thực như vậy. May mà có Mạc Vũ dẫn đường tìm được đại dược vương, không có một mình chạy tới. Nếu không, cho dù chân khí thiên đạo có thể xua đuổi một ít khí độc, trúng nhiều, cũng rất phiền phức. - Còn cách Độc Điện xa lắm không? Nhìn về phía trước, chỉ thấy sơn mạch vẫn nối liền, không nhìn thấy được điểm cuối, ngay cả bóng dáng một kiến trúc cũng không có, Trương Huyền không nhịn được hỏi. Đã đi năm ngày, vẫn chưa đi đến. Cái Độc Điện này khó tránh khỏi quá xa đi! - Lập tức đến rồi. Ở phía trước! Đại dược vương chỉ về phía trước. - Phía trước? Trương Huyền kỳ quái. Phía trước ngoại trừ nham thạch trơ trụi, cái gì cũng không có. Lấy đâu ra Độc Điện? - Đi theo ta! Đại dược vương mỉm cười, đi về phía trước, vòng qua một nham thạch lớn, và một sườn núi nhỏ, một sơn cốc xuất hiện ở trước mắt. Cúi đầu vừa nhìn về phía sơn cốc, gương mặt Trương Huyền lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy một tòa thành trì thật to sừng sững trong đó. Căn cứ địa thế xây dựng thành trì, kiến trúc cổ xưa trong đó có chút tương tự với Hồng Liên thành. Vừa nhìn liền biết đã tồn tại không biết bao nhiêu năm. - Đây là Độc Điện? Thành trấn của Độc Điện này so với Thú Đường trước đó cũng hoàn toàn không yếu hơn. Các loại kiến trúc màu xanh nhạt liên tiếp, vây quanh ở trong dãy núi màu đỏ thẫm, giống như một bức tranh tươi đẹp. - Có người nói thời điểm xây dựng Độc Điện, đặc biệt mời đại sư trận pháp, lấy sơn mạch làm cờ trận, bố trí một trận pháp che giấu. Không tìm được đường đi, cho dù đứng ở trước mặt, cũng không nhìn thấy được. Đại dược vương nói. Trương Huyền gật đầu. Đúng là như thế. Vừa rồi hắn đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, chỉ thấy sơn mạch nối liền, bóng quỷ cũng không phát hiện. Nhưng vòng qua mấy tảng đá và một sườn núi nhỏ, thành thị khổng lồ như vậy lại ở trước mắt, nếu như nói không có trận pháp che giấu, hắn cũng không tin. - Bạch y sư, trước mặt chính là Độc Điện. Chúng ta lẽ nào lại trực tiếp đi vào như vậy? Đại dược vương hỏi lần nữa. Nhớ lại suy nghĩ của đối phương, hắn đã cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nói thật, quả thực ai cũng chưa thấy qua đặc sứ Độc Điện. Nhưng... một khi bị phát hiện là không phải, chết cũng không biết chết như thế nào. - Ừ, thân phận của ta bây giờ là y sư, có thể có người đã nhìn thấy... phải thay đổi một chút! Dáng vẻ của Trương Huyền hiện tại vẫn là Bạch Thiềm. Độc Điện cũng không có thiếu độc sư đi du lịch xung quanh, có thể đã từng thấy qua. Vẫn cẩn thận một ít thì thỏa đáng hơn. Tinh thần thoáng động, thuật ngụy trang thi triển ra. Xương cốt cơ bắp toàn thân “rắc rắc” vang dội. Toàn thân hắn bất kể diện mạo hay chiều cao đều có sự biến hóa. Khi nhìn lại, là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Mặc vào một trang phục quần xanh, áo màu xám tro sớm chuẩn bị, lúc này Trương Huyền giống như là đổi thành một người khác. So với Bạch Thiềm vừa rồi, thậm chí chính mình, không có một chút tương đồng nào. Đừng nói đại dược vương, cho dù đám người Triệu Nhã qua, khẳng định cũng đoán không được, người trước mắt này chính là lão sư của bọn họ. Ngụy trang người đã gặp qua không quá dễ dàng, mà ngụy trang thành một người chưa bao giờ xuất hiện qua, vẫn rất đơn giản. - Đây là... thuật ngụy trang? Thân thể đại dược vương run lên. Chiêu thức ấy của Trương Huyền, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới. Thảo nào vị Bạch y sư trước mắt này dám giả mạo đặc sứ, hóa ra có cái này làm chỗ dựa. Chỉ là... ngươi ngụy trang một chút, người khác không nhận ra, không tìm được. Vậy ta thì làm sao bây giờ? Ta lại là đại dược vương Hồng Liên thành, hòa thượng chạy trốn, miếu lại không chạy được. Dẫn một giả đặc sứ qua, một khi bị phát hiện, cho dù trốn, cũng nhất định sẽ bị bắt trở lại, tháo thành tám mảnh, lập tức bị chặt thành thịt vụn. Ban đầu còn tưởng rằng hai người cùng tiến cùng lùi. Tới lúc này mới biết, đối phương ngay cả mặt mũi thật cũng không hề lộ ra. Cho dù điều tra, cũng không điều tra ra được... Bất kể nói thế nào, hãm hại cũng chính là hắn. Hiểu rõ những điều này, vẻ mặt đại dược vương vặn vẹo, khóc không ra nước mắt.