Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 404 : Tình huống gì vậy? (2)
- Loại tình huống giống như vậy, tổng bộ Độc Điện phái người qua sẽ mất bao nhiêu thời gian? Lại mất bao lâu mới có thể bình định nội chiến? Trước đây từng có tiền lệ hay không?
Trương Huyền không nhịn được hỏi.
- Căn cứ vào lịch sử Độc Điện trước kia, quả thực từng có tiền lệ. Chỉ có điều...
Đại dược vương có chút do dự, vẻ mặt cười gượng:
- Lúc này, thật sự không thể xác định được. Độc Điện của Hồng Liên sơn mạch, nghe uy phong. Trên thực tế đối với tổng bộ mà nói, chỉ là một góc, không phải là một địa phương được coi trọng. Thật sự phái đặc sứ qua, không cần nửa tháng là có thể hoàn toàn bình định... Đối phương nếu như cảm thấy không có vấn đề gì, sẽ không phái người qua, sẽ để mặc cho phát triển, không một hai năm sẽ không giải quyết được!
Tuy rằng phái một đặc sứ là có thể giải quyết, nhưng đối với với Độc Điện mà nói, một địa phương nhỏ có cũng được không có cũng được, không cần thiết lãng phí tinh lực, không phái qua cũng rất bình thường.
Trước đây đã từng có loại tình huống này.
Nếu thật sự như vậy, cũng có chút vô nghĩa.
Cho nên, cho dù là hắn, cũng không có cách nào đoán được thời gian nội chiến.
- Không có cách nào xác định, cũng không thể cứ chờ xem!
Nghe xong giải thích, Trương Huyền càng phiền muộn hơn.
Hắn muốn tìm đủ sách của độc sư để học tập, giải quyết tai hoạ ngầm khí độc trong cơ thể. Dù sao hắn cũng không khả năng cứ chờ một tin tức không xác định, chờ thêm một, hai năm!
- Biện pháp tốt nhất vẫn là chờ. Chỉ có điều, Bạch y sư nếu quả thật muốn đi qua, hiện tại ta có thể dẫn ngươi đi. Chỉ là... gặp phải chuyện gì, ta cũng không có cách nào bảo đảm!
Đại dược vương có chút do dự, nói.
- Ta suy tính một chút!
Hắn đi Độc Điện chỉ là để đọc sách. Chỉ cần không tiếp xúc với chuyện bọn họ tranh đoạt vị trí điện chủ, sẽ không có nguy hiểm trong tưởng tượng.
Đương nhiên, hắn đối với độc sư cũng không biết gì. Có loại tình huống này hay không, hắn cũng không tiện nói.
Chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó.
- Chờ ngươi thu thập xong sách, chúng ta lại xuất phát!
Do dự một chút, Trương Huyền thực sự đưa ra quyết định.
Vất vả trăm cay nghìn đắng đi tới Hồng Liên thành, không có khả năng cứ chờ đợi. Đã như vậy, nên đi thì đi, cần gì quan tâm tới nội chiến gì đó.
Chỉ có điều, trước đó, thực lực có thể nâng cao được chút nào hay chút đó.
Chỉ cần đạt được Tông Sư đỉnh phong, dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán và chân khí thiên đạo tinh thuần, nửa bước Chí Tôn cũng có thể đánh một trận. Cho dù người của Độc Điện muốn giết chết hắn, chỉ sợ cũng rất khó làm được.
- Thu thập sách?
Đại dược vương có chút nghi ngờ.
Thời điểm vừa rồi, chuyện Trương Huyền cùng Lộ quản gia nói điều kiện, hắn đã rơi vào hôn mê, cũng không biết.
- Là như vậy...
Trương Huyền giải thích một chút.
- Hóa ra Bạch y sư cần những quyển sách này. Cái này đơn giản. Ta tự mình đi giúp ngươi đốc thúc, tốc độ có thể nhanh hơn một chút. Tối đa ba ngày, là có thể thu thập tất cả sách nửa bước Tông Sư, Tông Sư cảnh trong toàn bộ Hồng Liên thành qua đây!
Nghe được vị Bạch Thiềm y sư lợi hại này, đòi thù lao không ngờ là cái này, đại dược vương cũng sững sờ. Ngay lập tức hắn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin.
Hồng Liên thành trải qua hắn nhiều năm kinh doanh, đã sớm thành một khối thùng sắt. Những quyển sách này tuy rằng trân quý, nhưng chỉ cần hắn tự thân xuất mã, vẫn là chuyện vô cùng đơn giản.
- Vậy là tốt rồi. Nhờ cậy đại dược vương!
Nghe thấy ba ngày là xong, Trương Huyền thở ra một hơi, gật đầu.
- Vẫn mong Bạch y sư tạm thời ở lại đây. Ta sẽ đi đốc thúc một chút.
Đại dược vương đứng dậy, gọi một tên hộ vệ, an bài chỗ ở của hai người, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Ân nhân cứu mạng yêu cầu, hắn cũng không dám chậm trễ.
- Tạm thời ở lại đây đã!
Trương Huyền biết sốt ruột cũng vô dụng. Hắn dẫn theo Mạc Vũ, an tâm ở lại.
...
- Các ngươi nói người kia đến cùng là chẩn đoán bệnh đúng, hay sai?
Bên ngoài phủ đệ của đại dược vương, rất nhiều y sư vừa rời khỏi, tập trung lại cùng một chỗ, mỗi một người đều mày nhăn lại.
Từ phủ đệ đi ra, bọn họ vẫn chưa rời khỏi, mà canh giữ ở nơi đây.
Đường đường là y sư nhị tinh, tam tinh, tồn tại danh tiếng chấn động vương quốc, tự nhiên bị một tên y sư nhất tinh chưa có ai từng biết tới cướp đi danh tiếng, đổi lại thành ai, cũng sẽ buồn bực không thôi.
- Một y sư nhất tinh có thể chẩn đoán bệnh đúng sao? Đùa gì thế? Đoán chừng là ăn nói bừa bãi!
- Điều này lại không nhất định. Một câu nói khiến cho đại dược vương có phản ứng lớn như vậy, nếu như không phải nói đúng, làm sao có thể?
- Nếu thật sự nói đúng, vậy khế ước cổ là cái gì? Trước nay, tại sao ta chưa từng nghe qua?
Càng thảo luận, mọi người càng cảm thấy không hiểu.
Nếu như nói người này là nói bậy, không có khả năng khiến cho đại dược vương phản ứng như thế, thậm chí không tiếc đuổi tất cả bọn họ đi.
Nếu là nói thật, khế ước cổ lại là cái gì? Thế nào trước đó bọn họ chưa từng nghe qua?
Trên thế giới còn có loại bệnh này sao?
Hơn nữa... y sư nhất tinh, làm sao có thể còn lợi hại hơn so với bọn họ, làm thế nào nhìn ra được?
- Bạch Thiềm này, ta và hắn ở chung không biết bao nhiêu năm, từ khi nào có loại bản lĩnh này vậy!
Trong đám người, Thành Phong y sư buồn bực suy nghĩ muốn phát điên.
Thành Phong y sư và Bạch Thiềm y sư quen thuộc nhất, vốn định giễu cợt đối phương một chút, khiến cho đối phương xấu mặt. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người ta thật sự nhìn ra vấn đề, hung hăng đánh vào mặt hắn.
- Đừng rầu rĩ. Có chính xác hay không, ở chỗ này chờ, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả!
- Nếu như hắn thật sự chẩn đoán được chứng bệnh của đại dược vương, có thể nghênh ngang đứng đi ra. Bằng không, chỉ có thể biến thành thi thể!
Mộc Hoành và hai vị y sư tam tinh lợi hại nhất cắt ngang lời bàn luận của mọi người.
- Đúng vậy!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Người này không biết trời cao đất rộng, một quyền đánh ngất xỉu đại dược vương, đã phạm vào kiêng kỵ. Có thể trị hết chứng bệnh còn dễ nói. Trị không hết, nhất định sẽ bị giết chết.
Biết được điểm ấy, mọi người không tiếp tục rầu rĩ. Chỉ cần người này là đi thẳng ra ngoài, lại cho thấy hắn thật sự nhìn ra được căn bệnh. Nếu đi ngang ra, đã nói rõ hắn ăn nói bừa bãi, thích thể hiện tìm đường chết.
- Không cần suy nghĩ, nhất định là đi ngang ra ngoài...
Thành Phong y sư cắn chặt hàm răng. Chỉ có điều nói còn chưa có nói xong, liền nghe được trước mặt “két” một tiếng. Cửa lớn của phủ đệ mở ra một chút.
- Mau nhìn, có người đi ra...
Nghe được âm thanh, rất nhiều y sư đồng loạt nhìn sang. Chỉ liếc mắt thoáng nhìn qua, mắt của tất cả đều thoáng chút trợn tròn, không lập tức ngất đi.
Đi ra là một lão nhân, Lộ quản gia đi theo sau lưng, vẻ mặt cung kính.
- Đây là... đại dược vương?
Thấy rõ gương mặt của đối phương, tất cả y sư đồng thời nuốt hớp nước miếng.
Vừa rồi khám bệnh cho đại dược vương trong thời gian dài như vậy, bọn họ làm sao có thể không biết!
Tuy rằng người này so với người trước đó trẻ lại không ít, nhưng có thể khiến cho Lộ quản gia cung kính như thế, trừ hắn ra còn ai vào đây nữa?
Mới vừa rồi còn nằm ở trên ghế nằm, vẫn không nhúc nhích, giống như sắp chết... Không tới hai mười phút, nghênh ngang đi tới, khí tức mười phần, trẻ hơn mười tuổi...
Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?
Cho dù thật sự nhìn ra được chứng bệnh, trị liệu cũng cần tốn thời gian nhất định đi?
Hai mười phút chữa trị xong... khiến cho hắn tự đi ra ngoài.
Trời ạ, thật sự không nhìn lầm chứ?
- Cái này...
Thân thể Thành Phong y sư còn thoáng lắc lư một cái, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Vừa nói đối phương khẳng định nằm đi ra, kết quả... đại dược vương đứng đi ra.
Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?
- Các vị y sư còn chưa đi sao?
Đi ra khỏi viện, nhìn thấy được mọi người không ngờ còn chưa rời đi, đại dược vương mỉm cười.
- Đại dược vương, ngài đây là...
Mộc Hoành y sư không thể tiếp tục kìm chế được, đi lên phía trước, vẻ mặt kỳ quái.
- Là Bạch Thiềm y sư giúp ta chữa trị chứng bệnh. Y thuật của hắn thật cao!
Ánh mắt đại dược vương lộ ra sự sùng bái, cảm thán một câu, liền ôm quyền:
- Được rồi, các vị, ta còn có việc, lại không chậm trễ được. Từ biệt!
Nói xong hắn đi nhanh rời khỏi đó.
- Thực sự là hắn trị sao?
- Hai mười phút ngắn ngủi, khiến cho một người thoạt nhìn hơn chín mươi tuổi, biến thành chưa đầy năm mươi tuổi?
Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng nghe được hắn chính miệng xác nhận, tất cả mọi người vẫn cảm thấy cháng váng đầu óc, mắt hoa lên, mơ hồ.
Bọn họ nhiều người như vậy, nghiên cứu hồi lâu cũng nghiên cứu không ra chứng bệnh. Đối phương trong thời gian ngắn như vậy đã chữa trị xong... Đây là trình độ gì?
Thực sự là y sư nhất tinh?
- Xem ra... Chúng ta đều nhầm. Vị Bạch Thiềm y sư này sợ rằng sớm đã không phải là y sư nhất tinh!
Buồn bực một hồi, một vị y sư tam tinh không nhịn được nói.
Huy hiệu không có nghĩa là thực lực.
- Đúng vậy, y sư nhất tinh làm sao có thể dễ dàng chữa trị được cho đại dược vương... Loại năng lực này, sợ là đạt tới tứ tinh!
Vị y sư tam tinh thứ hai cũng nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận, Mộc Hoành y sư cũng gật đầu.
- Y sư tứ tinh... Chờ hắn đi ra, ta nhất định phải cố gắng bái kiến, bù đắp sự đường đột trước đó!
- Đúng vậy, ta cũng phải cố gắng thỉnh giáo...
Nghe được ba vị y sư tam tinh phán đoán như vậy, sắc mặt những người khác đồng thời trở nên ngưng trọng.
Thời gian trước ở đại điện, bọn họ không ít lần cười nhạo đối với vị Bạch y sư này.
Hiện tại biết hắn có thể là một vị y sư đạt được tồn tại tứ tinh siêu cường, bọn họ đều cảm thấy hoảng hốt.
- Đáng giận. Đừng để cho ta thấy ngươi. Nếu không, không đánh chết ngươi không được...
Mọi người đang thầm hạ quyết định, liền nghe được một tiếng gào thét phẫn nộ. Bọn họ đồng thời xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy một người chỉ ngay cả áo khoác cũng không mặc, vẻ mặt đầy tức giận đứng ở cách đó không xa, bàn tay vung vẩy.
- Bạch Thiềm y sư?
Nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người này, tất cả y sư đều sửng sốt. Ngay lập tức hai mắt bọn họ tỏa ra ánh sáng, lao vọt tới.
Đáng thương cho Bạch y sư mới từ hôn mê tỉnh lại, phát hiện không chỉ huy hiệu y sư bị cướp, áo khoác cũng bị lột. Hắn tức giận kêu loạn, đang muốn tìm kiếm “hung thủ”, lại thấy một đám y sư nhị tinh, tam tinh xông tới giống như nhìn thấy thần tượng.
Hắn khiếp sợ đến mức hoa cúc căng thẳng, toàn thân mềm nhũn...
Những người này bình thường nhìn thấy ta, đều cao cao tại thượng, xem thường. Thế nào ta vừa hôn mê một chút, bọn họ lại đều giống như nhìn thấy tiền bối?
Ai có thể nói cho ta biết...
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
128 chương
161 chương
131 chương
73 chương
362 chương