Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 346 : Xử phạt (2)

Lực chú ý của những người khác đều tập trung ở trên người con Vân Điện Cổ Tước này. Sắc mặt Mạc Vũ tiểu thư chợt ngưng trọng, không nhịn được nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa. Ngay cả đám người Phong đường chủ cũng không nhận ra được, người này lại chậm rãi nói ra, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Hắn... Đến cùng hắn là từ nơi nào xuất hiện? Thiên Huyền vương quốc loại địa phương nhỏ này, có thể xuất hiện nhân vật lợi hại như thế sao? - Ta... không ngờ quyết định để Vân Đào thuần phục thú thượng cổ còn sót lại thất bại? Sắc mặt Hồng thú sư trở nên trắng bệch, dường như thoáng cái già đi mười tuổi. Thú thượng cổ còn sót lại, đây chính là tồn tại vô số thuần thú sư muốn thuần phục lại làm không được! Không chỉ khó có thể tìm kiếm, chủ yếu nhất là loại man thú này trí tuệ cực cao, bình thường sẽ không thần phục con người... Cho dù là loại thủ đoạn thuần thú của hắn, gặp phải cũng khó có thể thành công, lại bị một người chỉ là thuần thú học đồ thuần phục. Mình lại còn phán người ta thất bại, bảo người ta cút ra ngoài... Không để ý tới vẻ giật mình của mọi người, Trương Huyền bước lên trước, giọng nói khe khẽ tiếp tục vang lên. - Vân Điện Cổ Tước có thể hấp thu lực lôi điện, kích hoạt cổ mạch, xông thẳng lên trời! Loại cổ tước này và Cốt Chi Điểu quả thực tương tự, lại cũng có không có ít chỗ khác nhau, Đầu tiên là mắt. Cốt Chi Điểu bởi vì ăn thịt và ăn cỏ hỗn tạp, mắt đục không sáng. Cổ tước mang theo mắt sáng xuyên thấu tâm hồn người. Tuy rằng không quá rõ ràng, có chút chú ý, vẫn rất dễ dàng có thể nhìn ra được. - Thứ hai là móng vuốt, không riêng lòng bàn tay có điểm đỏ, chủ yếu nhất là móng vuốt của cổ tước cứng rắn sắc bén. Binh khí bình thường đều có thể dễ dàng xé rách, càng chưa nói tới da thịt con người. Hồng thú sư nói nó không có lực chiến đấu gì, đó là bởi vì nó vẫn nhỏ tuổi, sẽ không vận dụng mà thôi. Một khi phát huy ra, đừng nói Ích Huyệt cảnh, cho dù là cường giả Thông Huyền cảnh, sợ rằng đều sẽ bị một trảo xé thành hai nửa. - Đương nhiên, hai thứ này xem như là đặc điểm không dễ nhận thấy. Thuần thú sư bình thường cũng khó có thể nhận ra được. Thần sắc thản nhiên, Trương Huyền dừng lại một chút, chỉ ngón tay vào trên đầu của Vân Điện Cổ Tước: - Rõ ràng nhất là cái mào trên đầu nó tuy rằng không lớn, lại hiện lên màu xanh đỏ, có tượng trưng của Vương. Nắm giữ loại mũ đỏ này, cho dù là người không hiểu thuần thú, đều biết chim này tuyệt không đơn giản. Loại dã thú cấp bậc thấp như Cốt Chi Điểu không thể nào so sánh! Đặc điểm rõ rệt như vậy cũng không nhìn thấy được, vừa mở miệng lại nhận định sai lệch, không cho qua đợt sát hạch... Nói đến đây, Trương Huyền lạnh lùng nhìn qua: - Hồng thú sư, làm một thuần thú sư, ngươi chính là kiểm tra man thú như vậy sao? - Ta... Sắc mặt hồng thú sư trắng bệch, ở dưới ánh mắt sắc bén của hắn, không nhịn được lui về sau một bước. - Ai cho ngươi sự tự tin, cho ngươi trực tiếp quyết định Vân Đào không đạt tiêu chuẩn, bảo hắn cút ngay? Trương Huyền tiếp tục hừ lạnh. Bịch bịch bịch! Bị giọng điệu của hắn ép hỏi, Hồng thú sư lại không có khí thế như vừa rồi, lui về phía sau. Lúc Trương Huyền đánh cho Vân Điện Cổ Tước hôn mê, lại hình thành thư tịch, trong đó có giới thiệu cặn kẽ, cho nên đã sớm biết tên gọi của nó. Ban đầu, người này sát hạch cuộc thi, có chút nghiêm túc, khiêm tốn thỉnh giáo, chắc chắn hắn sẽ không giấu diếm, nói thẳng ra. Nhưng... đã vạch ra sai lầm của hắn, hắn lại còn phun ra chân khí, thậm chí gọi thú sủng lên, muốn ra tay! Mình là Thông Huyền cảnh đỉnh phong, có thể không e ngại khí thế và đè ép. Một khi tu vi thấp, sợ rằng vừa nãy thoáng cái miệng mũi đã chảy máu, bản thân bị trọng thương. Nếu đã xé rách da mặt, hắn tất nhiên cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt. - Là ta sơ suất... Sắc mặt Hồng thú sư khó coi. Đối phương không có chút sai lầm nào, cho dù hắn muốn phản bác cũng phản bác không được. - Thân là thuần thú sư chịu trách nhiệm sát hạch, lại dựa theo sự vui buồn tức giận của mình, làm ra quyết định không được công bằng, suýt nữa khiến cho một viên ngọc sáng thuần thú sư có thể thuần phục thú thượng cổ còn sót lại phải bị long đong! Trương Huyền vung ống tay áo: - Đây là hành vi của Thú Đường? Nếu quả thật là như vậy, ta nói là giá áo túi cơm, lại có gì sai lầm? - Ta... Nghe được người đối diện đưa ra lời nghi vấn sắc bén, thân thể Hồng thú sư run rẩy, lại hoàn toàn không phản bác ra được. Trước đó nghe được lời của đối phương, còn tức giận sắp bùng nổ. Biết mình thiếu chút nữa đuổi thuần thú sư thuần phục thú thượng cổ còn sót lại đi, hắn liền hiểu được, cho dù bị người mắng như vậy, cũng không có cách nào phản bác. Sát hạch thuần thú sư, bản thân lại tuyển chọn nhân tài cho Thú Đường. Nhân tài như vậy bị đuổi đi, dĩ nhiên là làm trái quy tắc của Thú Đường. - Vị tiểu huynh đệ này không nên tức giận. Thú thượng cổ còn sót lại, chủng loại phong phú, lại thêm tám chín phần mười đều đã chôn vùi ở trong lịch sử. Cho dù là Thú Đường cũng không có khả năng thống kê hoàn chỉnh tất cả các loại. Xảy ra sai sót, cũng coi như là bình thường! Phong đường chủ mỉm cười, đi lên phía trước: - Như vậy đi, nếu là Thú Đường chúng ta sơ suất, chúng ta cũng không đùn đẩy. Hiện tại lại cho Vân Đào sát hạch một lần nữa, sau đó đưa ra đánh giá! Về phần Hồng thú sư, sát hạch không nghiêm túc, lơ là nhiệm vụ, từ hôm nay trở đi, đi ngay tới rừng thú nuôi dưỡng man thú. Trong vòng ba năm, không được ra ngoài một bước! Nói đến đây, hắn nhìn qua: - Hồng thú sư, ngươi có đồng ý ta xử phạt như vậy hay không? - Tại hạ hoàn toàn không có câu oán hận! Hồng thú sư thoáng khom người, thần sắc ảm đạm. - Một câu nói khiến cho Hồng thú sư đi rừng thú ba năm, không được ra ngoài? - Điều này... quá độc ác? - Rừng thú là nơi nuôi nhốt man, cùng loại với cái gọi là chuồng lợn. Bình thường đều là học đồ đi tới. Đường đường là Hồng thú sư nhất tinh đỉnh phong lại ở nơi đó ba năm? ... Nghe được quyết định này, tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay sau đó bọn họ lại nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng. Đây chính là Hồng thú sư. Trong Thú Đường ngoại trừ ba vị thuần thú sư nhị tinh ra, hắn là một trong những thuần thú sư có địa vị tối cao. Chỉ vì một câu nói của người này, hắn lại bị lưu đày tới rừng thú cấp thấp nhất làm chuyện, ba khổ sai năm không được ra ngoài. Loại năng lực và thủ đoạn này cũng thật đáng sợ! Mọi người mang theo sự kinh hoàng. Làm người đương sự, Trương Huyền lại lặng lẽ truyền tin cho Trầm Bích Như. - Cái này... rừng thú là nơi nào? Trừng phạt như vậy có nặng hay không? - ... Đôi mắt thanh tú của Trầm Bích Như trợn tròn, vẻ mặt muốn phát điên.