Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 343 : Vân Điện Cổ Tước (1)

Thuần thú sư của Thú Đường là giá áo túi cơm? Âm thanh này vang lên, tất cả mọi người đều nổi giận. - Hắn nói cái gì? - Người này là ai? Muốn chết sao? - Dám châm chọc thuần thú sư? Ta xem là chán sống! ... Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn qua, muốn giết người. Sở dĩ Thú Đường nổi tiếng trong hậu thế, cũng bởi vì có thuần thú sư, có thể khống chế man thú. Người này không ngờ dám ở chỗ này trực tiếp châm chọc, là đầu óc có vấn đề, hay là muốn phát điên? Trầm Bích Như đứng ở bên cạnh, thân thể cũng run lên, vội vàng kéo người thanh niên trước mắt này, thiếu chút nữa ngất đi. Đây là nơi nào? Thú Đường! Ở chỗ này nói thuần thú sư là giá áo túi cơm, chỉ thẳng đầu mâu vào Hồng thú sư, đây không phải là tìm phiền toái cho mình sao? Đây cũng không phải là hành động theo cảm tình, mà là trắng trợn khiêu khích! Trước đây nàng đã cảm thấy Trương lão sư này lá gan rất lớn. Nhừng dù thế nào cũng không nghĩ tới, tự nhiên lại lớn như vậy! - Ngươi nói cái gì? Quả nhiên, Hồng thú sư lửa giận thoáng chút vọt tới trên mặt, da mặt đỏ ửng giống như trích ra máu. Hắn xoay đầu lại: - Vân Đào, đây cũng là thái độ của ngươi đối với Thú Đường sao? Trương Huyền đứng chung một chỗ với đám người của Hàn Vũ vương quốc. Tất cả mọi người cho rằng hắn là thuộc hạ của Vân Đào. - Tiền bối... Vân Đào vội vàng nhìn qua. Thời điểm Trương Huyền nói ra lời kia, hắn cũng cảm thấy phát điên rồi. Cho dù lần này gặp phải đối xử không công bằng, không có cách nào thông qua sát hạch, cùng lắm thì quay đầu lại, sang năm thi lại. Nhưng vừa nói như vậy, chẳng khác nào hoàn toàn đắc tội Thú Đường, còn muốn sát hạch, dĩ nhiên là không thể nào. Tuy rằng thời gian hắn đi chung với vị Trương Huyền tiền bối này không dài, nhưng tu vi của hắn cao thâm, chính chắn có thừa. Làm một chuyện gì cũng dựa theo luật lệ. Thế nào vào thời điểm mấu chốt nhất, lại không đáng tin cậy? Hắn vô cùng sốt ruột nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, lại thấy thần sắc đối phương thản nhiên, bộ dạng không thèm quan tâm. Không quan tâm? Khóe miệng Vân Đào giật một cái. Đây là tâm lớn, hay là có đầy đủ tự tin đối với thực lực? Thú Đường có mấy ngàn man thú, thực lực tệ nhất cũng đạt tới Ích Huyệt cảnh. Ở chỗ này quấy rối, cho dù là cường giả tông sư, cũng không có khả năng chạy thoát được! Nhưng trong lúc hắn vô cùng sốt ruột, muốn khuyên can, cảm thấy có chút áp lực không chịu nổi, lại thấy người thanh niên đối diện mỉm cười, đặt một tay ra sau lưng, nhìn lại. - Không theo quy định không tuân thủ, man thú trước mặt không nhìn được, tùy hứng làm bậy, toàn bằng yêu ghét, không điều tra không phân biệt lại kết luận loạn... Không phải giá áo túi cơm là cái gì? Giọng điệu tâm bình khí hòa, hoàn toàn không có chút hoảng loạn. Hình như đối mặt với Hồng thú sư nổi giận, cũng không thèm quan tâm. - Đây là đang giáo huấn... Hồng thú sư? - Người này là ai? - Cho dù là Phong đường chủ, cũng sẽ không nói chuyện như vậy? ... Thấy bộ dáng và giọng điệu của nà thanh niên, giống như là đang đạo huấn học sinh, mọi người xung quanh cảm giác đầu óc cũng sắp ngừng lại. Đã thấy người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy qua người lớn lối như vậy. Tiểu tử này điên rồi sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Hồng thú sư lại là thuần thú sư nổi danh ở Thú Đường, nói hắn toàn dựa vào yêu ghét, kết luận loạn... đã không phải là nói giúp Vân Đào, mà là trắng trợn đánh vào mặt, nghi ngờ năng lực và chức nghiệp của hắn. - Ngươi nói ta không tuân thủ quy định? Không nhận biết được man thú? Bị người ta trực tiếp chỉ trích, khí tức toàn thân Hồng thú sư xông tới, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá thể lao ra. - Hồng Phong ta trở thành thuần thú sư đã ba mươi bảy năm, thuần phục man thú hai mươi bốn con, giảng dạy qua mười tám học sinh, còn có ba vị thành thuần thú sư chính thức. Mặc dù không nghĩ đến ở trong nhóm thuần thú, nghiên cứu sâu hơn, nhưng cũng không phải là loại người hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi không ngờ nói ta không tuân thủ quy tắc, không nhận biết được man thú? Rất tốt, rất tốt. Ngày hôm nay ngươi không nói ra được lý do, ta không quan tâm ngươi là người nào trong Hàn Vũ vương quốc, cũng đừng trách ta không nể mặt! Khí tức sôi trào, Hồng thú sư để lộ ra tu vi, lại là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong, cách nửa bước tông sư, cũng không quá xa xôi. Gào! Theo cơn tức giận của hắn, một con man thú cực lớn cũng chui ra, cùng hắn đứng thẳng. Là một vượn lớn mắt đỏ, thân cao chừng ba thước, nhẹ nhàng thoáng động một cái lại cho người ta sự đè ép giống như đất nứt tuyết lở. Thuần thú sư chiến đấu, đều sẽ phối hợp cùng thú sủng của mình. Con vượn lớn mắt đỏ này cũng đạt tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong, khí tức dữ tợn giống như thủy triều vọt tới, mang tới cho người ta áp lực còn mạnh hơn so với Hồng thú sư vài phần. Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không kìm lòng được lui về phía sau. Một người một thú này, nếu quả thật muốn động thủ, dựa vào thực lực và phối hợp, nửa bước tông sư cũng có thể đánh một trận! - Thế nào? Sai không hối cải, còn muốn động thủ với ta? Đối mặt với loại áp lực này, Trương Huyền cong tay búng vào ống tay áo, bộ dạng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay. Thực lực của đối phương tuy mạnh, nhưng hắn cũng đạt tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong, loại thêm rất nhiều thủ đoạn. Đừng nói là một người một thú, cho dù trở lại mười vị, cũng đừng hòng mơ tưởng thương tổn được chút nào. - Chuyện gì xảy ra? Lại ở thời điểm bất cứ lúc nào Hồng thú sư cũng sẽ động thủ, bên trong gian phòng không khí ngột ngạt tới cực điểm, một tiếng hét lớn vang lên. Lập tức có ba bóng người đi nhanh tới. - Là Phong đường chủ và hai vị thuần thú sư nhị tinh Lô, Vương! - Vừa rồi Hồng thú sư không phải nói bọn họ có việc bận sao? - Tiểu tử này rõ ràng đang khiêu khích uy nghiêm của Thú Đường. Cho dù có chuyện cũng khẳng định sẽ tới! - Tiểu tử này xem như là kết thúc rồi. Vân Đào cũng kết thúc rồi! - Đúng vậy, Hàn Vũ vương quốc chỉ là vương quốc nhị đẳng mà thôi, làm sao có thể chịu nổi lửa giận của Thú Đường!