Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 296 : Ngươi dám nhận không? (2)

Hàn Quỳnh ở bên cạnh, đôi mắt đẹp lóe lên. - Chú ý thân phận một chút. Cái gì là cảm thấy hứng thú? Nghe được khuê mật nói vậy, đôi mi thanh tú của Trầm Bích Như thoáng nhíu lại. - Đúng, đúng! Là có hứng thú. Nàng nói xem, tối nay ta đi tìm vị Trương lão sư này thỉnh giáo vấn đề, hắn có thể mở rộng cửa cho ta tiến vào trong hay không? Hàn Quỳnh cười hắc hắc, quyến rũ nói không nên lời. - Ta cảm thấy hắn sẽ đánh chết nàng! Trong lòng thầm mắng một câu không biết xấu hổ, Trầm Bích Như bực bội nói. Nói thật, nàng đối với khuê mật này của mình cũng hết chỗ nói rồi. Làm lão sư, không ngờ lời như vậy cũng nói ra được... Còn thỉnh giáo vấn đề. Có vấn đề gì không thể thỉnh giáo vào ban ngày, lại phải chờ tới buổi tối? - Ha hả, ta cảm thấy là nàng đánh chết ta đi! Hàn Quỳnh nở nụ cười. Hai nàng đấu võ mồm ở chỗ chính giữa vị trí chủ trì. - Nhìn thấy không? Lưu Lăng nhìn về phía hai người còn lại. - Ừ! Mấy học sinh của Lục Tầm tham gia thi đấu, đều giống như là hoàn thành nhiệm vụ, thắng thua đều không có vấn đề gì. Chỉ cần không bị thương là tốt rồi. Áánh mắt Trang Hiền lóe lên, mang theo vẻ nhìn xa trông rộng và phán đoán: - Từ điểm đó đó có thể thấy được, quan hệ giữa hắn và học sinh chỉ dừng lại ở tầng giao dịch này. Cho dù hắn giúp đỡ đối phương nâng cao thực lực, ở những trong lòng những người này, cũng chỉ là trao đổi đồng giá, không phải ân tình. - Đúng vậy, hắn giúp học sinh nâng cao thực lực, mục đích không thuần khiết, tất nhiên cũng không được học sinh ủng hộ. Trịnh Phi lắc đầu. Danh sư thu đồ đệ, không chỉ nhìn thiên phú, trình độ dạy học, còn phải xem trình độ học sinh bảo vệ lão sư. Năm học sinh của Lục Tầm, Chu Hồng còn chưa thấy được biểu hiện, nhưng từ thái độ của bốn người Khổng Kiệt, Mạc Hiểu, Đỗ Lỗi, Bạch Siêu là có thể nhìn ra một ít manh mối. Thời gian dạy học, quá mức chú trọng hiệu quả và lợi ích. Chỉ là vì giành được đánh giá sư giả, không phải là vì sự phát triển của bọn họ. Như vậy là hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao thực lực, khiến cho bọn họ nắm giữ lực lượng Chân Khí cảnh, nhưng không có nhận được sự tôn kính thật sự của bọn họ. Thử hỏi một chút, ai sẽ tôn kính người coi bọn họ thành công cụ? - Mấy học sinh của Trương Huyền không giống vậy, là thật lòng kính yêu hắn, nguyện ý bỏ ra tất cả vì hắn. Thấy hai vị bằng hữu lâu năm nhìn ra được, Lưu Lăng gật đầu. Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần cuộc tranh tài này, không có khả năng nhìn ra những điều này. Nhưng kết hợp mấy ngày qua bọn họ “nhìn trộm”, là có thể nhìn ra rất nhiều điều. Đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh, không phải là tu luyện vì tu luyện, cũng không phải vì mình có thể nâng cao bao nhiêu tu luyện, mà là... trong lòng có cùng chung một mục tiêu! Đó chính là... giành vẻ vang cho Trương lão sư, giành được vinh dự cho Trương lão sư! Trong lòng bọn họ muốn chính là lão sư, mà không phải mình. Đồng thời là tu luyện, dạy học, một người nghĩ là nhiệm vụ, một người nghĩ là làm vẻ vang cho lão sư, không khiến cho hắn thất vọng và thương tâm... Dĩ nhiên có sự khác biệt một trời một vực. - Thảo nào Dương sư nhìn trúng. Vị Trương lão sư này thực sự một tài nguyên danh sư. Sợ rằng không bao lâu, hắn lại thật sự ngồi ngang hàng với cùng chúng ta! Lưu Lăng xúc động. - Đúng vậy! Hai bằng hữu lâu năm đồng thời gật đầu. Ầm! Ba người đang muốn tiếp tục cảm thán, lại thấy ở một góc đài so tài khác, Lục Tầm đứng lên. Đánh giá sư giả thua, có hai con đường có thể đi. Đầu tiên, ở trước mặt mọi người xin lỗi, dựa theo đánh cược trước đó, tiến hành bồi thường. Thứ hai, rời đi học viện, không trở lại nữa. - Ngươi nói Lục lão sư sẽ lựa chọn như thế nào? - Không biết. Ta cảm thấy hẳn sẽ phải nói lời xin lỗi đi! - Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh. Bất kỳ ai cũng không thể bảo đảm nhất định sẽ thắng! - Đúng vậy, thua thì thua, không có gì! Thật sự muốn rời khỏi học viện, lão sư sao kim lợi hại hơn nữa, cũng chẳng khác nào cá mất đi nguồn nước, cỏ dại không có rễ, sớm hay muộn sẽ gặp xui xẻo! ... Tất cả mọi người xung quanh nhỏ giọng nói. Đánh giá sư giả, rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua. Lục lão sư là người đưa ra, lại gặp phải thất bại thảm hại, trong lòng khẳng định vô cùng khó chịu. Tất cả mọi người muốn xem thử, hắn rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào. Nếu như chỉ là chịu thua xin lỗi, ngược lại cũng không có gì. Thật sự muốn rời khỏi học viện, vậy thật đáng tiếc. Có “sinh” mới có thể xưng là “sư“. rời đi học viện, không có học sinh, vẫn “sư giả” cái gì? Hơn nữa, trải qua chuyện rời khỏi học viện và đánh giá sư giả thất bại, đi tới học viện khác, cũng sẽ không được thu nhận. - Trương Huyền lão sư! Đi vài bước đến giữa đài so đấu, Lục Tầm vung ống tay áo, dáng người thẳng tắp. Trương Huyền nhìn sang. - Đánh giá sư giả ta thua! Ngươi dạy học sinh quả thật có thủ đoạn. Chỉ có điều, thế giới này cuối cùng vẫn phải xem thực lực bản thân. Cho dù ngươi dạy tốt, bản thân không có thực lực, cũng vô dụng. Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Lục Tầm xiết chặt nắm đấm, mang theo quyết tâm không cho phản bác. Tất nhiều huyệt đạo trên người hắn không ngừng chớp hiện, cho thấy tu vi Ích Huyệt cảnh cường đại, đồng thời giọng nói hùng hồn xông thẳng lên trời. - Ngươi... dám nhận hay không dám nhận? Tốn nhiều tâm huyết như vậy, chuẩn bị đầy đủ như thế, tự nhiên bị đánh bại triệt để như vậy, hắn biết mình đã không còn mặt mũi nào ở lại Hồng Thiên học viện. Trước khi đi, cho Trương Huyền này một bài học, cho hắn biết, những cái khác đều là giả, thực lực chân chính mới là vương đạo! - Khiêu chiến ta? Không nghĩ tới đối phương sẽ làm ra loại quyết định này, Trương Huyền đang muốn nói chuyện, đã thấy Triệu Nhã bước lên trước, ngăn cản trước mặt hắn, toàn thân đứng ngạo nghễ tại chỗ, giống như tiên nữ hạ phàm. - Sỉ nhục lão sư ta, ta liền đánh với hắn một trận. Ai muốn lên cùng ta? - Ta! - Ta! - Ta! - Ta! Liên tiếp bốn tiếng vang lên. Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương, Viên Đào đều đi ra. Mỗi một người lộ ra sự kiên định không cho phép người khác được nghi ngờ. - Ngươi sỉ nhục lão sư ta, năm người chúng ta đồng ý đánh với ngươi một trận, tranh vinh dự cho lão sư. Lục Tầm, ngươi dám nhận không? Giọng nói của năm người giống như sấm rền, gió lốc cuộn lên, vang vọng toàn bộ học viện. - Lấy lại danh dự cho lão sư. Lão sư bị sỉ nhục học sinh chết... Đây là cảnh giới giảng bài cấp bậc cao nhất, lấy lại danh dự? Thân thể Lưu Lăng run rẩy, đột nhiên đứng phắt dậy.