Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 291 : Không phân thắng bại (1)
Yên tĩnh.
Toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người há to miệng. Mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm.
Trầm Bích Như vừa nói xong Vương Dĩnh phải thua không thể nghi ngờ, cũng giống bị người tát một cái, tròng mắt đen láy sắp rơi trên mặt đất.
- Một cước... lại đạp bay Đỗ Lỗi? Nàng... làm sao biết được người nào là ảo ảnh, người nào là người thật?
Tốc độ của Đỗ Lỗi nhanh như vậy, cho dù cao thủ cùng cấp bậc cũng không nhất định sẽ nhận ra được rõ ràng. Vương Dĩnh này thì hay rồi. Tùy tiện một cước... Lại đá bay hắn, giống như đá một bao tải rách.
- Không chỉ là phân biệt ra được ảo ảnh, tốc độ một cước này của nàng còn nhanh hơn Đỗ Lỗi rất nhiều mới được. Bằng không, ngay cả đuổi theo hắn cũng không đuổi kịp, làm thế nào đánh cho hắn bị thương được?
Sắc mặt Hàn Quỳnh nghiêm trọng:
- Xem ra, vết thương ở chân của Vương Dĩnh không chỉ đã trị tốt, còn học tập thối công và thân pháp rất lợi hại.
- Đúng vậy!
Trầm Bích Như cũng kịp phản ứng.
Không chỉ đơn giản nhìn ra bóng dáng của đối phương, nếu không có võ kỹ phối hợp, làm sao có thể một cước lại đá bay hắn?
- Điều này...
Vương Siêu nắm lấy tóc.
Vừa mắng xong đối phương là đồ ngu, lại một cước đạp bay Đỗ Lỗi. Không cần đùa như vậy, sẽ đùa chết người đấy.
Hồng Hạo trưởng lão ở một bên cũng giống bị tát vào mặt, sắp muốn khóc.
Ban đầu mình tới đây là muốn nhìn thấy Trương Huyền bị mất mặt, thân bại danh liệt, sau đó chơi đùa một chút, khiến cho danh tiếng xấu của hắn càng lúc càng vang dội. Nhưng ngược lại Lục Tầm bị đánh bại?
- Khụ khụ khụ!
Ở một phía khác của đài so đấu, Lục Tầm bị sặc nước bọt, thiếu chút nữa một đầu ngã quỵ.
Hồng Hạo trưởng lão khóc. Hắn khóc còn lớn hơn.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Đây chính là Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, Đỗ Lỗi vận chuyển không có chút sai lầm nào. Tuy rằng còn kém hắn một đoạn, nhưng Chân Khí cảnh phát huy đến trình độ loại này, đã tính thiên phú tuyệt hảo!
Bộ pháp lợi hại như vậy, bị một cước đạp bay?
Mấu chốt nhất chính là...
Trên đài, lúc này vành mắt tiểu cô nương cũng đỏ ửng, còn xin lỗi, nói nàng ra chân nặng...
Nặng em gái nàng ấy!
Chẳng lẽ vừa rồi nàng do dự, lại không phải là không biết hạ thủ như thế nào, mà là ra tay thế nào mới không nặng sao?
Không nặng cũng một cước đạp người ta bay hơn mười thước. Một khi nặng, chẳng phải sẽ lập tức đạp chết sao?
Mỗi một người tới xem cuộc chiến giống như phát điên rồi. Trên đài, Đỗ Lỗi cuối cùng giãy dụa bò dậy được. Nhìn về phía vẻ mặt áy náy của thiếu nữ trước mắt, hắn càng không nhịn được, lại phun ra một búng máu.
- Ngươi không sao chứ... Ta thật sự có phải là cố ý... Ta mới học võ kỹ, không khống chế được lực lượng, dùng sức hơi lớn...
Vành mắt Vương Dĩnh ửng đỏ.
- Lớn em gái nàng ấy!
Rít gào một tiếng, Đỗ Lỗi ngoan độc đánh tới.
Hắn thật sự nổi giận.
Một cước đạp bay ta thì thôi, nàng còn nói áy náy cái gì? Cảm thấy ta không bằng nàng, cố ý tới sỉ nhục ta sao?
Còn một mực nhấn mạnh dùng sức lớn... Có phải cảm thấy ta quá yếu, không chịu nổi nàng dùng toàn lực hay không?
- A?
Không nghĩ tới mình thành khẩn nói lời xin lỗi, đối phương ngược lại giống như nổi giận xông lại, Vương Dĩnh khiếp sợ đến mức sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Tuy rằng trên phương diện tu vi, nàng cao hơn đám người Trịnh Dương, Lưu Dương, nhưng hoàn toàn không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, tính cách lại quá mức hiền lành. Nhìn thấy được đối phương nhào tới, nàng khiếp sợ đến mức sắc mặt cũng trắng bệch.
Dưới tình thế cấp bách, dưới chân chuyển động một cái.
Vù!
Một bóng người lóe lên, đã đến cách đó mười mấy thước.
- Cái gì?
- Trong Nháy mắt vọt qua khoảng cách mười mấy thước? Đây là... thân pháp gì?
- Quá nhanh đi! Sao có thể như vậy được?
...
Xung quanh đầu tiên im ắng một hồi, ngay sau đó có âm thanh giống như tiếng nổ mạnh vang lên.
Tất cả mọi người cho rằng Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ của Đỗ Lỗi vừa rồi được cho là võ kỹ thân pháp mạnh nhất. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vương Dĩnh này càng thêm kinh khủng.
Thậm chí còn chưa tới nửa lần hít thở, nàng lại vọt qua hơn mười thước. Điều này đã không thể dùng thân pháp để hình dung, phải sử dụng quỷ mị.
Đừng nói là Đan Điền cảnh, cho dù võ giả Ích Huyệt cảnh, khẳng định cũng không nhanh như vậy.
Làm sao làm được?
- Vương gia khẳng định không có loại thân pháp này. Nếu như có, tất nhiên đã sớm nổi danh...
- Đúng vậy, không có khả năng là của Vương gia, vậy học từ ai?
- Nhất định là Trương lão sư. Vừa rồi thương pháp lợi hại của Trịnh Dương kia chẳng phải học từ Trương lão sư sao?
- Thân pháp lợi hại như vậy, lại dễ dàng truyền thụ? Ta muốn đổi lớp học, quỳ gối làm môn hạ của Trương lão sư này!
- Đâu chỉ có ngươi, ta cũng muốn...
...
Dưới đài, ánh mắt tất cả mọi người cũng có phần nóng như lửa.
Thương pháp không phải người nào cũng có thể tu luyện, còn chưa đủ khiến cho người ta động tâm. Nhưng thân pháp lại khác. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất lúc chiến đấu bảo toàn tính mạng, giành thắng lợi. Nếu như có thể học được, cho dù sau này gặp phải nguy hiểm, thủ đoạn bảo toàn tính mạng cũng sẽ tăng thêm không ít.
Loại võ kỹ lợi hại này, ai không muốn học?
- Ta phải đánh bại nàng...
Thấy Vương Dĩnh chớp mắt đã đi qua hơn mười thước, Đỗ Lỗi cũng có chút choáng váng. Chỉ có điều, lúc này hắn đã bị phẫn nộ xông lên, đầu óc mê muội, không để ý tới cái gì, lại vọt tới.
- A!
Nhìn thấy được đối phương giống như hung thần ác sát, khóe miệng còn đầy máu tươi, Vương Dĩnh khiếp sợ đến mức lại kinh ngạc kêu lên, thân thể thoáng một cái, lại chạy ra ngoài.
Một đuổi một trốn.
- Tính cách của nàng quả thật quá yếu. Xem ra sau này phải cố gắng rèn luyện một chút.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
128 chương
161 chương
131 chương
73 chương
362 chương