Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 202 : Bắt heo sao? (2)

Không biết mình đã bị đối phương nhìn ra bảy tám phần. Lúc đi tới phòng khách, Trương Huyền ngồi xuống vị trí chủ vị, lại ngẩng đầu nhìn về phía ba người trước mắt: - Không biết ba vị danh sư tìm Dương mỗ là có chuyện gì? - Ồ, là ta nghe nói Dương sư tinh thông y đạo, am hiểu giúp người ta đột phá tu vi. Cho nên chúng ta mạo muội đến đây, có việc muốn chỉ giáo... Liếc mắt nhìn hai người khác, Lưu Lăng mở miệng nói. Trực tiếp mạnh bạo nhất định là không được, nếu muốn vạch trần đối phương, như vậy cũng phải lột hắn cho thương tích đầy mình. - Có chuyện gì, nói đi! Thứ hiện tại Trương Huyền đang muốn làm chính là kiếm thêm hai trăm vạn, nhanh mua dược liệu tới tay, sau đó lại tìm một chỗ ngủ. Bởi vì hắn thực sự quá mệt mỏi, vì lẽ đó cho nên hắn cũng không cố khách sáo, tùy tiện khoát tay áo một cái. - Giả vờ, ta để ngươi tiếp tục giả vờ! Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, tam sư tức giận tới mức sắc mặt xám ngắt, đồng thời híp mắt lại. Tâm lý tố chất rất tốt a. Chỉ là, cho dù biết giả vờ cũng vô dụng, ngày hôm nay không vạch trần ngươi thì chúng ta tuyệt đối không rời đi. - Là tu vi của ta có chút vấn đề, muốn thỉnh giáo! Được hai người kia ra hiệu, Trang Hiền đứng lên, ôm quyền nói: - Hiện tại ta đã đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong, cách nửa bước Tông Sư cũng chỉ còn có một bước. Nhưng mà, rõ ràng ta lại cảm giác tốc độ ngưng tụ chân khí trong cơ thể rất chậm, bất kể ta làm thế nào cũng không vượt ra khỏi bước cuối cùng, các loại phương pháp đều được dùng hết. Chẳng biết vì sao, mong ngươi chỉ điểm giúp ta. - Thông Huyền cảnh đỉnh phong? Trương Huyền phiền muộn. Thực lực bây giờ của hắn cũng chỉ là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, Thông Huyền cảnh tu luyện thế nào, đạt đến thực lực như vậy có chỗ gì lợi hại hắn cũng không biết, làm sao có thể chỉ điểm được cơ chứ? - Như vậy đi... Đánh cho ta hai quyền, để ta nhìn xem! Dựa theo lý luận, nhất định sẽ không sánh được với đối phương, Trương Huyền xua tay nói. - Đánh hai quyền? Được! Trang Hiền biết, chỉ có thi triển võ kỹ mới có thể làm cho người ta nhìn rõ. Cho nên hắn cũng không do dự, hắn đứng dậy, đánh ra một quyền. Ào ào ào! Quyền phong phần phật, sức mạnh như đao. Không hổ là cường giả Thông Huyền cảnh, chân khí giống như rồng xoay quanh ở trong cơ thể hắn, quyền lực mạnh mẽ, ép cho không khí chung quanh vang lên từng trận, phát ra thanh âm bạo liệt. Rất nhanh quyền pháp đã kết thúc. Ba người Trang Hiền, Lưu Lăng, Trịnh Phi, đồng thời nhìn về phía Dương sư trước mắt, muốn nhìn xem hắn có thể nói ra cái gì, đã thấy vẻ mặt của hắn dại ra, giống như gà gỗ, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì. - Kính xin bình luận! Thấy dáng vẻ này của hắn, Trang Hiền sầm mặt lại, trở nên hết sức khó coi, ngay cả tiếng Dương sư cũng không muốn xưng hô. Bất kể nói thế nào hắn cũng là danh sư, nếu như ngươi thật sự cao hơn chúng ta rất nhiều cấp bậc thì cũng thôi đi, một kẻ ngụy trang, giả vờ cái gì chứ? Bảo ta đánh một quyền, bản thân thì lại đờ ra ở chỗ này... Không phải choáng váng, cái gì cũng không nói ra được đó chứ? - Muốn để cho ta bình luận hay sao? Không để ý tới đối phương đang khó chịu, Trương Huyền nhìn sang. - Không sai! Trang Hiền hừ lạnh nói. Hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần đối phương mở miệng thì hắn sẽ tìm ra chỗ thiếu sót, vạch trần ở trước mặt mọi người, sau đó khiến cho tên lừa đảo này mất mặt xấu hổ. Lúc này còn không xác nhận được vị này là thật hay là giả, bên ngoài có nhiều người xếp hàng chờ đợi như vậy. Dựa theo đạo lý mà nói, bọn họ nên khuyên can, sở dĩ bọn họ không khuyên cũng là do bản thân có cân nhắc. Nếu như là thật, khuyên những người này đi thì nhất định sẽ đắc tội với đối phương, cái được không bù đủ cái mất. Mà giả, vừa vặn có thể vạch trần ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho đối phương thân bại danh liệt, đồng thời thông cáo thiên hạ, danh sư không cho phép kẻ khác khinh nhờn, không cho người khác ngụy trang. - Bình luận thì rất đơn giản, ta sợ ngươi không tin... Trương Huyền lắc đầu. Hiện tại hắn hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt, bằng không một khi bị phát hiện là ngụy trang, cho dù trốn cũng trốn không thoát. Chỉ là, ngụy trang nhiều ngày như vậy cũng coi như là thuận buồm xuôi gió. Trên mặt không có một chút biểu hiện gì, hắn khoát tay áo một cái, nói: - Như vậy đi, ngươi có muốn đột phá Thông Huyền cảnh đỉnh phong, đạt đến cảnh giới nửa bước Tông Sư hay không? - Không có ai mà không muốn! Trịnh Dương nói. Giỡn sao, chỉ cần là người tu luyện, ai mà không muốn đột phá cơ chứ? Ai không muốn đạt đến cảnh giới cao hơn chứ? Y sư không tự trị được cho mình, danh sư cũng không có cách nào chỉ điểm cho mình, tuy rằng hắn muốn đột phá, đáng tiếc lại bị ràng buộc nhiều năm, vẫn không có cách nào thành công được. Mà hai lão hữu của bản thân, Lưu Lăng, Trịnh Phi đã đột phá từ lâu, chỉ có thể mắt thấy mà sốt ruột. - Ta có thể khiến cho ngươi đột phá trong vòng mười phút, chỉ là... Trương Huyền dừng lại. - Mười phút... Đột phá? Trang Hiền sững sờ. Ngay cả Lưu Lăng, Trịnh Phi ở bên cạnh cũng khó mà tin nổi. Làm bằng hữu tốt, bọn họ cũng đã hỗ trợ xem qua, trong thời gian ngắn không thể nào đột phá được. Mà tên lừa đảo trước mắt này lại còn nói... Mười phút đã có thể thành công? - Cơ hội ta đã cho ngươi, lựa chọn như thế nào thì là chuyện của ngươi sự tình! Trương Huyền bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống trà, vẻ mặt hờ hững. Đổi lại là bình thường, động tác này của hắn tuyệt đối phong cách không gì sánh được, làm cho người ta có một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao. Thế nhưng hiện tại, con mắt hắn tràn ngập tơ máu, mí mắt rũ xuống, mà môi cũng phát khô phát tím, không những không có phong độ của cao nhân, trái lại lại giống như người làm bảo vệ một đêm, rất là không khỏi, quái lạ. - Ta... Được, ta muốn đột phá, kính xin chỉ điểm! Do dự một chút, Trang Hiền cắn răng một cái. Nếu quả thật đúng như ngươi nói, có thể làm cho ta đột phá thì chính là thật, ngươi rất lợi hại, nếu như không làm được... Vậy thì là giả, là tên lừa đảo! - Quyết định rồi sao? Mí mắt Trương Huyền khẽ nhấc lên. - Được rồi! Trang Hiền khoát tay một cái. - Vậy thì tốt, tiểu Cường, đi lấy bao tải lại đây, sau đó gọi mấy tên hộ vệ, đồng thời còn mang gậy gỗ tới nữa... Trương Huyền mở miệng sắp xếp. Ba vị danh sư, Trầm Truy bệ hạ liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt mỗi người đều rất là kỳ quái. Bao tải? Hộ vệ? Gậy gỗ? Không phải giúp đỡ đột phá hay sao? Đây là... Muốn làm gì chứ? Bắt heo sao?