Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 193 : Ánh mắt của Danh sư (1)
Phốc!
Tất cả mọi người đều run rẩy một cái, giống như bị sét đánh trúng.
Vừa mới bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng có phải hắn ta đã nói sai, hoặc là mình nghe nhầm. Thế nhưng nghe lần thứ hai mới biết, thứ mà tên ngốc này nói chính là cái này.
Mắng cả nhà Lưu sư...
Còn lí lẽ hào hùng như vậy, khí thôn núi sông, em gái ngươi, mập mạp, ngươi lấy tự tin từ đâu tới vậy?
Thân thể Nguyên Ngữ đại sư cứng ngắc, nước mắt rơi đầy mặt.
Ta mới chỉ nói một câu, ta trêu phải ai đây chứ... Lần này thì tốt rồi, một khi Lưu sư nổi giận, nhất định sẽ cãi nhau. Nếu như Dương Huyền kia thực sự là danh sư, tính ra, một trận tranh đấu là chuyện không thể tránh được, sau đó, bản thân hắn sẽ không có sau đó nữa...
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tôn Cường ở phía đối diện còn tưởng rằng mình đã nói đúng, hắn ngạo nghễ đứng thẳng.
Đây chính là phương pháp lúc trước lão gia lừa gạt Lăng Thiên Vũ, vừa mở miệng, đối phương đã lập tức quỳ xuống. Hắn học trạng thái và cử chỉ của Trương Huyền lúc trước giống y như thật, ra vẻ cao cao tại thượng, thấy rõ thế sự.
Hắn ngước đầu lên, con ngươi lặng lẽ nhìn qua, muốn nhìn một chút xem có phải đối phương đã vui vẻ phục tùng, quỳ gối gọi một tiếng đại sư, tiếp theo đã nhìn thấy sắc mặt đối phương tái xanh, tên hộ vệ kia còn rút trường kiếm ra.
- Lão gia, ta muốn giết hắn...
Tên hộ vệ kia rít lên một tiếng đã muốn vọt qua.
- Sao? Làm sao không có tác dụng?
Nhìn thấy dáng vẻ này của hộ vệ, Tôn Cường có ngốc cũng phát giác ra được không đúng, trong lòng giật thót một cái, chẳng lẽ hắn nói không đúng? Chỉ là, lúc này cũng không thể ném đi thân phận và uy nghiêm được.
Mỗi lần lão gia mở miệng nói chuyện, đều là người người phẫn nộ, nhưng sau khi lừa gạt chính xác, đối phương sẽ lập tức chịu thua.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lần nữa tăng thêm không ít tự tin, nói:
- Như vậy đi, để ta sờ lão bà ngươi... Ồ, lão bà ngươi không có mặt ở đây cũng không quan trọng lắm, ngươi... Là một súc sinh, ăn nhiều chết no...
Suy nghĩ một hồi lâu, lại nhớ tới vài câu khác của lão gia.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đại ca, chửi một câu vốn ta đã cảm thấy lá gan của ngươi rất lớn rồi. Thế nhưng không nghĩ tới, lại hoàn toàn không phải là cực hạn...
Còn muốn sờ lão bà của Lưu sư, mắng Lưu sư là súc sinh, ăn nhiều chết no... Bọn họ đã từng nhìn thấy người gan lớn, thế nhưng chưa từng thấy người nào có lá gan lớn như vậy...
Vẻ mặt Lưu sư cũng tái nhợt, da mặt liên tục co giật, cả người như sắp ngã xuống đất tới nơi.
Nếu không phải công phu hàm dưỡng cao, e rằng hắn đã sớm dùng một cái tát đánh chết tên ngu ngốc trước mắt này rồi.
- Lão gia, xin cho phép ta giết tên ngu xuẩn sỉ nhục người!
Tên hộ vệ A Vân kia cũng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu ôm quyền.
- Nói cho hắn ta là ai!
Lưu sư vung tay lên nói.
Kỳ thực hắn cũng muốn giết tên trước mắt này, nhưng đối phương lớn lối như thế trái lại còn khiến cho hắn có chút kiêng kỵ.
Nếu như không phải là danh sư, một tên quản gia nho nhỏ làm sao dám nói lời này cơ chứ?
Nếu đối phương thực sự là danh sư lợi hại, giết quản gia người ta, hắn cũng không thể chịu đựng được lửa giận của người ta.
Vì lẽ đó, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, trước tiên bày tỏ thân phận, để cho đối phương biết, nhìn thái độ của đối phương ra sao.
- Mập mạp, lão gia nhà chúng ta là Vương gia khách khanh của Bắc Võ vương quốc nhị đẳng, là Lưu Lăng danh sư...
A Vân bước lên trước một bước.
- Ta quản lão gia ngươi là Vương gia...
Tôn Cường mới nói phân nửa thì thân thể mập mạp run lên:
- Ngươi nói cái gì? Danh sư? Hắn là danh sư?
Vương gia những vương quốc khác, hắn có thể không quan tâm, nhưng danh sư, vậy thì đáng sợ.
- Không sai, lão gia nhà chúng ta là danh sư nhất tinh, dám mở miệng sỉ nhục người, ngươi đã phạm vào tội chết!
A Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Danh sư không thể làm nhục, ngang nhiên nhục mạ cả nhà, còn muốn sờ lão bà, còn nói đối phương là kẻ súc sinh... Chỉ bằng vào những chuyện này cũng đã đủ chết một trăm lần.
- Tội chết?
Khóe miệng Tôn Cường giật giật, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã.
Vốn hắn thấy lão gia không có mặt cho nên muốn ra vẻ một chút, để lão gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại làm kẻ ngu ngốc.
Lão gia cũng ra vẻ như vậy, vì sao đối phương sợ đến trực tiếp quỳ xuống, ngay cả thở lớn cũng không dám thở, mà bản thân lại trực tiếp đụng phải danh sư...
Giữa người và người làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
Bêu xấu danh sư... Đây không phải là muốn chết sao?
Nên làm gì đây?
Khuôn mặt mập mạp của Tôn Cường nhăn nhúm lại, sắp muốn khóc.
- Đi bẩm báo cho lão gia nhà các ngươi, nói danh sư Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi đến đây bái phỏng, chuyện của ngươi ta sẽ đích thân nói với lão gia nhà các ngươi!
Thấy quản gia mập mới vừa rồi còn hung hăng không ngớt, hiện tại đã sợ đến mức run cầm cập, Lưu sư Lưu Lăng khoát tay một cái.
Nếu như đối phương thực sự là danh sư, thuộc hạ sỉ nhục bản thân hắn mà lại không xử trí, tương đương với việc nể mặt. Cũng có thể cho đối phương một cái nhân tình, nếu như không phải, cũng có thể giận dữ, bắt kẻ giả vờ, báo thù lại khuất nhục lần này.
- Sáng sớm nay lão gia nhà chúng ta đã ra ngoài... Không biết lúc nào trở về...
Thấy đối phương tạm thời không ra tay, Tôn Cường thở phào nhẹ nhõm.
Đã biết thân phận của đối phương, hắn không dám tiếp tục lớn lối giống như trước nữa.
- Không biết lúc nào trở về?
Mấy người Lưu Lăng hơi nhướng mày.
Bọn họ cũng không thể chờ ở chỗ này mãi nha?
- Đúng vậy!
Tôn Cường gật đầu.
- Như vậy đi, đây là bái thiếp của chúng ta, ngươi cầm lấy. Lúc nào lão gia nhà các ngươi trở về, chúng ta lại đến bái phỏng.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
18 chương
7 chương
1040 chương
30 chương
71 chương
74 chương