Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 169 : Vang vọng Vương thành (1)

- Ngươi nói là ngay cả La Trùng hội trưởng cũng khen không dứt miệng? - Đỗ Mạc Hiên còn quỳ một ngày, lúc rời đi, không những cả người hăng hái mà tu vi còn gia tăng? - Xem ra chúng ta đều đoán sai rồi. Vị Dương Huyền này tuyệt đối là danh sư thật sự! - Chỉ có danh sư thật sự thì mới có thể làm cho Đỗ Mạc Hiên quỳ xuống can tâm tình nguyện, mới có thể làm cho La Trùng hội trưởng cũng khâm phục không thôi... - Nhanh chuẩn bị danh thiếp để ta đi xin bái kiến! - Cái gì? Bất luận người nào của Dương phủ cũng không thấy? Nếu muốn đi gặp Dương sư, trước hết phải giao nộp ba trăm vạn kim phiếu, hơn nữa còn không trả lại? - Làm như vậy rất đúng, người người đều muốn gặp danh sư, nếu như người nào cũng đòi gặp. Như vậy một ngày Dương sư cũng không làm được gì, có một ngưỡng cửa cũng có thể ngăn cản một ít người có dụng tâm khác trà trộn... ... Tình huống như vậy hầu như xuất hiện ở bên trong tất cả các gia tộc lớn của Vương thành. Tất cả mọi người đồng thời sợ hãi. Những người trước đó coi người nọ là tên lừa đảo, mỗi người đều trở nên trầm mặc. ... Không biết bất tỉnh được bao lâu, Trương Huyền lần nữa mở mắt ra. - Chuyện này... Khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là hắn cảm thấy trong đầu của mình đột nhiên có thêm vô số tri thức, sách vở trước đó bị thư tịch màu vàng bao phủ, tất cả tri thức đã khắc vào trong đầu, tuy hai mà một. - Thư tịch màu vàng này có thể chuyển hóa tri thức trong thư viện thành của ta sao? Vẻ mặt Trương Huyền không thể tin được. Trước đó Thiên Đạo thư viện chỉ có thể lợi dụng lật xem, tìm đọc, tri thức trong đó vẫn ở trên thư tịch mà không phải khắc ở trong đầu hắn. Hiện giờ thì tốt rồi, tất cả đều khắc vào đầu rất rõ ràng, thành một phần ký ức của hắn, tuy hai mà một. Nói cách khác, bây giờ coi như hắn không lợi dụng Thiên Đạo thư viện thì cũng có khái niệm rõ ràng đối với luyện đan, tu luyện, là một luyện đan sư thực sự. - Vậy bản thư tịch màu vàng kia đâu rồi? Tinh thần tập trung vội vàng nhìn lại về thư viện, thư tịch màu vàng vẫn lơ lửng ở giữa, chỉ có điều sau khi mở ra lại rỗng tuếch, không ngờ tờ giấy trống không kia lại biến mất không còn tăm hơi. - Chuyện này... Trương Huyền chớp chớp hai mắt. Giấy biến mất, bản thân hắn lại vô duyên vô cớ đạt được nhiều tri thức như vậy, xem ra quả thực thư tịch có loại công hiệu này. - Không biết thư tịch màu vàng này hình thành thế nào, phương thức chuyển hóa tri thức này quả thực quá nhanh a... Vốn hắn chỉ coi như học tập tri thức trong Thiên Đạo thư viện có tốc độ rất nhanh, muốn xem hết mấy trăm ngàn bản thư tịch mà những ngày qua sưu tập, không có mấy tháng, một hai năm cũng không làm được. Thế nhưng lần này thì tốt rồi, thư tịch màu vàng tỏa sáng, tất cả đã biến thành tri thức của bản thân hắn, muốn học tập cực kỳ dễ dàng. - Cái gì? Ta lại có thể bất tỉnh suốt cả đêm sao? Từ trong vui sướng khi thu được tri thức tỉnh lại, hắn nhìn ra phía ngoài một chút, không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào hắn không hỏi im lặng. Bởi vì một lần hôn mê, không ngờ đã trải qua một đêm. Duỗi duỗi người, lúc hắn đang muốn tìm chút thức ăn thì đã thấy quản gia Tôn Cường đi vào. - Lão gia, hội trưởng luyện đan sư công hội Âu Dương Thành và Trần Tiêu đan sư đi đến bái phỏng. - Âu Dương Thành? Trần Tiêu đan sư? Trương Huyền sững sờ. Hiện tại hắn là danh sư Dương Huyền chứ không phải là Trương Huyền đan sư, căn bản không quen biết đối phương, đối phương chạy tới đây làm gì chứ? - Đúng vậy, hơn nữa... Đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ! Tôn Cường có chút im lặng nói. Vị lão gia này quả thực là có thể ngủ, trời tối ngày hôm qua trở về, ngày hôm nay mặt trời lên cao mới dậy... ngẫm lại cũng thật là biết ngủ. Bản thân hắn không dám quấy nhiễu cho nên không thể làm gì khác hơn là nói với đối phương lão gia đang nghỉ ngơi, ai biết hai người kia không ngờ lại không cho hắn quấy rối, mạnh mẽ chờ ở bên ngoài hơn hai canh giờ... Cũng thật là giỏi chịu đựng. - Lão gia, Trần Tiêu đan sư đã nộp ba trăm vạn kim tệ, người xem... - Để bọn họ vào đi! Trương Huyền xua tay. Tôn Cường đi ra ngoài, không lâu sau, Âu Dương hội trưởng và Trần Tiêu đan sư đã đi tới. - Xin chào Dương sư! Không dám ra vẻ, hai người đi vào phòng rồi trực tiếp khom người chào. Vốn Trần Tiêu đan sư muốn bản thân tới đây một mình, thế nhưng khi suy nghĩ một chút hắn vẫn cảm thấy mặt mũi không đủ cho nên mới cố gắng kéo Âu Dương Thành tới đây.