Thiên chính đạo nhân
Chương 18 : người ta nói - nhất bần, nhị yểu, tam vô tự
Dịch: Trúc Tử
***
Nén nhang gần tắt, Tra Nghiêm Vân tỉnh lại, bảo mọi người đốt đèn đuốc, chạy thẳng về phía chân núi Mã Đầu. Tất cả đều dò xét cẩn thận, rốt cuộc ở một khu đất đầy đá vụn phát hiện ra một xác chết, vài chỗ đã bị phân hủy thấy cả xương trắng. Có một người nhìn vào quần áo thi thể, nhận ra đây chính là người hái thuốc ở thôn bên cạnh. Người này nói nạn nhân đã mất tích rất lâu rồi mà không hề có tung tích, nói rồi vội vàng cùng vài người khác đi gọi người thân của nạn nhân tới kiểm chứng một lần nữa.
Khi người nhà nạn nhân tới, kiểm tra kỹ càng thì nhận ra đúng là người thân, họ lập tức khóc lớn. Tra Nghiêm Vân tiến tới an ủi họ vài câu, cũng không nói lại chuyện xảy ra với bà cả. Chỉ dặn họ đem xác nạn nhân về mai táng, đốt nhiều tiền âm phủ một chút để quỷ sai tiếp nhận quỷ hồn. Sau đó ông cùng đám đàn ông còn lại đi về nhà bà cả.
Tra Nghiêm Vân yêu cầu đem bà cả lên giường, tất cả mọi người dọn dẹp, bày biện lại mọi thứ trong nhà như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mọi người cũng không biết ông muốn làm cái gì, nhưng sau khi thấy ông nhập định đã phát hiện ra xác chết thì cũng sợ hãi, chỉ biết làm theo. Thật ra thì Tra Nghiêm Vân sợ bà cả tỉnh lại thấy mình bị coi là người chết, có khi lại sợ hãi quá thì hỏng. Rồi tất cả mọi người lại đi ra khỏi nhà, nhưng lần không ai được phép bước vào nhà, toàn bộ phải đứng ở ngoài cửa.
Sau khi tiếng gà trống đầu tiên trong thôn vang lên, trời đã có chút hửng sáng, Tra Nghiêm Vân ra hiệu đã tới lúc, bước vào nhà đầu tiên là bác tôi, con cả của bà. Bác đi vào nhìn một cái, bà cả vẫn còn nằm trên giường, Tra Nghiêm Vân tỏ ý bảo bác thử gọi một tiếng xem.
Bác tôi nhẹ nhàng gọi "Mẹ" một tiếng, bà cả lập tức cựa mình, sau đó mở mắt, quay ra hỏi bác tôi: "Làm sao?"
Thấy vậy cả người trong thôn nháo nhào, người chết sống lại... Chẳng phải là quỷ nhập tràng sao? Mọi người chuẩn bị chạy đi thì Tra Nghiêm Vân đứng ra trấn an, ông nói chẳng qua bà cả căn bản không chết, chẳng qua mắc bệnh lạ mà thôi, nếu không tin thì cứ tới sờ bà còn ấm không là biết ngay.
Có một người trong đám gan tới, tới sờ thử tay bà cả thấy ấm thật. Chỉ có bà cả là nhìn cả đám, không hiểu trong nhà xảy ra chuyện gì...
Như vậy coi như hồn phách của bà cả đã được Tra Nghiêm Vân kéo trở về, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây...
Qua mấy ngày sau trong thôn có một ông già bị bệnh mà mất, thật ra thì tuổi thọ của ông lão này vẫn chưa hết. Tra Nghiêm Vân tính qua, có thể ông lão này là người chịu nạn giúp cho những người giúp ông mượn dương khí trong thôn. Cho nên ông liền viết bát tự của ông lão kia ở trước cửa thôn, coi như là giúp hồn phách của ông lão kia sớm đi đầu thai.
Sau khi làm xong, Tra Nghiêm Vân lại phá lệ tới nhà ông lão làm pháp sự, coi như báo đáp chút nhân tình. Nhưng cũng chính vì chuyện này mà sau này ông rất dằn vặt bản thân, vì nhiều lần can thiệp vào chuyện của âm phủ, chắc chắn sẽ bị trời phạt. Đồng thời cũng vì chuyện này mà rất nhiều rắc rối cho ông được tạo thành.
Qua mấy ngày sau, có một tên quỷ sai lúc trước tới báo mộng cho Tra Nghiêm Vân, nói với ông phán quan báo lại muốn đổi hồn phách quỷ sai đã áp giải thì phải chịu một cái giá rất lớn. Tra Nghiêm Vân chỉ nghĩ là quỷ sai tham chút tiền mà thôi, liền đốt cho chúng rất nhiều tiền.
Chẳng qua cái giá phải trả ông không nghĩ nó sẽ tới rất nhanh, hơn nữa còn rất lớn, rất trầm trọng!
Tra Nghiêm Vân sinh được một trai một gái, người con gái nhỏ hơn hết sức thông minh lanh lợi. Bởi vì vợ mất sớm, ông rất yêu quý đứa con út, cưng chiều hết mực. Nếu không có chuyện gì to tát, ảnh hưởng tới nhân mạng thì Tra Nghiêm Vân đều tận lực không ra khỏi thôn, ngày ngày chỉ chăm lo làm nông nuôi hai con nhỏ. Ông vừa làm cha vừa làm mẹ, cứ thế nhìn hai đứa con dần lớn lên.
Cũng vì ông lúc nhỏ không nhận được tình cảm đầy đủ của cha mẹ, người nuôi lớn chỉ là lão đạo sĩ kia nên tất cả tình cảm ông đều ký thác lên người con gái nhỏ. Cũng không phụ lòng ông, đứa trẻ mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện lại khéo léo. Mọi việc trong nhà như nấu cơm giặt giũ đều giúp đỡ cha tươm tất, Tra Nghiêm Vân nhiều khi về nhà muộn đều thấy một mâm cơm để phần cho mình, tất cả đều vẫn còn nóng. Nên nhiều khi trong lòng ông cũng có chút áy náy với cô con gái cưng.
Năm ấy vào khoảng trưa ngày ba mươi tết, cô con gái nhỏ của Nghiêm Vân ra sông rửa rau. Không hiểu nguyên do mà bị trượt chân, ngã xuống sông mà mất. Khi phát hiện ra thì chỉ thấy xác cô bé ôm chân, lọt thỏm trong một cái hố cao tới đầu gối mà thôi.
Đến khi có người thông báo cho Tra Nghiêm Vân tới bờ sông thì cô bé đã ngừng thở. Tra Nghiêm Vân không nói hai lời, ôm thi thể con gái về nhà, đóng chặt cửa, chạy thẳng xuống âm phủ tìm người.
Trên Hoàng Tuyền Lộ, Tra Nghiêm Vân chạy không nghỉ. Chưa tới cầu Nại Hà ông lại gặp hai quỷ sai, ông không nói không rằng, lập tức lấy ra đại ấn và Thất Tinh Kiếm xông tới. Hai quỷ sai liên tục cầu xin tha thứ, nói với Tra Nghiêm Vân chuyện này không phải do bọn họ làm. Tra Nghiêm Vân nào chịu tin, ông mất đi con gái, cũng trở nên mù quáng. Hôm nay ông dù có chết cũng phải đưa được con gái trở về, bởi vì con gái của ông tuổi thọ vẫn chưa hết kia mà.
Hai quỷ sai thấy cầu xin không có hiệu quả, đành nói thật: Chuyện này chỉ trách Tra Nghiêm Vân đã nhiều lần vượt giới, chọc giận trời cao, mới bị trừng phạt. Đây là thiên kiếp, không phải chuyện có thể thương lượng như lúc trước. Nếu ông vẫn muốn con trai còn sống tốt, nhất định phải tự dàn xếp cho ổn thỏa. Tra Nghiêm Vân ngay cả có bản lãnh lớn thêm nữa nhất định cũng không thể nghịch thiên mà đi, nếu còn xuống âm phủ đoạt hồn quỷ sai một lần nữa, kẻ mất mạng chính là con trai ông – Tra Lương!
Thấy hai quỷ sai nói vậy, ông nản lòng thoái chí, thất thểu quay về dương thế. Tới khi tỉnh lại thì chỉ thấy con trai ông đang ôm em gái khóc lớn. Tra Nghiêm Vân cũng cắn chặt răng, ôm chặt lấy con trai, cả hai cha con cùng khóc.
Trong lòng ông ngổn ngang, tự trách: “Tra Nghiêm Vân ơi là Tra Nghiêm Vân, ngươi anh hùng một đời, cũng lỗ mãng một đời. Muốn đấu với trời, nghịch thiên mà làm, ngươi có bản lĩnh vậy sao? Mình là cái gì? Chẳng phải chỉ là một tiểu đạo sĩ ở nhân gian thôi sao?”
Tra Nghiêm Vân ngay trong ngày ba mươi tết, chôn cất con gái ở ngay bên cạnh mộ phần của vợ. Làm đạo sĩ, rốt cuộc có cái gì tốt? Cha mẹ chết sớm, vợ chết sớm, bây giờ ngay cả con gái đều bỏ ông mà đi. Ông nhìn người con trai bên cạnh, Tra Nghiêm Vân thề phải bảo vệ nó thật tốt!
Mọi người đều nói Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, tuyệt không để ngươi sống tới canh năm. Sau chuyện của con gái, Tra Nghiêm Vân được con gái báo mộng, nói với ông rằng mình chết là để trả nợ thay cha. Tra Nghiêm Vân cướp hồn phách giữa đường, tất bị trời phạt, cái giá chính là con gái chết yểu đúng ngày ba mươi tết!
Đây cũng chính là lời cảnh cáo của Diêm Vương: ở nhân gian ngươi được khen ngợi, nhưng ở âm phủ ta là đại vương! Mọi việc đều có nhân quả báo ứng, có được tất có mất.
Chuyện này đả kích Tra Nghiêm Vân rất lớn, ông cũng tự giam mình ở nhà thật lâu. Ông cũng bắt đầu suy tư hàm nghĩa về "Đạo", cũng tạo thành một vị đạo nhân nổi danh sau này.
Năm ấy con gái chết chìm, Tra Nghiêm Vân tự giam mình trong nhà ba tháng. Mọi người ở trong thôn cũng tới thăm, ông vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách. Ba tháng sau, Tra Nghiêm Vân mở cửa đi thẳng lên tỉnh. Cũng từ đây, câu chuyện này phải thay đổi ngôi kể. Người kể không còn là “tôi” nữa, nhân vật chính đã hoàn toàn biến thành “hắn” — Thiên Chính Đạo Nhân: Tra Nghiêm Vân!
Tra Nghiêm Vân biết mình khiến trời phạt, nhưng trong lòng ông vẫn luôn không phục. Dựa vào cái gì trời có thể định đoạt số mạng con người, tại sao thiên định thắng nhân?
Trong ba tháng kia hắn đã suy nghĩ kỹ, cách duy nhất chỉ có thể dựa vào 《Như Ý Sách》. Sách kia ở nơi nào, rốt cuộc có hay không? Hết thảy hắn đều không biết, nhưng bức bích họa trong địa cung kia tồn tại là sự thật, nó cho hắn một chút hy vọng. Đồng thời những chữ viết trên vách tường của miếu Tướng Quân cũng chính là chỉ dẫn, hắn đành lên tỉnh tìm lão Vương, hỏi thăm về đầu mối này.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
23 chương
22 chương
37 chương
167 chương
452 chương
30 chương