Hoàng thượng băng hà, Võ hậu xưng đế.
Lịch sử 289 năm triều Đường đã qua, sau đến đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh rồi thẳng đến dân quốc thành lập, phủ định đề chế.
Sau đó…
Lý Thiến khép sách, nhắm mắt lại.
Hóa ra Đại Đường đã không còn nữa, hiện tại là một ngàn năm sau khi triều Đường diệt vong.
Cha mẹ cô, anh em cô, đất nước của cô…
Hóa ra bản thân thật sự không thể trở về được.
Trước sau mấy ngàn năm lịch sử Trung Hoa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô liền có thể rõ ràng.
Đáng tiếc Đại Đường phồn thịnh vô tiền khoáng hậu mà trong vòng hơn hai trăm năm hóa thành tro tàn, đáng tiếc Hoa Hạ đường đường đã từng vạn quốc hướng tới, không ai không sùng kính, cả Tây vực cũng không lo vạn dặm xa xôi tới bái kiến, kết quả chỉ vì bát quốc liên quân đốt giết đánh cướp mà suýt nữa không gượng dậy nổi.
Từ xưa đến nay cực thịnh tất suy, nhân sinh vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lý Thiến thở dài khe khẽ, cảm nhận một nỗi phiền muộn tiêu điều, cũng không rõ là đau lòng vì bản thân, hay là nuối tiếc cái bèo dạt mây trôi của lịch sử.
-Doanh Doanh, ăn cơm.
Lúc Lưu Giai Dung bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, liền thấy con gái ngồi im trầm tư, bộ dáng im lặng này cực kỳ hiếm thấy, không trang điểm đậm khuôn mặt có vẻ rất thanh lệ, không phải cực kỳ kinh diễm, lại có một loại khí chất không thể diễn đạt bằng từ ngữ, so sánh với trước kia thì giống như hai người khác nhau.
Trên bàn trà cạnh ghế sofa, có hai chồng sách dày, một chồng là sách giáo khoa lịch sử từ sơ trung, một chồng là tạp trí thời trang, Lý Thiến khiến Lưu Giai Dung mang hết sách trong nhà ra, dựa vào bản thân mà tuyển chọn sách, sau khi xem xong lại muốn nhờ Lưu Giai Dung mua thêm một ít nữa.
Lưu Giai Dung chỉ muốn con gái rèn luyện trí nhớ sớm ngày khôi phục, nên đều nghe theo tất cả, nếu bà biết Lý Thiến đã đọc hai chồng sách này một lượt còn nhớ và hiểu rõ tám chín phần mười chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, bởi vì trong ấn tượng của bà con gái bà không phải một người thích đọc sách.
Sau khi Tang Doanh“mất trí nhớ”, đúng là rất thích đọc sách, lại có cả sự thay đổi về mặt bản chất.
Giống như trước kia, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn lên cũng chỉ ngồi ở một chỗ, không hề có ý định hỗ trợ, mà bây giờ lại chủ động giúp mẹ dọn cơm, khiến Lưu Giai Dung vui mừng ngoài ý muốn.
Lý Thiến xem ra từ nay về sau cô muốn tiếp tục sống dưới thân phận của Tang Doanh, mấy ngày nay tìm hiểu tình huống, cô biết rằng dù cho thế giới này tiến bộ hơn Đại Đường rất nhiều, nhưng mượn xác hoàn hồn vẫn là chuyện con người không thể tiếp nhận, làm không tốt còn có thể bị coi là quỷ, cho nên cô tuyệt đối không thể cho ai biết chuyện gì đã phát sinh trên người mình, nếu Lưu Giai Dung là mẹ của Tang Doanh thì từ nay về sau cũng là mẹ của cô, hiếu thuận cha mẹ thì là thiên kinh địa nghĩa, huống chi Lưu Giai Dung là một người mẹ hiền, hành động giống như Tang Doanh trước kia mới chính là đại bất hiếu.
-Doanh Doanh, con thế nào rồi, đầu có còn đâu không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút?
Lưu Giai Dung vừa gắp cô miếng thịt kho tàu vừa thân thiết nói.
Tang Doanh lắc đầu
-Tốt hơn nhiều rồi mẹ, con có vài chuyện muốn hỏi mẹ một chút.
-Hả?
Lưu Giai Dung thấy cô có vẻ trịnh trọng vội hỏi.
-Công việc trước kia của con là diễn viên?
Lưu Giai Dung gật đầu, muốn nói lại thooim Tang doanh tấy thế lại nghĩ bà cảm thấy mình quái dị.
-Mẹ, mẹ có gì muốn nói phải không
Lưu Giai Dung thở dài
-Doanh Doanh, không phải là mẹ luyên thuyên, loại gia cảnh của Lục Hành, gia đình nhỏ của chúng ta với không tới, mẹ biết con vẫn cố gắng kiếm tiền, nhưng làm người cũng phải có nơi có chốn, an phận thủ thường.
Lục Hành?
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
45 chương
52 chương
40 chương
149 chương
126 chương
21 chương