Nghe Triệu Đàn nói xong, Liễu Ly chỉ cảm thấy tim đập đột nhiên nhanh hơn, nhanh như muốn từ lồng ngực bắn ra, huyệt thái dương giật giật, lỗ tai ông ông, tu dưỡng nhiều năm qua lập tức không thấy tăm hơi, thấp giọng phẫn nộ quát: "Ai làm? Rút cuộc là ai làm đấy!"
Trong chớp mắt, trong đầu của hắn như tia sét xẹt qua đem hình ảnh người kia bầm thây, đao chém vạn đoạn,hỏa thiêu.
"Ách ——" tiếng khóc Triệu Đàn đã ngừng lại, "Làm... Làm gì?"
Liễu Ly đứng ở cột giường bên cạnh, tay trái đặt ở trên cột giường: "Hài tử là của người nào?"
"... Hài tử?"
"Ngươi không phải đẻ non sao?"
"Đúng vậy a..."
Lý trí Liễu Ly dần dần trở về, rút cuộc ý thức được không đúng, bình tĩnh lại, sửa sang suy nghĩ lại một chút, lúc này mới hỏi: "Ngươi từ đâu biết đẻ non?"
Thanh âm Triệu Đàn sợ sệt mà mềm mại: "Lí Phượng nói cho ta biết đấy, nàng nói nha hoàn thông phòng Thanh Trà của đại ca nàng đẻ non, phía dưới liên tục ở đổ máu..."
Liễu Ly đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài: rất tốt Triệu Đàn không có xảy ra việc gì, nếu là Triệu Đàn ra chuyện... hắn đang tự hỏi làm sao bây giờ, phía sau giường lại truyền tới thanh âm Triệu Đàn: "Hồ ly ca ca, làm sao bây giờ, bụng dưới vẫn rất đau?"
Liễu Ly vội hỏi: "Ngươi đừng cử động, chờ ta!" hắn nhanh chóng cầm hành lí Triệu Đàn, lấy ra một mảnh khăn lụa, suy nghĩ một chút, chồng lên thành mảnh dài, đi đến cuối giường đưa tới.
Triệu Đàn hai chân kẹp lấy nhau đi ra, trên mặt vẫn còn mang theo vệt nước mắt, ủy ủy khuất khuất ngồi xuống giường, mắt to hồng hồng ngấn nước mắt nhìn Liễu Ly, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Liễu Ly cực kỳ đau lòng, vén chăn lên, đỡ Triệu Đàn nằm xuống, lại giúp đỡ Triệu Đàn đắp chăn, chính mình kéo cái ghế qua ngồi xuống nhìn Triệu Đàn.
Triệu Đàn nhìn hắn, trong mắt to nước mắt chuyển a chuyển, rút cuộc theo chảy ra: "Hồ ly ca ca, làm sao bây giờ đây? Lí Phượng nói nữ hài tử đẻ non mà bị chảy máu, về sau cũng sẽ không sinh con được!"
Liễu Ly nhìn Triệu Đàn, lại là thương tiếc, lại là đau đầu, cuối cùng ngồi ở bên giường che mặt không nói.
Triệu Đàn nhìn Liễu Ly phiền não như vậy, cho là tình huống của mình rất nghiêm trọng, sợ tới mức thút tha thút thít khóc lên.
Liễu Ly vội vàng cầm lấy khăn một bên giúp nàng lau nước mắt, một bên an ủi: "Triệu Đàn, ngươi không phải đẻ non, đừng khóc!"
"không phải đẻ non?" Triệu Đàn nước mắt thoáng cái đã ngừng lại, vẻ mặt không dám tin, "Cái kia Lí Phượng nói đấy..."
"Lí Phượng..." Liễu Ly cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Triệu Đàn chu môi: "Chính là người mà ngươi kêu "Đại thúc" Lí Phượng đấy!"
Liễu Ly: "... Cái kia Lí Phượng, miệng nói hưu nói vượn, về sau không nên cùng nàng lui tới!"
Triệu Đàn mắt to ướt sũng tối tăm, trên lông mi thật dài vẫn còn treo giọt nước mắt óng ánh: "Ta đây bị bệnh gì?"
Liễu Ly rủ xuống tầm mắt: "Ngươi chẳng qua là trưởng thành!"
"Trưởng thành?" Triệu Đàn theo dõi hắn, vẻ mặt nghi hoặc cần giải thích.
Liễu Ly rủ tầm mắt xuống, trên lông mi thật dài ở mí mắt rớt xuống một miếng: "Nữ hài tử đến mười bốn mười lăm tuổi, cách một đoạn thời gian phía dưới sẽ đổ máu, cái này nói lên nữ hài tử đã trưởng thành."
"Trưởng thành? Là có thể lập gia đình sao?" Triệu Đàn tiếp tục ham học hỏi.
Liễu Ly nhíu mày nhìn nàng: "Khoảng cách lập gia đình còn sớm lắm!"
"Ách ——" Triệu Đàn thiệt tình cảm giác mình hiện tại có thể gả cho hồ ly ca ca rồi.
Liễu Ly ý thức được chính mình đơn giản thô bạo, vội vàng lại đổi thành dỗ dành ngữ khí tiểu cô nương: "Bụng của ngươi còn có đau hay không hả?" nói đến cái đề tài này, ủy khuất Triệu Đàn lại tới nữa: "thật giống như có cái gì tại đó, rơi xuống lại đau!"
Liễu Ly nhìn nhìn Triệu Đàn, mặt không chút thay đổi nói: "Cái này ta có biện pháp, bất quá ngươi không thể nói ra."
Triệu Đàn mắt sáng rực lên: "Hồ ly ca ca, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, liền Sủi Cảo ca ca ta cũng không nói!"
Nàng ngoại trừ Liễu Ly, cùng với người thân nhất là Triệu Đồng rồi, cho nên liền lấy Triệu Đồng để làm vật tham khảo.
Khóe miệng Liễu Ly khẽ rút: đứa nhỏ này đâu có biết sợ là gì... hắn xốc lên chăn mỏng che trên người Triệu Đàn, đưa bàn tay phải ra, nhắm ngay bụng dưới Triệu Đàn, chậm rãi hạ thấp xuống, áp đến vị trí cách bụng dưới Triệu Đàn khoảng ba đốt ngón tay, đứng ngay tại chỗ đó.
Triệu Đàn cảm giác được một dòng nước ấm từ trên xuống dưới rót vào bụng dưới của mình, đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều.
Bàn tay Liễu Ly đậu ở chỗ đó, dòng nước ấm thủy chung vây quanh bụng dưới Triệu Đàn đảo quanh.
Sauk hi chuyển động một vòng, Liễu Ly thu bàn tay về, hỏi Triệu Đàn: "Còn có đau hay không?"
Triệu Đàn lắc đầu: "không đau."
Liễu Ly giúp đỡ Triệu Đàn đắp lên chăn màn, đang chuẩn bị rời đi giúp đỡ Triệu Đàn chuẩn bị khăn lụa, chợt nghe Triệu Đàn hỏi: "Hồ ly ca ca, vì cái gì không thể nói ra?"
Liễu Ly đứng trong phòng, cảm thấy trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định tiến hành giáo dục tri thức an toàn thiếu nữ một lần đối với Triệu Đàn.
Liễu Ly ngồi xuống ghế, nhìn Triệu Đàn, vẻ mặt nghiêm túc: "Triệu Đàn, ngươi đã trưởng thành, về sau, từ cổ trở xuống bộ vị, trừ ngươi ra, ai cũng không thể đụng đến, nếu ai đụng đến, ngươi liền nói cho ta biết!"
Triệu Đàn mở trừng hai mắt: "Đụng đến mà nói sẽ như thế nào?"
Liễu Ly không hiểu được Triệu Đàn trong mắt chờ đợi, rất chân thành mà nhìn nàng: "Vậy ngươi nhất định phải gả cho hắn rồi!"
Triệu Đàn mắt to rạng rỡ tia chớp: "thật sự?"
"thật sự!" Liễu Ly rất nghiêm túc nhìn nàng, "Ta chính là đuổi tới chân trời, cũng phải đem hắn bắt bớ trở về!"
Triệu Đàn cười tủm tỉm: "đã biết!" Kéo cao chăn màn phủ lên mặt.
Liễu Ly cho rằng nàng mệt mỏi cần nghỉ ngơi, liền ôn nhu an ủi nói: "Ta sai người ta mua ít đồ, ngươi trong phòng nghỉ ngơi một chút!"
Liễu Ly sau khi rời khỏi, đoán chừng hắn đã xuống lầu, bên dưới chăn truyền đến tiếng Triệu Đàn rầu rĩ cười.
Triệu Đàn vui vẻ cực kỳ, ở bên dưới chăn hoa chân múa tay vui sướng, bỗng nhiên "Ôi" một tiếng, không dám hoạt động nữa ——cái khăn lụa kê lót phía dưới di động khỏi vị trí rồi.
Huynh đệ Tô Dung Tô Ngưng từ chỗ Liễu Ly biết được Triệu Đàn bị bệnh, vội vàng tới thăm. Bọn hắn ngồi ở trong phòng, một bộ dáng đứng đắn, Tô Ngưng hỏi thăm nói: "Chu huynh đệ, nghe lệnh biểu huynh nói ngươi bị bệnh, không biết là bệnh gì a? Có nghiêm trọng hay không?"
Triệu Đàn tưa vào giường, trong tay bưng cái bát hồi nãy Liễu Ly đưa vào, cau mày nhìn thuốc đắng màu nâu đậm trong bát tản ra cay nóng, thở dài nói: "Đau bụng mà thôi, không nghiêm trọng."
Tô Dung không nói gì, hắn nghe thấy được thuốc trong bát tản mát ra hoa hồng, rễ sô đỏ cùng hương vị cây diên hồ, tâm tư liền chuyển, lập tức minh bạch vị tự xưng Chu Đàn huynh đệ uống là thuốc trị liệu cho nữ tử bị đau bụng kinh.
Tô Ngưng cười nói: "Vậy tối nay còn có muốn hay không đêm dò xét Nguyệt Minh Tuyền?"
Triệu Đàn nghe xong, trong nội tâm cực kỳ mâu thuẫn, cuối cùng nói: "Nếu không đợi nữa mấy ngày?"
Tô Ngưng Tô Dung nhất tề gật đầu: "được!"
Buổi tối, Triệu Đàn rời giường ăn cơm chiều.
Ăn cơm tối xong, nàng đứng ở cuối giường, nhìn thủ ấn thật sâu trên cột giường, cảm thấy rất là kinh hãi, vội vàng mời Liễu Ly đến ngồi ở phía trước cửa sổ uống trà: "Hồ ly ca ca, ngươi xem nơi này có cái thủ ấn?"
Liễu Ly bưng chén trà ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt tuấn tú không có chút nào biểu lộ: "không biết là ai lưu, cùng chúng ta không có quan hệ."
"A..."
Triệu Đàn để mặt sát vào quan sát một chút, cuối cùng kết luận: cái người tạo ra thủ ấn này, võ công nhất định rất cao a!
Triệu Đàn trên giường buồn ngủ, Liễu Ly như trước ngồi ở trên mặt ghế phía trước cửa sổ uống trà.
"Hồ ly ca ca, bụng ta lại đau!" Màn trong truyền đến thanh âm e lệ nhút nhát của Triệu Đàn.
Liễu Ly buông cái chén trong tay, đi tới, vén màn lên, phát hiện chăn mỏng trên người Triệu Đàn đã xốc lên rồi. hắn đưa bàn tay phải ra, nhắm ngay bụng dưới Triệu Đàn, tiếp tục dùng nội lực vì Triệu Đàn giảm bớt đau đớn.
Triệu Đàn nhìn hắn.
Đầu giường ánh nến đánh lêncho bên trái của hắn một tầng vầng sáng mông lung mờ nhạt, tinh xảo xinh đẹp mặt mày ngày thường đã kinh diễm, lại nhiều hơn một phần bình tĩnh yên lặng.
Môi hắn đỏ tươi mím thật chặc.
Triệu Đàn nhớ rõ khi mình còn bé thường thường hôn bờ môi hồ ly ca ca, nhưng là bây giờ đã quên mất cảm giác hôn môi hồ ly ca ca.
Môi của hắn nhất định rất mềm rất mềm rất thơm rất thơm.
Triệu Đàn rất muốn cắn một phát thử xem, nhìn xem có phải hay không như chính mình phỏng đoán như vậy mềm thơm như vậy.
"Triệu Đàn!"
"Ân."
"Ngươi có thể cùng Tô Dung Tô Ngưng huynh đệ tiếp cận, nhưng mà không nên vô cùng thân cận, ngươi dù sao cũng là nữ hài tử."
"đã biết, hồ ly ca ca."
Liễu Ly không nói thêm gì nữa, giúp đỡ Triệu Đàn đắp chăn lên rồi buông màn xuống.
"Phốc ——" hắn dập tắt ánh nến, trong phòng lâm vào bóng tối.
Nguyệt tín lần này của Triệu Đàn đã đến hai ngày. đã đến ngày thứ ba, xác định nguyệt tín đã sau khi rời khỏi, Triệu Đàn lập tức trở nên sinh khí dồi dào đứng lên, bắt đầu cùng Tô Ngưng Tô Dung thương nghị chuyện dò thám Nguyệt Minh Tuyền.
Liễu Ly đã biết, chỉ nói: " có thể đi chơi, nhất định phải theo sát Tô thị huynh đệ!"
Dù sao cái gọi là Nguyệt Minh Tuyền nằm ngay bến thuyền bên cạnh khách sạn, một khi có cái gì ngoài ý muốn, hắn lập tức có thể đuổi qua. buổi tối, cũng không có ánh trăng, đêm một mảnh đen kịt.
Triệu Đàn cùng Tô Ngưng Tô Dung đều là trang phục màu đen, ngay ngắn hướng ra khách sạn, đi tới bến thuyền ngoài tường.
Tô Ngưng Tô Dung đem Triệu Đàn kẹp ở giữa, thân thể phi lên, dễ dàng vượt qua tường cao, đã rơi vào bên trong bến thuyền. cái mũi Triệu Đàn được gọi là mũi chó, nàng tựa hồ nghe thấy được một cỗ hương vị là lạ, vội vàng thấp giọng: "Các ngươi nghe một chút, hương vị nơi đây giống như không hợp lắm!"
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
25 chương
99 chương
97 chương
140 chương