Thiên Châu Biến
Chương 7 : Hắc châu quỷ dị(3)
"Ách... , ý của ta là nói, ta muốn nghĩ xem chọn loại binh chủng nào mà." Chu Duy Thanh lập tức cười nịnh nói. Bởi vì cái gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hắn cũng không muốn bị đánh một trận. Trên thực tế, nếu hắn nói ra thân phận của mình chỉ sợ nơi này toàn bộ đều phải quỳ xuống. Bất quá, người này tuy rằng có chút âm hiểm, có chút giảo hoạt nhưng hắn còn có điểm tốt, hắn tuyệt đối nghe theo lời cha mình. Cha hắn từng nói với hắn, phải dùng mồ hôi công sức của chính mình để kiếm cơm ăn. Dựa vào trời, đất, cha mẹ thì không phải là hảo hán. Cho nên, Chu Duy Thanh tuổi nhỏ, lại là quý tộc, nhưng tuyệt đối không ỷ thế hiếp người như Đế Phù Nhã công chúa.
Trên thực tế, nếu Chu Duy Thanh thật sự hối hận không đi lính, tiểu đội trưởng kia cũng không có cách nào, ai bảo hắn còn nhỏ tuổi, bị dọa một cái liền không dám nói “không”.
Tiểu đội trưởng kia nghe Chu Duy Thanh trả lời, lúc này mới hài lòng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Chọn nhanh đi, sau đó điền thông tin, rồi đi khảo nghiệm. Ta nói với ngươi, tiểu tử, coi như ngươi vận khí tốt, hôm nay mới là ngày đầu chiêu binh, khảo nghiệm vẫn khá là thoải mái. Nếu không ngươi nghĩ muốn gia nhập quân đội dễ dàng như vậy sao?"
Chu Duy Thanh vẻ mặt đau khổ nói: "Quan quân đại ca, cái kia... ta muốn hỏi một chút, nếu lên chiến trường, binh chủng gì đứng ở sau cùng, không dễ dàng trực tiếp tiếp xúc với địch nhân nhất?"
Hắn có ý nghĩ của hắn, mỗi cậu bé đều có mộng làm anh hùng, nếu nói đi làm một đầu bếp linh tinh hay phụ trách hậu cần tiếp tế, hắn hoàn toàn không muốn. Nếu đã di làm lính, thì phải ra dáng một chút. Nếu không sau này cha biết mình làm một đầu bếp còn không bị đánh chết? Hắn cũng không dám trêu vào cha hắn. Nhưng chủ chiến binh chủng chắc chắn phải lên chiến trường, Chu Duy Thanh đương nhiên hy vọng có thể tìm một binh chủng an toàn một chút. An toàn là ưu tiên số một, người này luôn cho rằng sợ chết là bản tính của con người, hắn cũng không có cái khái niệm thấy chết không sờn lòng này.
Trong mắt tiểu đội trưởng toát ra một tia giảo hoạt, nói: "Đơn giản thôi, tất nhiên là cung tiễn thủ rồi.Cung tiễn thủ luôn đứng ở phía sau, cho dù cần tiến lên trước bắn tên, cũng sẽ lui lại về sau trước khi binh chủng chủ chiến hai bên va chạm. Trừ phi quân ta toàn diện tan vỡ, nếu không, cung tiễn thủ tuyệt đối sẽ không tiếp xúc trực tiếp với địch nhân."
Nghe xong lời của hắn, Chu Duy Thanh nhất thời vui mừng: "Tốt, cái này được, đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ đến binh chủng ưu tú nhất của Thiên Cung Đế Quốc chúng ta, quan quân đại ca, ta đăng kí cung tiễn thủ." Cung tiễn thủ luôn đứng phía sau, hơn nữa lại được chiến sĩ bảo vệ, điểm này thì hắn biết.
Tiểu đội trưởng thấy quỷ kế đã thành công, cười hắc hắc, lúc này mới ngồi thẳng dậy, cầm bút hỏi: "Tên, tuổi."
"Ta gọi là Chu Duy..." Chu Duy Thanh thiếu chút nữa báo ra tên của mình, lập tức sửa lời: "Ta gọi là Chu Tiểu Bàn. 16 tuổi." Từ nhỏ đã sống ở gia đình quý tộc, hơn nữa lại là con trai độc nhất, hắn tuy chỉ 13 tuổi nhưng đối với nhân tình thế sự, hắn so với thiếu niên bình thường đều hiểu biết hơn nhiều, nếu quyết định đi lính, hiển nhiên không thể để cha phát hiện, bởi vậy hắn tạm thời đổi tên. Về cái tên Chu Tiểu Bàn này là tên tục của hắn, đã không dùng 10 năm rồi, tự nhiên không sợ cha tra được. "Chu Tiểu Bàn? Ngươi cũng không béo a!" ( Bàn có nghĩa là béo) Quan quân vừa lầm bầm vừa điền bản ghi chép, đối với việc Chu Duy Thanh báo 16 tuổi hắn không chút hoài nghi.
Rất nhanh, ghi danh xong, đem bảng đưa cho Chu Duy Thanh, chỉ vào bên sân kia nói: "Đi đi, khảo nghiệm cung tiễn thủ ở bên kia, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, ngươi chính là một binh lính Đế Quốc."
"Cám ơn quan quân đại ca." Chu Duy Thanh nhận bảng, trong lòng còn vui vẻ nghĩ lần này thật không sai, đi lính còn có thể làm một cung tiễn binh không có bao nhiêu nguy hiểm, quả thực là hoàn mỹ.
Hắn vui sướng cầm bảng đi vào sân khảo nghiệm, bên này chỉ có bốn, năm binh lính, mặc quân phục màu xám tro, trên người mặc áo giáp nhẹ, ngón tay đeo bao tay đặc chế, trên đầu còn có một cái mũ vành lớn, lưng đeo trường cung, bên phải thắt lưng đeo một túi tên. Đây là trang bị tiêu chuẩn bình thường của cung tiễn thủ. Cũng mang vài phần oai hùng hiên ngang.
Lúc này tuy không có người nào khảo nghiệm bên mình, nhưng vài cung tiễn thủ vẫn đứng nghiên trang, Chu Duy Thanh rất rõ ràng tính cách nghiêm khắc của phụ thân, đối đứa con còn mạnh tay như vậy, huống chi là trị quân. Bởi vậy, Thiên Cung Đế Quốc tuy nhỏ, quân đội cũng chỉ vài vạn, nhưng lại tương đối tinh nhuệ, nếu giao phong với số lượng quân đội tương đương, Chu Đại nguyên soái còn chưa bao giờ bị bại, tiếng tăm lững lẫy bốn phương.
"Các vị đại ca, ta tới nhận khảo nghiệm." Chu Duy Thanh đưa bảng tới, một gã binh lính nhận bảng, nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu huynh đệ, rất có suy nghĩ nha, chúc mừng ngươi lựa chọn binh chủng có tiền đồ như chúng ta. Cầm lấy, kéo hai cái thử xem." Vừa nói vừa lấy trường cung của mình xuống, đưa cho Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh nhận trường cung, không khỏi cúi đầu quan sát cẩn thận. Chỉ thấy thân trường cung là dùng gỗ Tinh Thần tương đối tốt để chế tạo, dài gần một thước tám, tên dài 0.9 thước. Mặt trước hình tròn, mặt sau thì phẳng. Chỗ tay cầm ở giữa rộng chừng 4cm càng hướng về hai đầu càng nhỏ.
Loại trường cung này đã trải qua vô số năm tháng chiến tranh phát triển mà thành, Hạo Miểu Đại Lục thời cổ đại dùng thập tự cung, chiều dài không tới một thước hai, khoảng cách công kích khoảng hai trăm mã (1 mã ~ 0.9m), tầm sát thương thì chỉ trong trăm mã, lực xuyên thấu cũng không cao. Theo thời gian, cung nỏ dần dần phát triển mạnh, nhất là khi loại gỗ cây Tinh Thần này được phát hiện, trường cung bắt đầu được ứng dụng nhiều hơn. cung tiễn thủ của Thiên Cung Đế Quốc sử dụng loại trường cung này, uy lực cực lớn, trường cung bình thường xa nhất bắn được bốn trăm mã, tầm sát thương hai trăm năm mươi mã, gấp đôi thập tự cung. Tốc độ bắn cao, mỗi phút bắn được mười đến mười hai tiễn, thập tự cung không thể sánh bằng.
Bởi trường cung nhẹ nhàng hơn, dễ nắm giữ, uy lực lại lớn, áp dụng với tán binh xạ hoặc phương đội tề xạ , mấy ưu điểm này cuối cùng làm cho thập tự cung bị đào thải. Có thể nói, trường cung là vũ khí hữu hiệu nhất và phổ biến nhất với đơn binh.
Trường cung bắn tốc độ cao có thể tạo thành “mưa tên”, khi binh lính bên ta xung phong, cung tiễn binh phía sau vẫn có thể bắn chếch lên cao tấn công trên đầu địch nhân. Nhược điểm của chiến mã chính là tập kích trên cao tới, đại bộ phận chiến mã không có hộ giáp, nên một khi bị thương sẽ khó khống chế được. Mà cho dù ở khoảng cách cực hạn - ba trăm thước, trùy hình tiễn vẫn có thể bắn xuyên qua khôi giáp bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
478 chương
378 chương
74 chương
2721 chương
2812 chương
28 chương