Thiên Châu Biến

Chương 50 : Thể Châu ngưng hình sáo trang (2)

Đột nhiên Phong Vũ lao lên, che Ý Châu trên cổ tay trái hắn lại, vội nói: "Mau thu lại." Chu Duy Thanh bị động tác của hắn làm hoảng sợ, nhưng động tác của Phong Vũ thật sự quá nhanh, hắn vội vàng vận chuyển luồng khí xoáy của Thái Uyên Huyệt, thu hồi Ý Châu. Khi Ý Châu tiêu thất, Phong Vũ và Hô Duyên Ngạo Bác đồng thời thở nhẹ ra một hơi, ngay sau đó Phong Vũ kéo tay Chu Duy Thanh, thân hình chợt lóe lên cũng đã trở vào phòng, hơn nữa trong nháy mắt đã đóng kỹ cửa phòng. Hô Duyên Ngạo Bác giống như đã diễn luyện với hắn vô số lần, tay trái nâng lên, khỏa Miêu Nhãn Ý Châu thứ ba sáng rực lên, một tầng ngân sắc quang mang khuếch trương ra, bao phủ toàn bộ căn phòng. Chu Duy Thanh tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng khi màu bạc quang mang này mở ra, hắn không còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, chim hót vân vân nữa. Phong Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Bác, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng quái dị, thấp giọng nói: "Đây là kỳ tích hay là thần tích? Thật sự có loại Ý Châu này?" Ngân quang trên người Hô Duyên Ngạo Bác chợt lóe, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bụng của béo lão nhân cũng đã đụng vào hắn, hai tay gắt gao nắm lấy bờ vai hắn, thanh âm dồn dập hỏi: "Chu Tiểu Béo, ngươi nói cho ta biết, Ý Châu của ngươi ngoài Không Gian Hệ, có Phong thuộc tính hay không?" Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết? Ngươi có thể nhìn ra thuộc tính Ý Châu của ta?" Cả người Hô Duyên Ngạo Bác giống như hóa đá, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, ngay sau đó hắn đã buông tay Chu Duy Thanh, lui về phía sau hai bước, hai tay chống nạnh. "Oa ha ha, oa ha ha, ha ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng chợt bùng nổ, âm thanh cười của Hô Duyên Ngạo Bác quả thật quá lớn, không chỉ Chu Duy Thanh mà Phong Vũ cũng bị hoảng sợ. Nhưng béo lão nhân vẫn đứng đằng kia khua tay múa chân, nhìn có vẻ hưng phấn vô cùng. Chu Duy Thanh mạc danh kỳ diệu nhìn Phong Vũ, nói: "Phong tiền bối, Hô Duyên tiền bối không phải động kinh a?" Phong Vũ thật sâu nhìn Chu Duy Thanh một cái, thì thào nói: "Hâm mộ và ghen tị a! Tiểu tử, ngươi mới nhất châu mà thôi, làm sao lại để người ta dễ dàng nhìn thấy Biến Thạch Miêu Nhãn như vậy? Hóa ra trên thế giới này thật sự có Biến Thạch Miêu Nhãn. Hô Duyên lão nhân đương nhiên phải điên cuồng, thu đệ tử có Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, đừng nói là hắn, cho dù Thiên Châu Sư tu vi vượt cửu châu cũng muốn cười toe tóe cơ. Hắn cũng không phải biết ngươi có Phong thuộc tính, mà là hy vọng. Quả nhiên ngươi có thật. Có thể có cùng lúc Không Gian và Phong thuộc tính, có thể nói ngươi thiên sinh để làm Ngưng Hình Sư, hơn nữa còn là loại người ưu tú nhất." Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã cười xong, khi nhìn Chu Duy Thanh giống như nhìn hi thế trân bảo vậy: "Xú tiểu tử, nga, không không, đồ đệ bảo bối của ta, ngươi sớm nói ngươi cùng lúc có hai loại Không Gian và Phong thuộc tính là được rồi! Nếu nói trước thì ta cần phải suy nghĩ cái rắm! Cho dù làm cho lão phu táng gia bại sản cũng chẳng sao. Đừng nói là Đại Sư Cấp Ngưng Hình Sư, cho dù là Tông Sư Cấp, Thần Sư Cấp ngươi cũng có thể đạt tới." Chu Duy Thanh cười ha hả, bước lên hai bước, vỗ vỗ bả vai Hô Duyên Ngạo Bác, vẻ mặt đắc ý nói: "Lão sư, ngài đừng kích động, ta cũng sớm nói rồi mà, đây là thời khắc nhìn thấy kỳ tích. Bất quá... Ngài cười quả thật rất khó nghe." Hô Duyên Ngạo Bác vẻ mặt cười cười, bị Chu Duy Thanh châm chọc một câu hắn cũng chẳng để ý chút nào, hắn thật sự quá hưng phấn: "Xú tiểu tử, ngươi không khiêm tốn một chút được à?" Chu Duy Thanh nói: "Một vị lão sư khác của ta đã từng nói, khiêm tốn làm con người lùi bước, nếu như mình không vì mình kiêu ngạo, vậy người khác làm sao để cho ngươi kiêu ngạo đây?" Ý cười trên mặt Hô Duyên Ngạo Bác ngưng lại: "Ngươi còn có lão sư?" Chu Duy Thanh không thèm để ý nói: "Cùng hắn lăn lộn hai năm, sao? Không thể có nhiều thêm vài cái lão sư sao? Bất quá ngươi yên tâm, khi ta ở cùng với sắc lão nhân kia, bản mạng châu vẫn chưa thức tỉnh. Đã lâu chưa thấy hắn, ta cũng chẳng biết hắn đi đâu nữa." Hô Duyên Ngạo Bác lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu bản mạng châu của ngươi vừa thức tỉnh thì chưa đến 16 tuổi. Còn kém bao lâu nữa? Chế tác ngưng hình quyển trục phải qua 16 tuổi, huyết khí không đủ, không thể khống chế tài liệu." Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, nói: "Lão sư, qua hai tháng nữa ta tròn 14 tuổi." "Cái gì? Ngươi còn chưa đến 14 tuổi?" Hô Duyên Ngạo Bác giật mình trợn mắt. Chu Duy Thanh đắc ý dào dạt nói: "Bó tay thôi, phát dục sớm ấy mà." Hô Duyên Ngạo Bác lắc lắc đầu, nói: "Ý ta không phải cái này, ngươi mới 13 tuổi mà toàn nghĩ bậy trong đầu. Ta thực hoài nghi sư phó đầu tiên của ngươi dạy ngươi cái gì, khó trách ngươi gọi hắn là sắc lão nhân, nhìn là biết chẳng phải thứ tốt gì. Mới 13 tuổi đã như vậy, nếu ngươi trưởng thành thì cao đến đâu?" "Ách..." Chu Duy Thanh nhức đầu: "Lão sư, ta kỳ thật là người đứng đắn, là mỹ thiếu niên bản tính thiện lương tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi." "Phi." Sau khi Hô Duyên Ngạo Bác thu Chu Duy Thanh làm đệ tử, vẻ mặt ngạo khí kia cũng đã sớm biến mất, cười nói: "Tiểu tử thúi nhà ngươi quả thật là một kẻ dở hơi, thật không biết vì sao thần tích như Biến Thạch Miêu Nhãn lại xuất hiện trên người ngươi. Bất quá ngươi còn chưa đến 14 tuổi a, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể học chế tác ngưng hình quyển trục với ta được rồi. Bây giờ ngươi đang làm gì ở Thiên Cung Đế Quốc?" Chu Duy Thanh nói: "Tòng quân. Ta là tân binh năm này, vừa mới gia nhập Thiên Cung Đế Quốc thứ năm liên đội, cung tiễn binh tam doanh, lão bà của ta là tam doanh doanh trưởng, ta là thân binh của nàng." Phong Vũ thần sắc cổ quái nói: "Sau khi ngươi tiến vào quân doanh mới thức tỉnh Thiên Châu phải không?" Chu Duy Thanh gật gật đầu: "Làm sao ngài biết?" Phong Vũ cười nói: "Tiểu tử ngốc, nếu trước khi tòng quân ngươi đã là Thiên Châu Sư, lấy trình độ khuyết thiếu Thiên Châu Sư như Thiên Cung Đế Quốc còn không nâng ngươi như bảo bối! Cô bạn gái nhỏ của ngươi lại được xưng là Thiên Cung Đế Quốc thế hệ trẻ đệ nhất thiên tài. Không sai, ở trong quân doanh cũng tốt, vừa lúc có thể che dấu năng lực của ngươi. Trừ cô bạn gái nhỏ của ngươi ra, không còn ai biết Ý Châu của ngươi là Biến Thạch Miêu Nhãn chứ?" Chu Duy Thanh nói: "Còn có hai cái." Phong Vũ ngẩn ra. Bên kia, Hô Duyên Ngạo Bác đã là dâng lên sát khí: "Nếu không được liền xử lý bọn họ diệt khẩu đi." Chu Duy Thanh ha ha cười: "Lão sư, ngài muốn tự sát sao? Ta nói hai cái kia không phải là ngài với Phong Vũ tiền bối sao?" Hô Duyên Ngạo Bác sửng sốt một chút: "Xú tiểu tử, ngươi nói chuyện đàng hoàng một chút cho ta. Phải nhớ kỹ trước khi đột phát lục châu tiến vào Thiên Tông cảnh giới. Cố gắng tận khả năng không để người khác biết ngươi có Biến Thạch Miêu Nhãn, nghe rõ chưa? Nếu không ngươi sẽ phải đối mặt với hai loại người, một là không từ thủ đoạn mượn sức ngươi, hai là không từ thủ đoạn muốn giết chết ngươi."