Thiên Cân
Chương 2
Lão ba tốt như thế nào a? Rõ ràng có nhiều tiền, có xe, nhưng hắn lại không chịu đưa ta tới trường học. Lại đặt tên cho cái việc tốt đẹp đó là — thể nghiệm cuộc sống!!! Ngươi nói trời lạnh như thế này mà hắn cho con của hắn đạp xe đến trường mà không cảm thấy đau lòng sao?! Từ nhà đến trường ít nhất cũng tốn 30 phút, ta chạy nhanh, nhưng ở bên trong thành phố xe buýt lớn lại chạy chậm từ chiếc từ chiếc này đến chiếc khác.
Nghiêng trái, nghiêng phải, có người nào dám mạo hiểm như vậy ~
Ah ~~ rốt cuộc cũng đến cửa trường ~~~
“Má ơi~~”
Thời điểm lập tức quẹo vào cửa trường lại có con mẹ nó một chiếc xe Ferrari màu đỏ siêu cấp tao nhã cũng hướng cửa trường phóng đi, không kịp phanh lại đụng phải.
Cửa xe mở, một thanh âm rất đáng ghét truyền ra. “Tôi nói honey, cậu nhìn tôi dù cao hứng thế nào cũng không thể không muốn sống như vậy nha??”
Sau đó từ trong xe chui ra một cái tên rất vô sỉ. Người cao tới 1m80 che đi ánh mặt trời, bên môi hơi mỏng mang theo nụ cười xấu xa — Hàn Bằng.
“Cắt, nhớ cậu? Tôi ước gì ngày mai trên báo chí nhìn thấy cậu a~” Từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ đất trên người, nhe răng nói.
Tiểu tử kia xoay người nâng ta cùng xe dậy hướng tới trong trường đi đến.
“Ngày hôm qua sao không đi học?”
“Cha có một yến tiệc rất quan trọng cần mở, mang tôi đi thực tập ~ cũng là cậu hạnh phúc a~”
“Tôi hạnh phúc? Tôi hạnh phúc cái rắm! Có bản lĩnh cậu đều mỗi ngày cưỡi xe đạp đến trường thử xem!” Đẩy y một cái nhìn ylàm bộ muốn té, cười châm biếm ~~
Gửi xe xong liền đi tới tủ chứa đồ bên cạnh.
“Cậu còn chưa học cái gì à? Mời dạy kèm không được tốt lắm.”
“Các hoa nhi không có tôi tưới nước sẽ chết héo ~~” Hàn Bằng vừa nói ra lời thực thối vừa mở tủ chứa đồ.
“Soạt ~~~” Thư tình đặc biệt rơi đầy đất.
“Hoa mà tưới không tốt sẽ đem mình mệt chết.” Ta có chút hả hê nói.
“Soạt ~~~ soạt ~~~~”
“Hay là để ý đến mình a~~~” Thanh âm rất vô sỉ của Hàn Bằng.
Cúi đầu, xoay người, đủ loại thư, đem cái nào của Hàn Bằng thì đưa cho y, còn lại quăng vào thùng rác.
“Tôi nói, cậu không được a! Cái nghề hòa thượng này không cần giấy chứng nhận tốt nghiệp a.”
“Tôi và cậu không giống nhau được không.” Không để ý tới y tiếp tục đi về phía trước.
Lại nói ta cùng Hàn Bằng đều là loại người rất được các nữ nhân ưa thích… Vóc dáng cao to, dáng người thon dài, y phong lưu tiêu sái, ta anh tuấn như ánh mặt trời.
“Nghe nói ngày hôm qua hoa hậu giảng đường đến thổ lộ với cậu sao??”
“Cậu không có đi học, làm sao mà biết được?”
“Nghe nói ngày hôm qua hoa khôi giảng đường đến thổ lộ với cậu sao??”
“Phiền toái, quản nhiều như thế làm gì? Cậu lại không có bao tôi.”
“Nghe nói ngày hôm qua hoa hậu giảng đường đến thổ lộ với cậu sao??”
“…” Bước nhanh bỏ đi…
Kỳ thật hoa khôi giảng đường là một cô gái rất ôn nhu, có lẽ do ta không tin tình yêu của cô. Cùng với cô miễn cưỡng một chỗ cuối cùng lại tách ra, chi bằng không cho cô cơ hội nào.
Có câu nói rằng đau dài không bằng đau ngắn sao. Hơn nữa cô bé kia xem ra cũng không thích ta, bị từ chối sau đó liền quay người rời đi… Cái gì ah~~ mẹ không phải trước khi đi thường hay nói với ta, năm đó thời điểm cha theo đuổi bà là phải trải qua bao nhiêu khó khăn, gian nguy sao.
Ví dụ như, lúc ấy cha vì theo đuổi bà mà yêu cầu toàn trường tổ chức nhảy để bày tỏ trên bục, mua cho bà bó hoa kiếm được bằng cách đi làm phục vụ, vì muốn bà sinh nhật được vui vẻ, đi học đánh đàn một khúc nhạc hơn một tháng, kết quả đi tham dự sinh nhật sau khi trở về liền được giáo sư học viện âm nhạc thu hắn về làm học trò, giáo sư dạy cha lại gấp đem hắn trở về….
Dù sao người kia ăn không ngồi rồi ở nhà không có việc gì làm liền nói cho ta nghe.
Ta biết các học sinh ở sau lưng đều nói ta là đồng tính. Trong đầu đám người kia, nghĩ ta sẽ ôm lấy một người dáng người y như ta??? Không có ý nghĩa! Tuy nói có khi sẽ làm trò cười, nhưng nghĩ đến muốn ta ôm một thân thể giống như vậy XXOO, liền…
Ô ~~ không muốn, buồn nôn. Một mực không muốn tìm bạn gái là vì, nói như thế nào đây, là vì ta muốn tìm một người khiến ta có thể si tình như cha ta vậy.
“Này! Xe của tôi cậu làm gì đây? Đây chính là món quà cho kiểm tra đứng nhất của tôi.” Hàn Bằng liều chết lắc ta.
“Quản cậu không đi tìm chết, không có quản cậu muốn tìm phí an ủi, tôi không phải đấng toàn năng.” Vỗ rơi tay của y, ta bị hiểu lầm thành đồng tính luyến ái, y cũng có trách nhiệm.
“Chủ tịch, sân khấu ngày kỷ niệm thành lập trường hôm nay bắt đầu sửa sang, quỹ khi nào thì dùng a?”
“Không hỏi cậu ta lại đi hỏi tôi! Uy, bà chủ, đem sổ sách đến!” Hàn Bằng duỗi cổ loạn kêu.
“Đừng ồn, không thấy tôi đang vội thế này sao?” Quay người “Cậu đưa cho tôi số tài khoản, buổi trưa chuyển cho cậu.” Sau khi tạm thời có số tài khoản của nhân vật Giáp, chuyển tới chỗ ngồi của mình chuẩn bị học. Hàn Bằng chết tiệt không biết có phải hay không bị điện giật, đến cấp ba còn đi vào hội học sinh, chính mình không sợ chết coi như xong còn kéo theo ta, NND.
Ah ~ Mệt chết đi được ~~ Thầy hóa học chết tiệt! Không phải là còn có thể gác lại sao, chưa nói xong còn chưa chịu tan lớp! Please, ông đã dạy quá một giờ!! Ông có biết hay không??
Nhìn sắc trời đen sẫm yêu tĩnh bên ngoài, nhìn nhìn đồng học đang buồn ngủ trong phòng, muốn về nhà a~~~~
“Tốt rồi, hôm nay chỉ dạy đến đây. Tan học!”
Oa~~ Được giải phóng rồi ~~~ Về nhà! Về nhà!
“Hàn Bằng, đi ~”
“Ai, từ từ, tôi đã nói với cậu.” Quản ngươi nói 1234, lão gia ta không phụng bồi ~
Đùng đùng đến nhà xe, đùng đùng đến cửa lớn, dừng gấp. Không nhìn lầm a? Đó là xe của lão ba! Đem xe đạp đổ lại bên cạnh xe hắn, nhìn hắn quay cửa xe xuống.
“Sao cha lại tới đây?”
“Vừa ăn cơm xong, gọi về nhà không có người tiếp, sang đây nhìn xem.”
“Ah, thầy giáo dạy quá giờ.”
“Để xe ở trường học a! Hôm nay không có ánh trăng trên đường rất tối, ngồi xe về nhà.”
“Tốt, cha chờ một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
51 chương
12 chương
103 chương
43 chương
34 chương
95 chương