Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Chương 8
Xế chiều hôm đó, mưa tí tách rơi, thời tiết có lạnh hơn đôi chút, bốn người mê man, ngồi dưới mái hiên ngắm mưa.
“Tổ phụ của ta, dặn ta đến thành Trường An thu phục yêu quái.” Cừu Vĩnh Tư trình ra một vẻ mặt trẻ con cũng bắt nạt được, nói: “Để rèn luyện can đảm, kết giao vài vị huynh đệ. Ta học nghệ không tinh, thời điểm các ngươi thu yêu nhớ chiếu cố tiểu đệ một chút nhé.”
Hồng Tuấn nói: “Ta cũng không giỏi giang lắm đâu, hai người bọn họ… “
“Vũ khí của ngươi là gì?” Mạc Nhật Căn hướng A Thái hỏi, “Nhìn cây quạt của ngươi, chắc là nó đúng không?”
“Pháp bảo lớn nhất của ta, còn chưa có xuất hiện ra nha.” A Thái cười nói, “Nói cho mấy người biết cũng không sao, các bằng hữu thân mến đây là Bà Cầm [1]”
Nói xong A Thái lấy sau từ sau lưng một chiếc đàn đặc biệt cho ba người xem, Hồng Tuấn từ bé đối với pháp bảo cực kỳ yêu thích. Mặc dù lúc vừa mới quen biết A Thái có chút ngại ngần, hiện giờ đã quen thuộc hơn liền sờ cây đàn kia, hỏi “Đây là Bà Cầm?”
“Đúng.” A Thái gật đầu cười nói, “Đàn này là từ cha ta truyền lại cho ta, lúc yêu quái xuất hiện chỉ cần lấy Bà Cầm này ra, dùng một đầu hướng về phía địch…”
Hồng Tuấn nói: “Sau đó đàn một khúc gì?”
“Không.” A Thái lắc đầu nói, “Sau đó đứng lên, trực tiếp dùng đàn đập đầu chúng nó.”
Hồng Tuấn: “…”
A Thái thành khẩn nói: “Cầm này trong tay ta nhẹ tựa hồng mao, nhưng khi nện xuống thì nặng tựa Thái Sơn. Cho dù là rồng cũng có thể một lần đập chết.”
“Không còn gì để nói…” Hồng Tuấn một tay đỡ trán, đẩy ra đầu A Thái đang nhích gần lại đây.
“Mỹ nhân đệ đệ.” A Thái nhích gần, nhìn hai mắt Hồng Tuấn. Hai mắt A Thái có màu xanh như biển sâu, tương xứng với nụ cười của hắn khiến cho người khác không cách nào cự tuyệt.
“Ngươi có tâm sự gì, có chuyện gì phiền lòng?” A Thái đau lòng mà nói, “Sao lại nhăn mày? Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta gảy đàn ca một khúc cho ngươi nghe có được không?”
Mạc Nhật Căn rốt cuộc không nghe nổi nữa, một tay vươn qua vai Hồng tuấn, ngăn A Thái lại: “Ngươi không cần khi dễ hắn, hắn không hiểu mấy thứ đó đâu.”
Hồng Tuấn quả thực đang rất phiền lòng, dù vừa kết giao được vài bằng hữu, nhưng Tâm Đăng biến mất, Phi Đao rơi đâu không rõ,, vốn định đến Khu ma ti trừ yêu thì từ từ nghĩ biện pháp tìm lại, không nghĩ tới tương lai trước mặt lại mù mịt thế này.
Hồng Tuấn nói: “Quả thật có chút… phiền toái.”
“Chuyện gì?” Mạc Nhật Căn hỏi, “Nói ra mọi người sẽ cùng giúp ngươi. Có phải liên quan đến yêu quái không?”
“Yêu quái?” Cừu Vĩnh Tư nghe hai tiếng này nhất thời ngồi thẳng dậy, “Trường An có yêu quái là thật hay giả?”
A Thái nói: “Nếu có thể vì ngươi cống hiến một phần sức là vinh hạnh lớn nhất của ta.
Cừu Vĩnh Tư có chút ngập ngừng, nói “Chỉ cần không đến quá gần ta có thể hỗ trợ. Dù sao ta cũng cần rèn luyện can đảm một chút… Ngươi nói xem, có yêu quái gì?”
“Ta sẽ tự nghĩ biện pháp.” Hồng Tuấn thấy cảm động, “Nếu không làm được, ta sẽ nói.”
“Đúng vậy.” Mạc Nhật Căn cười nói, “Nhờ vả người khác không bằng dựa vào chính mình, ngươi nhất định làm được.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Hồng Tuấn.
Mưa dần dần ngưng, A Thái còn nói: “Không nên uổng phí thời gian tốt đẹp, chi bằng chúng ta cùng hát một khúc?”
“Mọi người trước hết quét dọn, sắp xếp lại mấy gian phòng này đã.” Mạc Nhật Căn co một gối, đứng dậy “Dù sao tối nay cũng còn phải ở lại nơi này.”
“Tìm một khách điếm đi.” A Thái nói, “Ta mời.”
“Ta nên ngủ lại đây thôi.” Hồng Tuấn nói, “Mùi cá trên người Triệu Tử Long mà ngủ khách điếm sẽ làm người khác chạy mất.”
Không biết tại sao, hắn có đôi chút yêu thích nơi này. Một đường phiêu bạt tới đây nhìn thấy trong sân có một câu ngô đồng cao lớn này, ít nhiều cảm thấy quen thuộc. Mạc Nhật Căn không quản ngại, đáp ứng theo chân Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư nghĩ tới nghĩ lui cũng thuận theo. A Thái đành thay đổi chủ ý ở lại bên trong cái Khu ma ti rách rưới này.
Chạng vạng, thành Trường An từng rặng mây đỏ đầy trời, ba ngày mưa liên tục, chính thức vào thu.
Phong Thường Thanh tay trái chống trượng, tay phải cầm thánh chỉ của Lý Long Cơ, đi ra từ nơi đóng quân của Long Võ quân. Lý Cảnh Lung dáng người cao lớn, tay phải cầm một tập sách buộc lại, vốn muốn đưa tôi tớ trong nhà cầm về, bị Phong Thường Thanh cưỡng ép bắt hắn đi bộ từ đại môn Long Vũ quân một đường trở về. Chịu sự soi mói của dân chúng Trường An.
Lý Cảnh Lung nhận lệnh điều đi nơi khác, đóng gói đồ đạc về nhà, hoàn toàn bẽ mặt. Trên phố dân chúng nhìn thấy hắn cũng nhịn không được mà cười cợt tên bại gia chi tử bị Long Võ quân đuổi đi.
“Này, ngươi được điều nhiệm đến Đại Đường Khu ma ti.” Phong Thường Thanh cầm thánh chỉ đi đằng trước, không biết là chế nhạo Lý Canh Lung hay chế nhạo chính mình, nói “Quả nhiên là chuyện tốt, Hữu tướng tự mình quản thúc, trong một đêm liền thăng hai phẩm!”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ta không đi.”
Dân chúng ven đường chỉ trỏ, khiến hắn cảm thấy như có dao thọc sau lưng. Phong Thường Thanh quay lại dùng quải trượng đánh, cả giận mà nói: “Lúc từ Bình Khang chạy đi, có sợ người trên đường chỉ trỏ không?”
Lý Cảnh Lung chỉ muốn ném đồ, bỏ chạy cho xong việc. Nhưng chữ hiếu làm đầu, cũng là gốc rễ làm người, Lý Canh Lung cha mẹ mất sớm, Phong Thường Thanh tuy chỉ là họ hàng nhưng mấy năm nay đều dìu dắt hắn. Nếu trên đường mà lại ngỗ nghịch huynh trưởng chỉ sợ cả đời này không thể ngẩng đầu làm người nên đành nhẫn nhịn.
“Diễu phố này chính là ném thể diện của ai?” Phong Thường Thanh than thở, “Chính là ném thể diện của trưởng bối trong nhà là ta!”
Lý Cảnh Lung đi theo phía sau Phong Thường Thanh, trầm giọng nói: “Chết rồi ai biết được chân tướng? Sớm muộn sẽ có ngày mọi chuyện rõ ràng. Ngươi không tin ta, cần gì phải ở đây gọi người đến xem náo nhiệt. Trong lòng ngươi sớm đã biết rõ ràng, ta chưa từng nói dối!”
Phong Thường Thanh nói: “Ngươi ngược lại nhìn bệ hạ xem? Ngươi nói yêu quái ở đâu?! Tìm nó mang đến triều đình biện bạch một phen?! Ngươi đi tìm cho ta xem!”
Lý Cảnh Lung tức giận đến toàn thân phát run, tại đầu ngõ trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhìn thấy.”
Phong Thường Thanh không nói gì nữa, hai người đi qua hơn nửa cái Trường An. Phong Thường Thanh còn dẫn hắn đi qua chợ Tây, tới một ngõ nhỏ, Lý Cảnh Lung ôm đống đồ, xoay người đi thẳng vào ngõ. Phong Thường Thanh thẳng người, hỏi: “Đi đâu?”
Cảnh Lung không đáp, bước nhanh vào trong ngõ. Không muốn nghĩ tới việc ở chung với Phong Thường Thanh suốt ngày cũng chỉ là cãi nhau. Phong Thường Thanh chống quải trượng, thất tha thất thểu đuổi theo, Lý Cảnh Lung vẫn im lặng đi thẳng một đường đi sâu vào con ngõ.
Ở chỗ sâu nhất trong ngõ truyền đến tiếng nhạc thanh thúy, lại có tiếng hát xướng, tịch dương nhiễm đỏ những bức tường gạch trong ngõ, bóng Lý Cảnh Lung kéo dài trên mặt đất, gió thu thổi tới, hiển hiện một cảm giác hiu quạnh.
“Ngươi muốn đi đâu?” Phong Thường Thanh truy hỏi.
Lý Cảnh Lung xanh mặt, đi thẳng phía trước, đến cuối ngõ, đẩy cánh cửa rách nát kia ra, cánh cửa bên trái nhất thời uỳnh uỳnh đổ xuống.
“Rầm!”
Cánh cửa đổ xuống tạo một tiếng động lớn, hiện ra khung cảnh trong viện.
Âm nhạc trong viện bỗng nhiên im bặt, mọi người giữ nguyên tư thế, đồng thời nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung.
Trong viện, A Thái đang gảy đàn, Hồng Tuấn dùng đũa gõ lên mấy cái chén đã mẻ, Cừu Vĩnh Tư cầm hai ống trúc gõ mấy hòn đá phát ra tiếng đông đông, còn Mạc Nhật Căn đang rung dây cung tưng tưng.
Mọi người ngồi quây lại thành một vòng tròn, chính giữa có một cái chậu gỗ.
Trong chậu gỗ một con cá chép có tay có chân, một chân dẫm lên cạnh bồn, hai tay huơ lên huơ xuống, đang múa.
Cánh cửa đổ xuống, bốn người một cá, động tác không hẹn mà cùng dừng lại, vẻ mặt mê man nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung và Phong Thường Thanh.
Lý Cảnh Lung: “…”
Nhất thế nhân duyên sinh, vạn lần bất do nhân [*].
Lý Cảnh Lung không biết trong cuộc đời này, đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng kì quái bởi vì vận mệnh mà thúc đẩy hắn. Giống như trải qua hơn hai mươi năm đều chỉ vì hôm nay, ma xui quỷ khiến hắn đẩy cánh cửa trước mặt này.
Nhìn thoáng qua, duyên tới duyên đi, cuối cùng hắn với thiếu niên tuấn mỹ kia lại đối diện nhau, trong mắt hắn, vạn vật có thể thay đổi nhưng gương mặt kia khiến hắn cả đời không thể quên.
Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, mọi sự bỗng nhiên hóa tầm thường.
Vô số tình cảm trong lòng hắn hội lại thành cuồng phong bão táp, thành một thứ sức mạnh như tuyết lở xô vỡ bức tường lý trí, thiên ngôn vạn ngữ tất cả tụ thành mấy chữ:
“Trả lại trong sạch cho ta!!”
Lý Cảnh Lung gầm lên, rút kiếm, thân hình như hóa thành một đạo hư ảnh, hướng Hồng Tuấn xông tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn vừa thấy động tác rút kiếm, nhất thời lui lại một bước, nháy mắt nhảy dựng lên giữa không trung, những người còn lại mới kịp phản ứng…
“Thủ hạ lưu tình!” Mạc Nhật Căn hô.
“Bằng hữu! Không cần đại kinh tiểu quái!” A Thái hô.
Cừu Vĩnh Tư hô: “Đừng sợ!”
Nhưng mà mục tiêu của Lý Cảnh Lung không phải Cá chép yêu, mà trường kiếm nhằm thẳng Hồng Tuấn. Trong nháy mắt ba người cảm nhận được một cỗ sát khí, thầm nghĩ không xong rồi. Vì bảo vệ Hồng Tuấn, A Thái xòe quạt, Mạc Nhật Căn lấy thân đón đỡ, Cừu Vĩnh Tư rút kiếm, cả ba đồng thời ra tay ngăn Lý Cảnh Lung lại. Nhưng Lý Cảnh Lung đã vượt qua tiền viện, vọt tới trước mặt Hồng Tuấn!
“Hắn là phàm nhân!” Hồng Tuấn hô: “Đừng nặng tay!”
Hồng Tuấn đối với thanh kiếm kia có chút kiêng kị, hôm trước Ngũ sắc thần quang bị phá, mấy ngày nay đều nhớ lại vô số lần mà diễn luyện. Cư nhiên sẽ không phạm phải sai lầm lúc trước, lúc này cố gắng duy trì khoảng cách, cả người bay lên, hai tay cầm phi đao hướng thanh kiếm kia ném tới.
Khoảnh khắc phi đao va chạm với thanh kiếm gỉ kia, thần binh giao kích, xuất ra một cỗ linh lực. Đồng tử Lý Cảnh Lung co lại, đang muốn đổi chiêu, Hồng Tuấn cầm một phi đao dài chưa đầy bảy tấc lấy bốn lạng địch ngàn cân, khóa lưỡi kiếm mà xoay một vòng.
Nhất thời thanh kiếm kia xoay tròn, Lý Cảnh Lung hổ khẩu [2] phát nhiệt, chuôi kiếm lượn vòng, bay tuột khỏi tay.
Mạc Nhật Căn, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư đồng thời quát lên một tiếng, nhất tề ra tay. Hồng Tuấn cả người ngã trên mặt đất, còn chưa thấy rõ sự việc. Lý Cảnh Lung liền bị ba người đồng thời đè bả vai, đẩy đến bay thẳng ra ngoài.
Đã nói đừng nặng tay, nhưng cả ba chung quy không kịp kiềm lực, vẫn cứ là nặng tay… Lý Cảnh Lung va vào tiền sảnh, đầu đập vào cánh cửa, rầm rầm một tiếng rơi xuống hiên mà ngất đi.
Hồng Tuấn cau mày, đầu ngón tay bị mũi kiếm cắt qua. Trên tay đầy máu, mọi người tiến đến kiểm tra, Mạc Nhật Căn cau mày: “Có bị thương không? Người này với ngươi có thâm cừu đại hận gì sao?”
Cá chép yêu kia nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng ngay Phong Thường Thanh ngoài cửa. Phong Thường Thanh há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần, không ngừng lui về sau, Cá chép yêu hô to một tiếng: “Còn một người nữa, đừng cho hắn chạy!”
A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư lập tức quay đầu, Cừu Vĩnh Tư rút kiếm xông lên phía trước. Phong Thường Thanh hô lớn: “Yêu, yêu… Yêu quái!”
Cừu Vĩnh Tư một cước dẫm lên ngực Phong Thường Thanh, kiếm chỉ thẳng cổ họng. A Thái tìm trong đống đồ đạc hai đoạn dây thừng dài, xoát một tiếng bay về phía Phong Thương Thanh đem hai tay hai chân trói chặt lại.
Một nén nhang sau, Hồng Tuấn hai tay quấn băng vải, Lý Cảnh Lung cùng Phong Thường Thanh bị trói, ném ở góc tường chính sảnh cùng hôn mê bất tỉnh.
“Hắn tên là Lý Cảnh Lung, là một thủ vệ phàm nhân, ngày đó ta đuổi theo một yêu quái từ ngoài thành Trường An…”
Hồng Tuấn đem mọi việc từ đầu tới cuối, kể cho ba người kia nghe. Lúc nhắc đến Tâm Đăng, Cá chép yêu khụ một tiếng nhắc nhở, Hồng Tuấn biết không nên nói nhiều, ngừng lại một chút lại lược bớt vài chi tiết, rồi kể nốt chuyện. Mọi người nghe xong trên mặt đều hiện một vẻ kinh ngạc.
“Hóa ra là hiểu lầm.” Mạc Nhật Căn nói: “Người này cho rằng ngươi là yêu quái, xuống tay thực nặng, may mắn không làm sao.”
Mạc Nhật Căn đang muốn tiến lên cởi trói hai người, Cá chép yêu lại cầm theo một đồ vật gõ gõ đầu gối Hồng Tuấn.
“Đây là cái gì?” Hồng Tuấn không hiểu mô tê gì hỏi.
Cá chép yêu nói: “Ta thấy bọn họ đánh rơi ngoài cửa.”
Cừu Vĩnh Tư nhận lấy, mở ra xem thì phát hiện là một thánh chỉ phong chức, đọc thầm: “Môn hạ, nay thiên tử tại vị, điềm lành xuất hiện, Địch công nhận hoàng mệnh thiết lập Đại Đường Khu ma ti, nay sắc lệnh Giáo úy Long Võ quân Lý Cảnh Lung đảm đương Khu, khu khu khu… Khu ma trưởng sử…”
Mọi người vây quanh thánh chỉ đồng thời ngẩng đầu, hướng vị Lý Cảnh Lung đang bất tỉnh trong phòng kia nhìn một cái, lại cúi đầu nhìn thánh chỉ. Cừu Vĩnh Tư cầm thánh chỉ, tay không ngừng phát run, khóe miệng cũng run rẩy theo.
_______________________________
Khu ma trưởng sử: tức là chức quan đứng đầu của Khu ma tư.
[*] Tất cả nguyên nhân sinh ra, mọi thứ đều không phải tại người.
[1] Bà cầm: là loại đàn có cần đàn dài, mấy chương sau sẽ nói rõ hơn
[2] hổ khẩu: là phần giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay.
Lần nào gặp nhau cũng đều bị đánh ngất thế này… p.s: mấy hôm nay tại hạ bị thượng cấp dí việc nhiều quá, lý do là sắp từ chức, đổi chỗ làm; lăn lộn mãi mới xong chương 8. Thời gian tới rảnh rỗi hơn sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ edit. Lần đầu edit nên cứ edit sang chương mới lại thấy chương trước có chỗ cần sửa.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
84 chương
78 chương
26 chương
29 chương
177 chương
4 chương
285 chương