Trên giáo trường, ánh sáng bắn ra bốn phía, Quỷ Vương thống khổ nghiêng đầu nói, “Thả ta ra!” Hồng Tuấn: “!!!” Lý Cảnh Lung: “…” “Oa.” Cá chép yêu nói, “Ngươi có thể nói chuyện?” “Đây là… chỗ nào?” Quỷ Vương không ngừng giãy dụa, Lý Cảnh Lung vội bảo Lục Hứa đưa Mạc Nhật Căn trở về, cầm Trí Tuệ kiếm chỉ thẳng Quỷ Vương. “Rốt cuộc ngươi là ai?” Lý Cảnh Lung trầm giọng: “Nhận mệnh lệnh của ai đến đây? Tại sao còn để thuộc hạ đi hạ thi độc! Nói mau! Lý Cảnh Lung giơ Trí Tuệ Kiếm chỉ vào Quỳ Vương, trên thân kiếm phát ra hào quang. “Cởi bỏ xiềng xích cho ta.” Quỷ Vương trầm giọng, “Ngươi mới có tư cách nói chuyện với ta.” Thanh âm của hắn trầm thấp, chỉ khi nói chuyện mới thấy lồng ngực phập phồng. Hồng Tuấn nói: “Mau thả hắn đi.” Lý Cảnh Lung chần chừ một lúc, Quỷ Vương lại nói: “Nếu không, chỉ bằng cột đá khóa sắt này, cũng không giữ được ta, đến tối nay, chắc chắn ta đã phá được rồi. Đến lúc đó đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Lý Cảnh Lung trầm giọng: “Vì Hồng Tuấn cầu tình, ta mới thả ngươi, nhưng ngươi nên biết, ta vốn cũng không sợ ngươi đâu.” Nói xong Lý Cảnh Lung thu kiếm, buông tay, Hồng Tuấn vội đưa Mạch Đao cho hắn. Lý Cảnh Lung vận pháp lực Tâm Đăng vào tay trái, Quỷ Vương liền gầm lên giận giữ, sợ hãi nghiêng đầu không dám nhìn thẳng bạch quang kia. Ngay sau đó Lý Cảnh Lung xoay tay, “leng keng” mấy tiếng chặt đứt toàn bộ gông khóa trên người Quỷ Vương, Quỷ Vương loạng choạng suýt nữa ngã trước mặt hai người. “Trước đi xem bệnh cho bọn họ.” Lý Cảnh Lung nói, “Có rất nhiều thứ cần phải hỏi ngươi.” Hồng Tuấn dẫn Quỷ Vương đi qua hành lang dài, thân hình hắn cao lớn, còn cao hơn Lý Cảnh Lung một chút, không để ý liền đụng vào chuông gió hoa lan treo dưới hành lang, đành khom lưng đi. “Quỷ Vương.” Hồng Tuấn nói, “Bằng hữu của ta, mấy lần trước giao chiến, đều trúng thi độc của các ngươi. Có thể trị khỏi không?” “Ta khi còn sống dù cũng là Vương, nhưng chết đi không phải Chiến Tử Thi Quỷ Vương, ngươi gọi ta Lưu Phi cũng được, tướng quân cũng vậy.” Lưu Phi đáp, “Vương chân chính, là người khác!” “Không thể nào?” Hồng Tuấn hoảng sợ, “Còn người khác nữa!” “Vương đang ngủ say.” Lưu Phi vào phòng Mạc Nhật Căn, Lục Hứa ở bên cạnh, thi thoảng trộm nhìn Lưu Phi, nhường lại vị trí bên giường. Lưu Phi nói với Lục Hứa, “Cảm tạ.” Lục Hứa không rõ ý tứ. Lưu Phi duỗi ngón trỏ, vạch mí mắt Mạc Nhật Căn, nhìn qua rồi kiểm tra mấy vết sẹo trên người hắn. “Là độc trên vũ khí thuộc hạ của ta gây nên.” Lưu Phi nói, “Những người khác đâu?” Hồng Tuấn lại đưa Lưu Phi đi xem xét tình hình Ca Thư Hàn, Ca Thư Hàn lúc đó đã hấp hối, một phòng đầy tướng lĩnh đứng canh. Mọi người vừa nhìn thấy Lưu Phi liền quát: “Yêu quái!” Tiện đà rút đao kiếm, muốn liều mạng. Hồng Tuấn khuyên can mãi, phải giải thích là đến chữa bệnh cho lão tướng quân mới tạm yên. Lưu Phi nhìn Ca Thư Hàn, nói: “Người này cũng bị nhiễm độc rồi.” Hồng Tuấn để hắn xem bệnh cho lão phu nhân, Lưu Phi liếc mắt một cái rồi nói, “Phu nhân bị trúng độc của ôn thần, khác với bọn họ, uống thuốc có thể từ từ khỏi, còn người khác sao?” Khi trở lại sảnh, Lý Cảnh Lung đã phân phó đưa binh lính trong quân doanh lại đây, nằm đầy trên sàn, Lưu Phi đi qua nhìn một lượt, nói: “Không cần xem nữa, đều giống nhau.” “Có thể cứu được họ không?” Hồng Tuấn khẩn trương hỏi. Lưu Phi gật đầu, lúc này Hồng Tuấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Giờ phải cứu ngay, nếu không không qua được đêm nay.” Lưu Phi đáp, “Ta viết phương thuốc, ngươi sai người đi bốc, nhanh lên.” Ngay sau đó Lưu Phi kê đơn thuốc giải độc, tỳ sương, câu vẫn, nọc rắn hổ mang toàn là dược vật kịch độc, Hồng Tuấn nhìn phương thuốc, kinh hãi nói: “Này…” “Mở ra.” Lý Cảnh Lung lại nói, “Nếu hắn muốn bọn họ chết, không cần dùng mấy thứ dược liệu này, cứ chờ qua đêm nay là được.” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, liền sai người đi lấy thuốc. Lưu Phi còn nói: “Mang một chum nước đến đây.” Một khắc sau, binh sĩ mang một chum nước lớn đến, Lưu Phi mượn phi đao của Hồng Tuấn, giơ tay rạch một đường. Miệng vết thương như vết rạch trên cây giao, máu đen như mực chảy ra, rơi xuống chum nước, chỉ một giọt mà nhuộm đen toàn bột nước trong chum “Sắc thuốc xong thì cho mỗi bát thuốc một muôi nước trong chum này.” Lưu Phi nói, “Cho tất cả mọi người uống thuốc, qua đêm nay đến trưa mai là giải được độc rồi.” Ban đêm, trong phủ tướng quân bắt đầu chế thuốc, đèn đuốc sáng trưng. Lưu Phi dùng kim khâu miệng vết thương, đến khi thắt chỉ lại không thuận tay, Hồng Tuấn nhận lấy giúp hắn thắt nút lại. “Giờ chúng ta có thể ngang hàng mà nói chuyện rồi.” Lý Cảnh Lung nói. “Thật là một giấc mộng dài.” Lưu Phi tựa vào tháp, hỏi: “Có rượu không?” “Người chết rồi thì ăn kiểu gì?” Cá chép yêu nói. “Cái xác không hồn thì cũng phải uống nước.” Lưu Phi thuận miệng nói, “Nếu không sẽ héo hết cả người.” Hồng Tuấn: “…” Lý Cảnh Lung sai người mang rượu đến, rót cho Lưu Phi, nói: “Ta uống với ngươi, Hồng Tuấn không uống được.” “Ngươi là yêu quái gì?” Lưu Phi nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc, hỏi, “Phượng Hoàng?” Lý Cảnh Lung nói, “Lưu tướng quân, chúng ta giờ vẫn là địch, không phải bạn, đừng tỏ ra quen biết đã lâu.” “Ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi.” Hồng Tuấn đáp, liền đứng dậy rời đi. Trên gương mặt xám xanh của Lưu Phi lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị, cười lên lại có khí chất tuấn lãng, thuận miệng nói: “Ta cũng chỉ là một binh sĩ càn quấy, thiên hạ hiện giờ, sớm đã không phải giang sơn nhà Hán rồi. Người cũng được, yêu cũng thế, bản tướng quân sớm đã vô tâm, không muốn tranh chấp đúng sai với các ngươi, việc gì phải dọa người như vậy?” “Người gây chiến trước là ngươi.” Lý Cảnh Lung trầm giọng, “Quân đội của ngươi quét ngang qua tái ngoại, uy phong thế nào? Khiến bao nhiêu dân chúng lưu vong, tan cửa nát nhà!” Lưu Phi uống một hớp rượu, chăm chú nhìn Lý Cảnh Lung, lẩm bẩm nói: “Nhân sinh cũng chỉ có trăm năm, cuối cùng đều chết, việc gì phải chấp nhất?” “Dù không sợ chết.” Lý Cảnh Lung không nhân nhượng, phản bác lại, “Còn sống cũng có ý niệm sinh tồn. Chính bản thân tự trải qua sinh tử, cuối cùng lại bị ngươi một đao chém chết, có giống nhau không?” Lưu Phi hơi nhướn lông mày, đáp: “Lời này khiến ta nhớ tới một vị bằng hữu trước kia.” Lý Cảnh Lung ngẩn ra, Lưu Phi trầm ngâm, nói: “Gọi là gì nhỉ, nhất thời lại quên mất… Họ Lý, hình như là Lý Quảng, đúng rồi, Lý Quảng!” Lý Cảnh Lung: “…” Lưu Phi nói tiếp, “Hai mươi năm trước, còn có câu thơ, ‘Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất giáo Hồ mã vượt Âm sơn’, đúng là vì câu ước hẹn sinh tử kia, ta mới đi theo Quỷ Vương, đóng quân ở Nhã Đan, đã gần chín trăm năm.” (Nếu như Long thành còn Phi tướng, Ngựa Hồ nào dám vượt Âm sơn.) Lý Cảnh Lung không tin được, hỏi, “Vì sao?” “Thủ Trường Thành.” Lưu Phi đổi tư thế, tùy ý dựa người, tóc dài rối tung, xuất thần nhìn rượu trong chén, “Không nghĩ tới bất tri bất giác, liền một hồi đại mộng phù du…” Khi Hồng Tuấn trở lại, ngồi cạnh Lý Cảnh Lung, nghe được nửa câu sau, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi mộng thấy cái gì?” “Mơ thấy thê tử của ta.” Lưu Phi xuất thần, “Nói vậy lúc này nàng đã hóa xương trắng rồi, cũng đã đầu thai chuyển thế. Ta mơ thấy khi mới gặp gỡ nàng, tại Thượng Lâm uyển…:” Hồng Tuấn đột nhiên nhớ tới chính hắn nằm mơ, trong mơ một tiểu viên trăm hoa đua nở, quay đầu nhìn thấy một nữ hài xinh đẹp đứng bên hành lang. Hắn nhìn thấy giấc mơ của Lưu Phi, đây là có ý gì? Hồng Tuấn chưa kịp hỏi, Lý Cảnh Lung lại nói: “Vừa bảo hộ Trường Thành cùng Ngọc Môn quan, tại sao còn tấn công dân chúng quan nội?” “Ta không biết!” Lưu Phi chậm rãi lắc đầu, “Vốn chúng ta mười năm sẽ tỉnh lại một lần, đến hang đá ở Sa Châu yết kiến Lộc Thần, không nghĩ rằng… Lần này tỉnh lại, thấy trong mộ Nhã Đan Vương có hai người…” “Từ từ!” Lý Cảnh Lung khiếp sợ, “Yết kiến Lộc Thần là sao?” Lúc này, Lưu Phi như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng. Màn đêm đen như mực, vài tiếng động từ xa truyền tới, Lưu Phi nói rằng: “Cũng đến giờ tý rồi…” Nói xong đứng dậy, có binh sĩ kích động vọt đến, hô: “Không xong rồi! Đại tướng quân uống thuốc kia, liền… liền..” “Không có gì đáng ngại.” Lưu Phi đi đến ngoài cửa. Khi gió thổi tan mây đen, chân trời hiện lên một vầng trăng sáng, ngày rằm tháng chạp, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khắp đại địa. Lưu Phi đứng ngoài phòng, một thân chiến bào đỏ thẫm, nhuộm một tầng ánh trăng, tay trái cầm bát rượu, tay phải cởi vạt áo, hiện ra lồng ngực trái chằng chịt thương tích, trên ngực trái có một vết thương còn rất mới. Hắn duỗi hai ngón tay móc vào trong miệng vết thương, nhẹ nhàng lôi ra một viên nội đan lục sắc! Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Tuấn, nội đan kia tỏa hào quang bốn phia, Lưu Phi đem viên nội đan thả vào bát rượu, dưới ánh trăng, bát rượu cũng phát ra ánh sáng màu xanh “Toại cổ chi sơ, thùy truyện đạo? Thượng hạ vị hình, hà do khảo? (Từ xưa đến giờ, ai truyền đạo? Đất trời chưa phân, biết từ đâu?) Lưu Phi không để ý, nâng bát, lại nói: “Minh chiêu măng ám, thùy năng cực?” (Một mảnh hỗn mang, ai hỏi rõ?) “Sinh tử mạn mạn, tá thiên địa chi lực, luyện vạn ức anh hồn vu địa để, quy ngã nhất bôi trọc tửu trung… Đi!” (Sống chết luân hồi, mượn lực đất trời, luyện vạn anh linh hồn phách từ lòng đất, quay về tụ hợp chén rượu này.) Trong nháy mắt, thiên địa như biến hóa quỷ dị, Mạc Nhật Căn nằm trên giường, Ca Thư Hàn, cùng tướng sĩ ở giáo trường, trên trán hiện ra một điểm sáng, cùng bay lên trong nền trời đêm, như một dải ngân hà. “Lê Minh tinh!” “Đại tướng quân!” Những người bị trúng thi độc đều ngưng trệ hô hấp. Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung khiếp sợ nhìn một màn kia, Hồng Tuấn cảm nhận được trong chén rượu kia của Lưu Phi có một cỗ sức mạnh cường đại siêu việt, đang quấy nhiễu linh mạch thiên địa! Đốm sáng như muốn nhập vào thiên mạch, lại bị nội đan Thi Vương kéo về, tụ vào trong bát rượu, như một vũ trụ mênh mông hùng vĩ thu nhỏ lại. Đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn nhìn thấy một cảnh sinh tử như vậy, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được. Ngay sau đó, chỉ thấy Lưu Phi tay trái vẫn cầm bát, ngón tay phải nhúng vào trong chén, vẩy rượu về phía bầu trời. “Kính trời xanh mênh mông, vạn vật huyễn hóa thuở ban đầu.” Lại vẩy rượu hướng phía mặt đất “Kính đất đai Thần Châu màu mỡ, nơi chúng sinh cuối cùng cũng quay về.” Ngay sau đó, Lưu Phi tiêu sái vung tay, đem bát rượu “soạt” một tiếng hất văng ra ngoài, đồng thời quát: “Kính đại thiên thế giới, chúng sinh tầm thường, hồi hồn!” Nội đan “vù” một tiếng phát ra cường quang, nhanh chóng xoay tròn, đem vạn điểm sáng hồn phách kia bắn ra ngoài! Mạc Nhật Căn vốn đã dừng hô hấp bỗng nhiên mở mắt, bừng tỉnh, kịch liệt thở dốc! Lồng ngực Ca Thư Hàn phập phồng, hai mắt trợn to. Trên giáo trường, đám binh sĩ kinh hoảng hô to. “Sống lại rồi! “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” “Sống lại rồi!” Da đầu Hồng Tuấn run rẩy, không biết trên thế gian này còn có bí thuật tráng lệ bực này! “Ta sẽ không dạy ngươi.” Lưu Phi dường như đã sớm đoán ra Hồng Tuấn định hỏi gì, nói, “Cách này chính là hành động nghịch thiên, nếu không phải người bị nguyền rủa cả đời thì vô pháp sử dụng.” Nói xong Lưu Phi giơ tay, nội đan bay trở về, hắn liền nhét lại vào trong ngực, xoay người về chỗ ngồi. Từ hậu viện truyền đến tiếng Lục Hứa vui sướng hô lên, Mạc Nhật Căn bước vào phòng, Hồng Tuấn cũng hô một tiếng, ôm chầm lấy hắn. Mạc Nhật Căn kinh hãi chưa kịp định thần, nhìn Lưu Phi, Lưu Phi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái. Lý Cảnh Lung vội vàng chỉnh lại võ bào, cung kính nói, “Tạ Lưu tướng quân.” Mạc Nhật Căn nhìn liền biết Lưu Phi là ân nhân cứu mạng, trầm giọng nói: “Cảm tạ.” Lưu Phi đáp: “Việc này do ta gây ra, gây phiền phức cho các ngươi như vậy, cần gì phải cảm tạ.” Mạc Nhật Căn liên tiếp mấy ngày vẫn chưa ăn gì, Hồng Tuấn vội đi tìm người, lúc này ngoài phủ tướng quân đã loạn thành một đoàn. Ca Thư Hàn vừa tỉnh lại có khoái mã đưa tin báo đến. Tần Lượng cùng phó Tiết độ sứ Vương Luân Câu đã khỏi, Lý Cảnh Lung không muốn phiền phức, liền đề nghị đến trắc viện dựng bếp, chuẩn bị đồ ăn. Lát sau, binh sĩ đã đem đến viện một lò than, một nồi thức ăn lớn, Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn, Lục Hứa, bốn người đói đến mức da bụng dính vào da lưng, liền bưng bát đũa, vậy quanh lò than ăn cơm tối. Lưu Phi dựa vào bên cạnh uống rượu. “Đang là năm nào rồi?” Lưu Phi có cảm giác, lại hỏi “Thiên Bảo năm thứ mười hai.” Lý Cảnh Lung nói, “Qua tháng chạp, là năm thứ mười ba.” Lưu Phi bấm đốt tay tính tính, tính không xong liền khoát tay không thèm nghĩ nữa, hắn nói: “Nếu không có chiến loạn, chúng ta đều ngủ say trong mộ, mười năm mới tỉnh một lần. Đêm Lập đông, sẽ rời Nhã Đan, qua Dương quan, Ngọc Môn quan, để phòng ngừa Hung Nô gây họa.” Lý Cảnh Lung nhớ đến lúc trước khi thi pháp, Lưu Phi có nói mấy lời, liền hỏi: “Ngươi nói… Đêm đó có hai vị khách đến?” “Đúng vậy.” Lưu Phi gật đầu, “Nói cũng kỳ quái, cổng vào lăng Nhã Đan tướng quân cực kỳ bí mật, không biết bọn họ thế nào mà tìm thấy…” Hồng Tuấn nghe thấy quên cả ăn, Lý Cảnh Lung vội gắp đồ ăn cho hắn, bảo hắn mau ăn đừng để đói bụng, lại rót rượu cho Lưu Phi. Lưu Phi nói tiếp: “Hai tên này tự nói là phụng mệnh Yêu Vương…” “Cái gì?!” Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn nghe vậy liền kinh hãi. Lục Hứa: “???” “Yêu vương chưa chết sao?” Hồng Tuấn không tin tưởng, nói. “Chết?” Lưu Phi buông tay nói, “Ta không biết.” Hồng Tuấn thầm nghĩ, hy vọng không phải cha mình. Nhưng Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn liền suy đoán, nói, “Có khi Hắc giao kia vẫn còn sống.” Hồng Tuấn minh bạch, Lưu Phi nghĩ nghĩ, rồi nói: “… Bảo ta với vương, dẫn theo quân đoàn Chiến Tử Thi Quỷ, về dưới trướng Thiên Ma.” “Ngươi cùng vương.” Lý Cảnh Lung lại hỏi, “Vương là ai?” “Vương là người Tần.” Lưu Phi thờ ơ đáp, “Hắn là Chiến Tử Thi Quỷ đầu tiên trên thế gian, cũng là cấp trên của ta, truyền lại rằng tướng sĩ phiêu dũng, vì quốc gia hi sinh, oanh liệt mà chết, có thể sẽ được hắn giúp đỡ, thân thể bất diệt, trở thành tướng sĩ dưới trướng.” “Hắn ở đâu.” Mạc Nhật Căn cảm giác chuyện phía sau sẽ có ẩn tình cực kỳ quan trọng. “Không biết.” Lưu Phi lẩm bẩm nói, “Còn lẽ còn ngủ say ở lăng tướng quân.” Mọi người trầm mặc, tự vấn bản thân thân rồi phỏng đoán, chỉ có Lục Hứa không để ý tiếp tục ăn. “Sau đó thế nào?” Mạc Nhật Căn hỏi. “Tất nhiên là ta và vương cự tuyệt!” Lưu Phi thuận miệng đáp, tự nhớ lại, mọi người không quấy rầy hắn, không lâu sau, hắn nói thêm, “Vì thế ta chờ thời điểm xuất phát, đi trước nhập quan Nhã Đan, đến Mạc Cao Quật yết kiến, nhưng ngay trước khi đến Mạc Cao Quật…” “… Có lẽ còn ở trên đường, ta cũng không nhớ rõ.” Lưu Phi nói, “Liền bắt đầu nằm mộng.” “Ngươi mơ thấy ác mộng.” Mạc Nhật Căn nói. “Đúng như vậy.” Lưu Phi đáp. “Yết kiến là thế nào?” Lý Cảnh Lung cau mày,  “Sao lại phải đi Mạc Cao Quật?” “Mặc dù Chiến Tử Thi Quỷ bị coi là ‘yêu’.” Lưu Phi đáp, “Nhưng chúng ta tự biết, Thi Quỷ cùng Yêu không cùng loài, miễn cưỡng coi như Yêu tộc thôi.” Lưu Phi sau khi chết, lại sống với thân phận Chiến Tử Thi Quỷ hơn chín trăm năm, có lẽ sớm đã đoán được thân phận hắn, Hồng Tuấn không bóc trần, chỉ nghe Lưu Phi nói tiếp: “Khi Thần Châu gặp đại nạn, dị tộc xâm lược, sinh linh đồ thán là lúc chúng ta xuất quan chiến đâu, còn lại đều ngủ say cả.” Mạc Nhật Căn hơi thở ngưng lại, dường như nghĩ đến điều gì. “Vừa ngủ say sẽ  cần mơ.” Lưu Phi nói, “Mộng cảnh chúa tể, chính là từ muôn đời nay, là Lộc Thần sinh ra từ trong rừng rậm thảo nguyên, sa mạc khô hạn.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói: “Bạch Lộc?” “Bạch Lộc?” Lưu Phi nghĩ nghĩ, đáp, “Chính xác mà nói, là Cửu Sắc Lộc!” ________________________________________ Thi Vương thoát khốn: Thi Vương thoát khỏi xiềng xích.