Mặt trời mọc, thương đội bị bầy voi giày xéo tứ tán, mặt đất bừa bộn. Các thương nhân nhờ phán đoán của A Sử Na Quỳnh mà thoát được một mạng, núp đằng sau núi đá một đêm, không ai bị thương cả. Lúc nhóm Hồng Tuấn quay lại thấy nhiều thêm một đội người nữa, cũng là thương đội từ Du Châu tới. Đang giúp đỡ thương đội kiểm kê vật tư, sửa lại xe ngựa, tìm mấy con lạc đạ chạy mất, Hồng Tuấn nhìn Trần Phụng, không nói lời nào, mọi người vốn nghĩ Trần Phụng sẽ ngoan ngoãn đợi ở Du Châu, không ngờ nhóc con vẫn lén đi theo thương đội khác. “Con muốn chết đúng không!” Hồng Tuấn mắng nó, “Lỡ như không tìm được thì làm thế nào?” Trần Phụng đáp: “Con đường tơ lụa chỉ có một đầu. Tìm không thấy mọi người thì con lại theo thương đội khác quay về, về Trường An là được. Vốn là sau khi thương đội bên này xuất phát, đưa Trần Phụng một đường bắc thượng, rồi đi về phía tây, tốc độ không nhanh khong chậm, theo sát nhóm Khu ma sư có một ngày đường. Trần Phụng còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh, đến lúc phát hiện cũng không kịp phái người đưa nó về Du Châu, hơn nữa đứa nhỏ nhắc tới Lý Cảnh Lung, đội hành thương đành viết thư gửi về thương hội rồi để nó đi theo. Cừu Vĩnh Tư không ngừng quan sát võ sĩ kia, giống như đang suy đoán lai lịch của hắn. “Hắn là Vũ Châu.” Trần Phụng kéo áo Hồng Tuấn, nói với võ sĩ mặc ngân giáp kia, “Đây là Hồng Tuấn.” Dưới ánh mặt trời, Hồng Tuấn thấy rõ người này, võ sĩ tên gọi “Vũ Châu” gây được ấn tượng rất tốt với bọn họ, dáng người rất đẹp, cơ bắp lộ dưới áo giáp, cơ bụng rõ nét, hắn mặc một chiếc quần màu xanh đậm, vai rộng chân dài, vô cùng anh tuấn. Theo phong tục Đại đường, để trần ngực bụng như vậy đi qua đường Trường An chắc các thiếu nữ liếc nhìn lác cả mắt. Lục Hứa thì gầy hơn, Cừu Vĩnh Tư thì cường tráng hơn. Lý Cảnh Lung thì ngang ngửa, nhưng lại có khí chất không biết phải hình dung thế nào. Dáng dấp người này như được tạo hóa dồn hết tinh hoa mà đúc nặn thành, dù mang mặt nạ nhưng vẫn có khí khái Võ thần. Ngân giáp võ sĩ một mực nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, A Sử Na Quỳnh không vui, nói: “Ngươi cứ nhìn hắn làm gì?” Ngân giáp võ sĩ: “Ta phát hiện ra Hồng Tuấn không cao lắm.” Hồng Tuấn: “…” Gặp mặt mà chào hỏi như vậy? Hồng Tuấn chịu thua, mặc dù so ra hắn không cao như Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư, nhưng cũng hơn bảy thước, làm gì có chuyện thấp? Cừu Vĩnh Tư nói: “Đã là bằng hữu, việc gì phải đeo mặt nạ, giấu đầu che mặt?” Hồng Tuấn đang định cản Cừu Vĩnh Tư, dù sao người ta đeo mặt nạ, ắt có nguyên nhân, không chừng trên mặt có vết thương. Vũ Châu đảo mắt nhìn mọi người, nâng hai ngón tay, gỡ mặt nạ xuống, hắn lắc tay một cái, mặt nạ hóa thành lưu quang tan biến. Hồng Tuấn, Lục Hứa, Cừu Vĩnh Tư, A Sử Na Quỳnh khẽ giật mình. Thường nói ‘tuấn tú lịch sự, phong độ hòa nhã’ chính là nói người này. Thấy giữa lông mày sự sắc sảo ẩn hiện, da dẻ trắng trẻo, bộ dạng chỉ chừng hai mươi tuổi, khiến người ta yêu mến. Vũ Châu gật đầu với bọn họ, Hồng Tuấn suy nghĩ một lát, nói: “Đa tạ ngươi đã chiếu cố Phụng nhi.” “Không khách khí.” Vũ Châu đáp lại đơn giản, sau khi rời chỗ cắm trại lên một chiếc xe, ngồi nhìn chăm chú phương xa. Người này thân phận không rõ, lại không nói cười, Hồng Tuấn cũng không biết phải nói chuyện với hắn thế nào, ánh mắt hướng về phía Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Trước khi chuẩn bị lên đường, hỏi cho rõ xem, trưởng sử cũng sắp quay lại hội họp với mọi người.” Đội xe tổn thất nặng nề, may không ai bị thương, hai đội thương nhân hợp thành một mau chóng khởi hành, dọc theo con đường tơ lụa đi tiếp đến Đát La Tư, dự định đi đến đó sẽ bổ sung ngựa và lạc đà. Cuối đội là một cái bao tải to, bên trong Khổn Yêu thằng đang trói Hạn Bạt, Cừu Vĩnh Tư lại dán một đống phù chú bên trên. Đành giải quyết từng chuyện một, Cừu Vĩnh Tư để Hạn Bạt ngủ trước, khi gặp lại Lý Cảnh Lung mới xử lý, Lục Hứa dùng năng lực mộng cảnh để hắn ngủ, Cừu Vĩnh Tư dán phù tránh cho hắn trốn thoát, lại thêm Khổn Yêu thằng, ba lần khóa lại không tin Hạn Bạt còn trốn được. Đội xe khởi hành, Hồng Tuấn để Trần Phụng lên xe, đang đau đầu không biết giải quyết tiểu tử này thế nào, cũng không thể đưa nó đến Đát La Tư đánh trận được. Trần Phụng bôn ba một đêm, buồn ngủ không chịu được, cuộn người trong xe ngựa ngủ thiếp đi. Cừu Vĩnh Tư thấp giọng nói với Hồng Tuấn: “Đệ đi hỏi lai lịch Vũ Châu đi.” Hồng Tuấn nói: “Ta làm sao nói được? Sao cảm giác ta cứ bị lừa vậy nhỉ.” “Đi đi.” Cừu Vĩnh Tư phân phó, “Hắn nhìn đệ rất kỳ quái, không phải phàm nhân, đệ hỏi xem hắn là cái gì.” Hồng Tuấn nói: “Có lẽ là yêu quái.” “Cao thủ thế này, sẽ không tự nhiên mà đến.” Lục Hứa nói, “Có phải là Yêu Vương nào không? Hay hắn mới là Hạn Bạt? Hay Hạn Bạt có huynh đệ?” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, rồi vào xe, mọi người thì tự tìm xe ngựa nghỉ ngơi, giày vò một đêm ai cũng mệt mỏi. Xe ngựa lắc lư, Trần Phụng ngủ say, Vũ Châu đạp một chân trên càng xe, chân còn lại gập vào, nhìn về phía con đường đằng trước, Hồng Tuấn nhanh chóng đi tới, với tay kéo hắn vào xe ngựa. Hồng Tuấn: “Cảm ơn.” “Không khách khí.” Vũ Châu còn nói. Hồng Tuấn phát hiện tên hiệp khách này luôn nho nhã lễ độ, dù khách khí vài câu nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ôn hòa dễ chịu, hai người im lặng một lát, một bên xe từng cuộn tơ lụa chất thành đống. “Ngươi… theo thương đội từ đâu?” Hồng Tuấn không nhịn được hỏi. Vũ Châu: “Gia Dự quan.” Hồng Tuấn gật đầu, Vũ Châu lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, cảm thấy Hồng Tuấn có chút ngượng ngùng. “Vi huynh quen biết cha ta?” Hồng Tuấn lại hỏi. “Không biết.” Vũ Châu đáp. Hồng Tuấn lúng túng, đành phải cười cười gật đầu. Vũ Châu dời ánh mắt, Hồng Tuấn nói: “Vì sao lại cứu chúng ta?” “Nghĩa tử của ngươi bảo ta đi.” Vũ Châu đối mặt Hồng Tuấn, “Tiểu gia hỏa rất đáng yêu.” “Đa tạ chiếu cố.” Hồng Tuấn không khỏi xấu hổ, nếu không có Vũ Châu, dù không vùi xác dưới tay Hạn Bạt thì bị thương nặng là không tránh nổi. “Khách khí.” Vũ Châu lại ôm quyền. “Người kia là đi từ đâu?” Trên một xe khác, Cừu Vĩnh Tư hỏi đội trưởng thương đội. “Gia Dự quan.” Đội trưởng đáp, “Hắn bảo, đi nhờ xe chúng ta một đoạn đường, còn đưa cả vàng… này, ngươi xem, đây là vàng hắn đưa…” Nói xong đội trưởng cho Cừu Vĩnh Tư xem mấy thỏi vàng, Cừu Vĩnh Tư nhận lấy ước lượng, chất vàng rất tốt, chỉ hoàng gia mới có, rốt cuộc người này có thân phận gì?” Cừu Vĩnh Tư nghi hoặc đầy cả bụng nhìn về phía xe, nơi Hồng Tuấn và Vũ Châu đang nói chuyện, hắn nhìn vuốt thép để bên cạnh, không ngừng suy đoán lai lịch Vũ Châu. Hồng Tuấn hỏi: “Ngươi là yêu quái?” “Là yêu hay là người.” Vũ Châu đáp, “Có quan trọng sao?” Hồng Tuấn nghĩ cũng phải liền cười trừ, lại phát giác có chuyện không đúng, mình rõ ràng là đến lừa người mà, đành nói: “Chắc là yêu.” Vũ Châu: “Ngươi nghĩ ta là thứ gì, thì là thứ đó.” Hồng Tuấn đỡ trán. “Ta là Khổng Tước, ngươi là gì?” Hồng Tuấn hỏi. Vũ Châu: “Ta biết ngươi là Khổng Tước, ta là Vũ Châu, là ta.” Hồng Tuấn không hỏi ra được chuyện Cừu Vĩnh Tư muốn, đành từ bỏ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi… ta xem vũ khí của ngươi được không?” Vũ Châu hành động ngoài ý muốn của hắn – không chờ Hồng Tuấn đưa tay, hắn đã đeo vuốt, hai tay nâng lên, đưa tới, cực kỳ giống động tác của yêu tộc với đại yêu trong tộc. Hồng Tuấn vội vàng gật đầu, nhận bộ vuốt, chỉ thấy vuốt như vuốt rồng, cực kỳ sắc bén, Vũ Châu còn nói: “Cẩn thận đừng để bị thương.” Hồng Tuấn nhìn xong không đoán ra được lai lịch, đành coi như thôi, ngại ngùng nói thêm mấy câu, Vũ Châu lại nói: “Ngươi buồn ngủ thì ngủ đi, ta trông cho.” Hồng Tuấn ngáp dài, rất buồn ngủ, mấy ngày nay hắn và Lục Hứa thay phiên chăm sóc A Sử Na Quỳnh không được chợp mắt, qua một đêm bôn ba lúc này mặc nguyên quần áo ngủ gục. Vũ Châu lấy chăn, quấn cho hắn rồi nói: “Có chuyện gì ta sẽ gọi.” Xe ngựa lắc lư, Hồng Tuấn nhanh chóng ngủ say, không biết bao lâu sau đột nhiên có tiếng chim kêu, hắn mở hai mắt, dụi mấy cái rồi ngồi dậy. Trời ngả về tây, một con chim cắt màu trắng đậu phía sau xe, chỉ thấy Vũ Châu đeo móng vuốt, cảnh giác nhìn chim cắt không cho nó tới gần. “Người một nhà.” Hồng Tuấn vội nói. Hắn lấy một mảnh vải nhỏ buộc ở chân con chim, phía trên là một tấm địa đồ đơn giản vẽ một cái sơn cốc. “Là tin tức của Lý Cảnh Lung!” Hồng Tuấn nhìn Vũ Châu rồi vội vàng báo cho Cừu Vĩnh Tư, sau đó mọi người xem xét cẩn thận, Cừu Vĩnh Tư nói: “Tách khỏi thương đội đến lòng chảo sông phía tây bắc Đát La Tư, hội họp với bọn họ.” Từ chỗ này thương đội và nhóm Hồng Tuấn mỗi người một ngả, Cừu Vĩnh Tư mượn mấy con lạc đà, kéo theo bao tải nhốt Hạn Bạt, đến nơi địa đồ chỉ. Vũ Châu cũng đi theo, đứng bên cạnh, Hồng Tuấn đang định nhờ Vũ Châu đưa Trần Phụng đến Đát La Tư, tìm nơi an toàn ở lại trước, Vũ Châu lại nói: “Ta cùng đường.” Hồng Tuấn nói: “Phụng nhi, nó…” “Cùng đi chứ, đưa Phụng nhi đi cùng.” Cừu Vĩnh Tư ngắt lời Hồng Tuấn, đánh mắt ra hiệu, Hồng Tuấn không rõ ý, mọi người trong Khu ma ti toàn ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, Hồng Tuấn thường không hiểu, nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ gật đầu. Lục Hứa đưa A Sử Na Quỳnh đi cùng, Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn mang Trần Phụng, sau lạc đà của Vũ Châu kéo theo một cái xe, bên trên trói Hạn Bạt, đến địa điểm mà Lý Cảnh Lung chỉ định sẵn. Cừu Vĩnh Tư thấy Hồng Tuấn ngồi phía sau, vẫn không ngừng quay đầu nhìn lại, liền hỏi: “Đệ biết tại sao hắn đi theo không?” Hồng Tuấn lắc đầu, Cừu Vĩnh Tư giải thích: “Hắn sợ chúng ta gặp mai phục nguy hiểm. Lúc chim cắt báo tin, hắn nhìn chằm chằm địa đồ trong tay ta.” Hồng Tuấn kinh ngạc, không ngờ Cừu Vĩnh Tư nghĩ ra nhiều như vậy, nói: “Chắc không đến mức, Cảnh Lung và Căn ca ở cùng nhau…” “Ta sắp xếp rồi.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Lục Hứa chuẩn bị cẩn thận, nếu gặp sẽ phản kích.” Mặt trời hạ xuống rất nhanh, nhuộm đỏ cả một vùng đất khô hạn quanh Đát La Tư, nơi Lý Cảnh Lung đánh dấu là một lòng sông khô cạn, mọi người đến thì thấy Mạc Nhật Căn đang nhóm lửa, bên cạnh còn có mấy căn nhà ngói. Mạc Nhật Căn mặc quần áo của Đại Thực quân, đeo loan đao, huýt sáo một tiếng xác nhận không nguy hiểm, mọi người mới tập hợp trước đống lửa. “Ngươi là ai?” Mạc Nhật Căn thấy thêm một người, kinh ngạc nói, “Trần Phụng, con tới đây thế nào?” Trần Phụng vội núp sau lưng Vũ Châu, Lý Cảnh Lung đi tới, giật mình, cả giận nói: “Phụng nhi.” Vũ Châu vội ôm quyền chào hỏi Lý Cảnh Lung, đợi Hồng Tuấn kể lại xong, Lý Cảnh Lung cảm tạ, nói: “Dùng cơm tối trước đã.” Mạc Nhật Căn săn được một con lợn rừng, Hồng Tuấn gặm bánh, ngửi thấy mùi thịt, nghĩ thầm làm sao Mạc Nhật Căn lúc nào  cũng săn được lợn rừng vậy. Lý Cảnh Lung đợi ăn xong mới nói, “Chúng ta tìm được tung tích A Thái, tình huống vô cùng nghiêm trọng, hắn đang bị giam trong thành Đát La Tư.” A Sử Na Quỳnh thở dài một tiếng, vuốt mặt. “Trưa mai, An Mạn quay lại Đát La Tư, Ba Tư đã đến.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta đuổi tới đây, đổi quần áo, trà trộn vào thành…” Nói xong, hắn đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm Vũ Châu. Lúc đó Vũ Châu đang cầm muối, rắc lên miếng thịt trong tay Hồng Tuấn, hai người ngồi cạnh nhau rất tự nhiên. Hồng Tuấn: “?” Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, Lý Cảnh Lung lại nói tiếp: “… Chúng ta đã thấy Ba Tư, Đại Nhật Kim luân ở trong tay hắn, nhưng có vẻ hắn không biết đó là vật gì.” “Thần Hỏa giới đâu?” A Sử Na Quỳnh nói. “Cũng bị lấy đi.” Mạc Nhật Căn giải thích, “Giữa trưa mai, đợi An Mạn đến, Ba Tư sẽ mời thánh đao, trước mặt toàn cư dân thành Đát La Tư hủy đi Thần Hỏa giới rồi treo cổ A Thái.” “Còn đây là thứ chúng ta trộm ra được.” Lý Cảnh Lung để lộ một bao vải, bên trong là Phong Cụ phiến của A Thái và băng, hỏa, lôi, địa, bốn chiếc nhẫn của A Thái. “Không thể nào…” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm nói, “Thế này còn bị bắt?” “Ở thành Ba Tân, An Mạn có phải đã cho hắn uống gì không?” Lý Cảnh Lung hỏi A Sử Na Quỳnh. “Chén rượu kia!” A Sử Na Quỳnh trong nháy mắt kinh hãi. Lý Cảnh Lung nói: “Hắn trúng độc nhưng không phát hiện ra, thậm chí còn dám đến gần tướng quân Ba Tư, định động thủ cướp Đại Nhật Kim luân, độc tố phát tác suýt nữa lấy mạng hắn.” Mọi người im lặng, A Sử Na Quỳnh nói: “Để ta tự đối phó với An Mạn, giờ ta khá hơn nhiều rồi.” “Đừng lo lắng.” Mạc Nhật Căn nói, “Chúng ta còn chín canh giờ, giữa trưa mai An Mạn quay lại Đát La Tư, bọn chúng mới có thể tử hình công khai.” Bắt được hậu nhân cuối cùng của gia tộc Y Tư Ngải chính là một việc chấn động cả Đại Thực, Ba Cách Đạt hạ lệnh, xử quyết hắn ở Đát La Tư, đồng thời muốn hủy đi thánh giới tối cao của Hỏa giáo trước mặt mọi người, để Hỏa giáo từ đây biến mất hoàn toàn. “Đó là nhẫn Tỏa La Á Tư Đức đeo khi còn sống.” A Sử Na Quỳnh nói, “Không thể được!” Lý Cảnh Lung buông tay: “Ta không biết tranh chấp giữa các ngươi thế nào, nhưng… Ba Tư từ Ba Cách Đạt chạy đến cũng đưa theo thánh đao, chuẩn bị phân cao thấp với Thần Hỏa giới. Có lẽ không nát? Nhưng ta nghĩ dù thế nào, A Thái cũng khó mà giữ được mạng.” Cừu Vĩnh Tư im lặng một lát rồi nói, “Chuyện này giống như pháp khí Phật gia và Đạo gia đối chọi, trong lịch sử có ít chuyện như vậy nhưng cuối cùng quyết định bởi sức mạnh người dùng pháp khí và lai lịch của nó.” A Sử Na Quỳnh im lặng, Lục Hứa nói: “Kết quả là có thể. Dù sao Thần Hỏa giới không ở trong tay A Thái mà Ba Tư lại cầm Thánh đao.” Lục Hứa để lại chút mặt mũi không nói thẳng ra, Lý Cảnh Lung còn nói: “Chim cắt đã được ta yêu cầu đến giám thị đội ngũ An Mạc, hắn coi là đã giải quyết được Quỳnh nên chạy về Ba Cách Đạt giờ tới Đát La Tư, ngày mai chúng ta chia binh hai đường…” Lý Cảnh Lung bắt đầu phân phó, một đội tiến về đại đạo giữa Ba Cách Đạt và Đát La Tư, chặn An Mạn. Một đội khác thì bí mật đi vào pháp trường nghĩ cách cứu A Thái và đoạt lại Đại Nhật Kim luân, dù có kế thừa được hay không cứ cướp lại rồi nói. Lý Cảnh Lung sắp xếp vô cùng rõ ràng, mọi người không lo lắng nữa, sau đó chuyện ai nấy lo. Chỉ còn Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn, Trần Phụng và Vũ Châu. “Phiền ngươi để ý hài nhi chúng ta.” Lý Cảnh Lung đứng dậy nói, “Hồng Tuấn, chúng ta đi giải quyết chuyện khác.” Lúc đó, Cừu Vĩnh Tư đang chờ ở lòng chảo sông, đầu tiên xé lớp phù chú đang dán ngoài bao tải, lại mở miệng túi, đổ Hạn Bạt ra. Hạn Bạt tỉnh, mở ra hai mắt, bình tĩnh nhìn Lý Cảnh Lung. _______________________________ Lai lịch thành mê: Lai lịch bí ẩn Có bạn nào đoán ra được Vũ Châu là ai chưa:’D