Hồng Tuấn: “Có nước không? Cho Cảnh Lung chút nước.” Mạc Nhật Căn: “Lạy trời phù hộ đừng hôn mê nữa…” “Hắn đang khôi phục.” Viên Côn nói, “Sức mạnh Niết Bàn đang chữa trị kinh mạch cho hắn.” Hồng Tuấn nhìn lồng ngực Lý Cảnh Lung thấy trên hình xăm hiện ra lờ mờ chân hỏa Phượng Hoàng, hỏa diễm sinh sôi không ngừng, thân thể còn tái tạo được, chữa trị kinh mạch chỉ là chút lòng thành. Lý Cảnh Lung mở mắt, tỉnh. “Đầu ta đau quá.” Hắn rên ri nói. Nhóm Khu ma sư không nói gì, nhất thời vô cùng xúc động, thổn thức mãi không nói được gì. “Y phục này thật đẹp.” Lý Cảnh Lung ngắm kỹ Hồng Tuấn, lẩm bẩm nói: “Suýt nữa không nhận ra em nữa, Hồng Tuấn.” Hồng Tuấn cười, mắt lấp lánh nước, ôm chặt Lý Cảnh Lung. Yêu Vương, nhóm Khu ma sư đều rời đi, Hồng Tuấn lẳng lặng ôm Lý Cảnh Lung, hai người tựa sát bên nhau. Thời gian này bọn họ không biết nói gì, có quá nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng. “Ta có rất nhiều điều… muốn nói với huynh.” Hồng Tuấn nức nở. “Ta cũng có nhiều lời cần nói với em.” Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, vươn tay vuốt ve gò má hắn, thấp giọng nói, “Chỉ là lúc này… không muốn nói gì cả, chỉ muốn nghe em nói…” “Nói gì?” Hồng Tuấn hạ giọng. “Nói em thích ta.” Lý Cảnh Lung đáp, “Nếu không đời ta, không có chút hi vọng nào…” Hồng Tuấn nín khóc mỉm cười: “Đương nhiên là ta thích huynh.” Lý Cảnh Lung nói: “Thật xin lỗi.” “Ta tha thứ cho huynh lâu rồi.” Hồng Tuấn nói, “Có lẽ từ trước kia, trên nền tuyết ở Đôn Hoàng.” “Ta biết.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta chỉ muốn nghe em nói lại lần nữa. Hiện giờ chúng ta không sợ gì ma chủng, cũng không sợ số mệnh tách rời, ta muốn ở bên em đến thiên hoang địa lão… Chỉ đến khi chết, mới chia lìa.” Hốc mắt Hồng Tuấn ửng đỏ, khẽ gật đầu. Viên Côn, Ngọc Tảo Vân, Thanh Hùng, Chiến Tử Thi Quỷ Vương, bốn Yêu vương đứng bên ngoài hành cung Ly sơn, Cá chép yêu và Trần Phụng ngồi trên hoàng vị Lý Long Cơ ở hành cung. Triều Vân ngồi xổm trước bậc thang nhìn chúng Yêu vương, đội Khu ma sư thì ngã trái nằm phải dưới chân cột. Mạc Nhật Căn nói: “Đây thật là, trận đánh lâu nhất từ trước tới giờ.” “Lần trước ngươi cũng nói vậy.” A Sử Na Quỳnh thuận miệng nói: “Thật mệt, từ khi gia nhập Khu ma ti đến giờ, chưa lúc nào bớt lo nghĩ.” Thanh Hùng kiểm tra Cừu Vĩnh Tư đang hôn mê, Lục Hứa hỏi: “Hắn thế nào?” “Không đáng ngại.” Thanh Hùng đáp, “Bị Huyết yêu làm tổn thương phổi, điều dưỡng một thời gian la khỏi.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương nói: “Chuyện này thế nào đây?” Không ai trả lời. Thành Trường An thành phế tích, toàn bộ Tần Xuyên không còn một ai, ma chủng bị Giải Ngục mang đi, tuy nó đã chạy trốn nhưng bị thương quá nặng. “Côn vương?” Ngọc Tảo Vân hỏi. “Chuyện này hỏi Yêu Vương.” Viên Côn đáp, “Ta không biết, cũng không muốn quán, quá mệt mỏi.” “Ngươi không phải Yêu Vương?” A Sử Na Quỳnh nói. “Yêu Vương là đứa nhỏ nhà các ngươi.” Viên Côn nói, “Khổng Hồng Tuấn. Chúng ta cùng lắm chỉ là tiểu vương,” Ngọc Tảo Vân nói: “Ít nhất cũng tìm cho ta một thân thể đi đã, là hồn phách chả làm được cái gì.” “Cho ngươi thân thể mới, có thể triệu tập Thú tộc không?” Thanh Hùng hỏi. “Có thể thử xem.” Ngọc Tảo Vân nói. Thế là Thanh Hùng chỉ Cá chép yêu, nói, “Có sẵn đây, cầm đi.” Cá chép yêu lập tức sợ hãi: “Xin đừng!” “Ai muốn làm cá chép!” Ngọc Tảo Vân nói, “Tìm thân thể nữ hài đi!” “Không được.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói, “Ngươi muốn đoạt xá? Hỏi ý kiến Hồng Tuấn đã.” “À.” Ngọc Tảo Vân cười quyến rũ, “Còn dám đối đầu với tỷ tỷ hả? Thương Lang, chúng ta có lẽ là đồng tộc. Không giống nhân tộc đâu.” Lục Hứa cảnh giác nhìn Ngọc Tảo Vân, Viên Côn nói: “Thôi, tìm một con hồ ly từ từ mà tu luyện.” Thanh Hùng ngồi trên bậc thang, sốt ruột, lấy  ngón út gãi gãi tai, nói: “Trước mắt không có chỗ nào ở lại được, hay là mọi người đến Diệu Kim cung ở vài ngày?” Chiến tử thi Quỷ Vương: “Không đi.” Chúng yêu: “…” Triều Vân: “Có thể!” Chiến Tử Thi Quỷ Vương: “Không muốn leo núi, cũng không bò lên được, chúng ta đâu biết bay giống đám chim chóc các ngươi.” Viên Côn nói: “Ta còn phải đi triệu tập Thủy tộc, chuẩn bị tái chiến với Thiên Ma, không đi Thái Hành sơn được.” Mạc Nhật Căn nhìn đám Yêu vương, làm Khu ma sư thật khó xử, vốn phải thu yêu phục ma, cuối cùng lại thành đồng minh với yêu quai, mà Hồng Tuấn lại là Yêu Vương, quả nhiên là định mệnh an bài, không có cách nào khác. Cá chép yêu nhảy xuống, vội vàng rời đi, Trần Phụng nhìn Thanh Hùng, hiếu kỳ hỏi: “Mọi người đều là yêu quái sao?” “Chúng ta không ăn thịt người.” Chiến tử thi Quỷ Vương ngoắc ngón tay với Trần Phụng ngoắc nói, “Tới đây.” Trần Phụng hơi sợ cái người da xanh xám này, lùi lại một bước. Cá chép yêu trở về nói: “Hai người bọn họ đang ở… bên kia.” Mọi người: “…” Trong ao Hoa Thanh, Ly sơn, Hồng Tuấn lau thân thể cho Lý Cảnh Lung, mặc quần áo cho hắn, Lý Cảnh Lung nói: “Tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa kinh mạch có thể  khôi phục.” “Huynh không đói bụng sao?” Hồng Tuấn nói. “Đói sắp ngất rồi.” Lý Cảnh Lung đáp, “Tìm xem có gì ăn…” Mọi chuyện đã lắng xuống, bên trong Ly sơn vườn không nhà trống, Triều Vân tìm đồ ăn lại gặp vài tiểu thái giám, tiểu cung nữ phải ở lại canh giữ hành cung, lập tức dẫn đến điện. Mấy người thấy một đám yêu quái trang phục kỳ dị, còn tưởng là thổ phỉ đều nơm nớp lo sợ. Ngọc Tảo Vân đề xuất, rắc gia vị đưa mấy người này đi nướng chín rồi ăn, đương nhiên bị nhóm Khu ma sư phản đối. “Rốt cuộc các ngươi có còn là yêu quái không.” Ngọc Tảo Vân sẵng giọng. Lục HỨa: “Ta vốn cũng đâu phải yêu quái.” Mạc Nhật Căn nói: “Hồng Tuấn cũng có nửa huyết thống nhân tộc, đệ ấy đâu có ăn thịt người.” Nhóm Yêu vương trò chuyện rất ít với A Thái và A Sử Na Quỳnh, dù sao bọn họ cũng là nhân tộc, nhưng dễ thân cận với Lục Hứa và Mạc Nhật Căn hơn một chút, nói đến cùng Thương Lang Bạch Lộc vẫn được coi là yêu quái. “Đùa thôi.” Thanh Hùng thấy sắc mặt mọi người không tốt, thuận miệng nói, “Chúng ta bây giờ không ăn thịt người. Ăn cũng bị trời phạt, người xấu thịt không ngon, ta còn muốn Phật tổ độ hóa nữa.” Cuối cùng Triều Vân tìm được hai con dê, làm thịt rồi nướng, đám Yêu vương ngồi vây lại, đợi Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung tới, ai cũng không dám động tay. Cá chép yêu muốn đi gọi, Thanh Hùng đã cản: “Chờ thôi, bọn họ ngửi thấy mùi thơm, sẽ tự tới.” “Thơm quá!” Giọng nói Hồng Tuấn vang lên trước, hô từ phía xa, “Có đồ ăn không?” Hồng Tuấn dìu Lý Cảnh Lung đi đến, bốn Yêu vương đồng loạt đứng dậy, hướng hắn gật đầu hành lễ, Hồng Tuấn hơi mê man, mọi người còn lại đều nhìn ra – ở đây trừ Ngọc Tảo Vân, đều là thúc bá của Hồng Tuấn, nhưng lại chờ hắn, đúng là sau khi Trọng Minh niết bàn, mọi người đều coi Hồng Tuấn đứng đầu. Hồng Tuấn lại hơi ngại ngùng, Thanh Hùng nói: “Trận này vất vả rồi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.” Hồng Tuấn khoanh chân ngồi xuống hỏi: “Vĩnh Tư ca đâu rồi?” “Còn đang nằm nghỉ.” Lục Hứa đáp, “Sẽ khỏe thôi, lát nữa ta đưa đồ ăn cho hắn.” Trong Hoa Thanh cung vắng ngắt, mây mù cuốn quanh đại môn, giữa hè, hơi nước mờ mịt bay vào trong điện, như chốn tiên cảnh. Mọi người đều không nói gì, ai cũng xúc động khôn cùng, Lý Cảnh Lung nói vài câu, nhưng có mấy lời khó nói trước mặt nhóm Yêu vương, cũng không nhiều lời nữa. Hắn xé một miếng thịt đùi dê cho Hồng Tuấn, ra hiệu hắn ăn trước. “Đừng nghĩ chuyện khác.” Lý Cảnh Lung nói. Chỉ có Hồng Tuấn nghe xong, trong lòng chua xót, nhớ lúc Trọng Minh rời đi, nước mắt không cầm được mà chảy xuống, cố nén cũng không được, đám Yêu vương ngừng tay, cùng nhìn Hồng Tuấn. “Thời giang đằng đẵng trước mặt, chúng sinh cũng chỉ như phù du.” Viên Côn thuận miệng nói: “Chúng ta được trời sinh đất dưỡng, cuối cùng cũng lại về với thiên địa, là đạo trời, việc gì phải bi thương.” “Cha chết rồi sao?” Hồng Tuấn nghẹn ngào hỏi. “Hắn niết bàn.” Thanh Hùng đáp. “Niết bàn là gì?” Lý Cảnh Lung đột nhiên hỏi. “Niết Bàn tức là vô vi tự tại, bất tử bất diệt.” Viên Côn nói, “Là một đời qua đi, nhưng cũng là mãi mãi còn sống.” “Sức mạnh Niết bàn đã cho ta rồi.” Hồng Tuấn nói, “Vậy cha có còn sống lại không?” “Sống chết, chính là thuyết pháp của phàm nhân.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương nói. “Ngươi cảm thấy ta chết rồi? Hay còn sống?” “Người…” Hồng Tuấn không thể định nghĩa nổi Chiến Tử Thi Quỷ Vương còn sống hay đã chết, nghĩ nghĩ nói, “Đại khái là sống.” “Ngươi có cảm thấy ta chết rồi không?” Ngọc Tảo Vân cười nói, “Hay là còn sông?” Lý Cảnh Lung hiểu đại khái, Quỷ Vương thực sự tồn tại, nghiêm túc mà nói, dù không giống phàm nhân đang hít thở, mà Ngọc Tảo Vân tồn tại dưới dạng tam hồn thất phách. “Hắn đổi một cách khác, sống bên chúng ta.” Lý Cảnh Lung nói. “Có lẽ.” Thanh Hùng an ủi Hồng Tuấn: “Ta nghĩ sẽ có ngày hắn quay về, nhưng sự tình khi trước, chắc không còn nhớ, hắn dùng Niết Bàn…” “Thanh Hùng!” Viên Côn cắt lời Thanh Hùng. “Côn vương, để nó biết,” Chiến Tử Thi Quỷ Vương nói. Thanh Hùng không nói một lời, đứng dậy rời khỏi Hoa Thanh cung, Hồng Tuấn bỏ đồ ăn đi theo đằng sau. Hai người tới trước cung, nhìn Thần Châu đại địa xa xa dưới chân núi. Bình nguyên Tần Xuyên bao phủ một tầng hắc khí như có như không, sau khi An Lộc Sơn chết, Giải Ngục chạy trốn nhưng ma khí vẫn chưa tan hết. Thân Châu đại địa sau một trận đại chiến đã bị hủy hoại nặng nề. Hồng Tuấn nhìn chăm chăm vào bóng lưng Thanh Hùng, Thanh Hùng nói: “Trọng Minh trả giá vì con, chính là tất cả ký ức về con từ nhỏ đến lớn ở bên bầu bạn.” Hồng Tuấn: “…” Thanh Hùng quay lại, trong mắt còn mang ý cười, nhìn Hồng Tuấn, nói: “Có lẽ tương lai con sẽ gặp lại hắn, nhưng hắn sẽ không nhớ con. Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng, nhưng không còn là Trọng Minh cha con nữa.” “Nếu không vì con…” Hồng Tuấn thấp giọng nói. “Nếu không vì con.” Thanh Hùng còn nói, “Sau khi Niết bàn, hắn sẽ trùng sinh từ liệt hỏa, vẫn nhớ hết thảy mọi chuyện, lại giang cánh bay trên Thần Châu đại địa. Nhưng con sẽ hóa thành Thiên Ma, giữ lại trí nhớ cho con có còn ích lợi gì? Đây là  hắn cam tâm tình nguyện, con không cần bi thương, một ngày nào đó, chúng ta sẽ rời khỏi con. Mà con cũng sẽ rời bỏ thế gian này, đây là đạo lý trong Khu ma chú, ngẫm lại…” Hồng Tuấn: “Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân.” “Thiên địa nhất nghịch lữ, Đồng bi vạn cổ trần.” Thanh Hùng vươn tay, xoa đầu Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung bàn luận với chúng Yêu vương, nhóm Khu ma sư với Yêu vương dường như chia làm hai phe, ngồi mỗi bên, Cừu Vĩnh Tư thương thế vừa khỏi cũng ra lẳng lặng ngồi nghe. “…Ma khí chưa khử trừ.” Chiến Tử Thi Quỷ Vương nói, “Quanh Trường An, Lạc Dương cần ít nhất ba năm mới khôi phụ nguyên trạng.” Trường An người đi thành trống, thây xác đầy đồng, lệ khí đậm đặc, nhóm Khu ma sư muốn quay về cũng không được. Lý Cảnh Lung nói: “Vậy chúng ta phải nên đi đâu?” “Tự tìm đường đi.” Viên Côn đáp, “Tung tích Giải Ngục không rõ, nhưng đã bị các ngươi làm trọng thương, nhớ kỹ…” “Sáu pháp khí.” Lý Cảnh Lung nói. Viên Côn hờ hững nói: “Cuối cùng vẫn cần kết thúc.” Thanh Hùng dẫn Hồng Tuấn quay lại, hốc mắt Hồng Tuấn còn ửng đỏ, nhưng nhẹ lòng hơn nhiều, Thanh Hùng lại nói: “Ta sẽ phái thủ hạ, tìm tung tích Giải Ngục, Giải Ngục dù bị thương chạy trốn nhưng không được khinh địch. Ngươi chỉ cần báo cho hoàng đế các ngươi, ba năm tới không thể quay về Trường An.” Lý Cảnh Lung lại nói: “Các ngươi ở đâu?” Đám Yêu vương im lặng, nhìn về phía Hồng Tuấn. “Trước khi Niết bàn, Trọng Minh đã phó thác Diệu Kim cung cho ngươi.” Viên Côn nói, “Một hồn phách, một thi thể. Ta sẽ thay ngươi đi lấy, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn ngơ ngẩn, Chiến Tử Thi Quỷ Vương đáp: “Ở Nhã Đan mãi cũng chỉ là ngủ, sau đây lại cần tác chiến, vậy để bọn ta xuất lực giúp đỡ các ngươi.” Ngọc Tảo Vân dịu dàng: “Yêu Vương bệ hạ, ta chỉ là nữ tử yếu đuối, bây giờ không có chốn dung thân…” “Ngươi mà là nữ tử yếu đuối!” Thanh Hùng, Viên Côn cùng Quỷ Vương đồng thanh. Ngọc Tảo Vân cả giận nói: “Lão nương đang nói chuyện đừng có chen ngang!” Đám người: “…” Hồng Tuấn: “Mọi người… đều quen biết?” Nhìn đi nhìn lại, bốn Yêu vương có vẻ đã quen biết từ trước, Viên Côn, Thanh Hùng, Quỷ Vương quen biết trước hắn cũng không thấy lạ, nhưng sao cả Ngọc Tảo Vân cũng thân quen với bọn họ như vậy? “Có nguyên nhân, sau sẽ giải thích.” Ngọc Tảo Vân nhìn liếc qua Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư: “???” Cừu Vĩnh Tư không hiểu ra sao, thấy Ngọc Tảo Vân thi thoảng nhìn hắn, lại nghe Ngọc Tảo Vân nói: “Duyên phận chưa hết, còn cần gặp một người nữa, ta phải đi tìm thân thể, sau khi quay lại nhờ bệ hạ thay ta làm mối.” “Không được chiếm thân thể người sống.” Hồng Tuấn nói. “Đã biết.” Ngọc Tảo Vân cười, “Người chết thì được chứ?” Mượn xác hoàn hồn có hơi sởn tóc gáy, nhưng Hồng Tuấn miễn cưỡng chấp nhận được, chỉ cần không làm hại mạng người thì có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. “Nhưng thân nhân tìm đến…” “Biết rồi.” Ngọc Tảo Vân nói, “Ta sẽ xử lý thỏa đáng, cũng chưa chắc tìm người, dù sao làm hồ ly vẫn thích hơn.” Thanh Hùng dở khóc dở cười, loạn An Sử, người chết đâu chỉ trăm vạn? Hồng Tuấn còn ở đây so đo một mạng người với Ngọc Tảo Vân, nhưng Ngọc Tảo Vân dường như rất dính chiêu này, mỉm cười xoay người, nói: “Đi thôi.” Nói xong, Thanh Hùng, Quỷ Vương, Viên Côn gật đầu hành lễ với Hồng Tuấn, Thanh Hùng thâm sâu nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn gật đầu hiểu ý, động tác nhỏ này không qua được mắt Lý Cảnh Lung. Triều Vân cũng đi theo, chúng Yêu vương tiến vào Thần Châu, tìm tung tích của Giải Ngục. Mọi người rời đi, nhóm Khu ma sư lập tức thả lỏng, mọi người trò chuyện vui vẻ, lần này phải trả giá quá nhiều, nhưng đến giờ, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, mà mọi người không ai hi sinh trong trận này cả, ngẫm lại quả là kỳ tích. “Ta xem thương thế của huynh?” “Để ta xem…” Mọi người xem xét tình hình Cừu vĩnh Tư, Lục Hứa lại hỏi: “Trưởng sử khá hơn rồi?” Kinh mạch của Lý Cảnh Lung đang được chữa trị, nhờ thần lực Phượng Hoàng hiện giờ có thể đi lại, mấy ngày nữa là khôi phục hoàn toàn, Tâm Đăng cũng quay lại, hắn mỉm cười: “Mọi người đi ngâm suối nước nóng đi. Ta có rất nhiều văn kiện cần xem qua, mấy ngày nữa chúng ta lại xuất phát.” Chỉ có Hồng Tuấn ngơ ngác, còn nhớ Trọng Minh, nhóm Khu ma sư thở phào, mọi người lập tức giải tán, quen đường tìm đến chỗ suối nước nóng. “Ta đưa ngươi đi.” Lục Hứa dắt Trần Phụng, hắn biết Lý Cảnh Lung có nhiều chuyện muốn nói với Hồng Tuấn, không nên làm phiền hai người. _________________________________________ Yêu vương tụ thủ: Yêu vương tụ họp