Lúc đó A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư đã đuổi theo, chỉ thấy hai nữ tử chạy trốn khỏi Bình Khang, chia nhau thành hai hướng. Một người trong chợ Đông biến thành hồ ly, hòa vào trong chợ, một con khác nhảy lên nóc nhà, hướng phía nam bỏ chạy, giống như tan vào trong bóng đêm, biến mất không thấy bóng dáng. Hai người chạy đến đầu ngõ, dừng lại bất ngờ, Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn cùng Mạc Nhật Căn đuổi tới, không chờ hai người mở miêng. Lý Cảnh Lung phân phó: “Hai người đuổi theo con chạy trên mái nhà, chúng ta đuổi phía dưới, mau!” A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư nhảy lên nóc nhà, đuổi theo. Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn hướng chỗ sâu nhất trong chợ Đông giờ đã đóng cửa. Bên trong Ỷ Thi Lan, Cá chép yêu chạy vào, mọi người đang run rẩy, một khách nhân hô lên: “Mau đi báo tuần thành Long vũ quân…” Cá chép yêu ở trong dám người, hô: “Quá nhãn vân yên!” Nói xong nó sờ vào túi gấm, vung tay lên, Ly hồn phấn tung bay, trong chốc lát những người xung quanh hắt xì kinh thiên động địa. “Hắt…. xì!” “Vạn pháp giai không!” Cá chép yêu lại hướng mấy cái bàn cao nhất ở giữa mà nhảy lên, vung Ly hồn phấn. “Hắt…. xì!” Ngay sau đó, Cá chép yêu từ cầu thang trên lầu ba, mở túi gấm đem đống Ly hồn phấn cuối cùng hướng đại sảnh vung xuống. “Cách thế quang âm!” “Hắt…. xì!” “Mọi người cứ từ từ ăn uống vui chơi, ta đi đây!” Cá chép yêu chui qua cửa sổ ra ngoài, nhìn thấy đám người Hồng Tuấn, chạy theo. Trong chợ Đông yên tĩnh một mảnh, tối đen đến mức giơ tay không thấy được năm ngón. Lý Cảnh Lung thấp giọng hỏi: “Hiện tại có cảm giác được yêu khí không?” Hồng Tuấn đáp: “Xa quá, nhìn không thấy, mới vừa rồi ở bên kia có hiện lên một đạo quang.” Chợt chỉ tay về một hướng. Mạc Nhật Căn nhìn chằm chằm trong bóng tối, Lý Cảnh Lung lại hỏi: “Có thể nhìn thấy không?” Mạc Nhật Căn cau mày đáp: “Tối quá không thấy được!” Nhãn lực Mạc Nhật Căn vô cùng tốt, trên lưng là mũi tên chế tạo từ thép tinh luyện, khắc đầy phù văn trên đầu mũi tên, giữa trời cao xa xăm ở đại mạc thảo nguyên, một mũi tên bay ngàn dặm phi điểu. Nhưng ở đây giữa mảnh chợ tối đen, nhãn lực cũng là không thể thi triển. “Hình như… ở bên kia.” Hồng Tuấn chuyển hướng, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. “Trưởng sử.” Mạc Nhật Căn vỗ vai Lý Cảnh Lung nói, “Kiếm của ngươi… sáng lên kìa!” Lý Cảnh Lung rút trường kiếm, theo hướng Hồng Tuấn vừa chỉ, phù văn trên kiếm liền phát ra ánh sáng nhàn nhạt bỗng sáng rực lên. Hồng Tuấn cùng Mạc Nhật Căn nhất thời kinh ngạc. Lý Cảnh Lung chuyển kiếm hướng sang phía khác, thân kiếm sáng lên một chút rồi lại nhạt đi. “Đây là có ý gì?” Hồng Tuấn hiếu kỳ. “Kiếm này có thể cảm nhận được yêu khí hoặc cảm nhận được phi đao của ngươi.” Lý Cảnh Lung đáp. Hắn dịch chuyển kiếm sang trái phải, thân kiếm sáng lên theo kịp động tác của hắn. Lý Cảnh Lung huơ kiếm theo hình quạt, ánh sáng vẫn duy trì ổn định. “Hồ ly đang chạy vòng tròn.” Lý Cảnh Lung nói, “Chạy chữ chi ra khỏi chợ, mau bọc đánh nó!” Vừa dứt lời, ba người tản ra, theo ba hướng phân công nhau chặn hồ ly lại. Hồ ly vốn giảo hoạt chưa kể đã hóa yêu, Lý Cảnh Lung có chút e dè, không chỉ là chạy thoát mà còn tổn thất một thanh phi đao của Hồng Tuấn. Lúc này hạ lệnh không lưu tình. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư chạy dọc trên nóc nhà, A Thái thở hồng hộc nói: “Cừu huynh ngươi đi trước đi, ta nghỉ một lát.” Cừu Vĩnh Tư vẻ mặt mê man: “Ta đi cùng ngươi, ta không giỏi đối phó yêu quái.” A Thái: “…” A Thái bó tay, miễn cưỡng chạy tới, nói: “Trưởng sử nghĩ thế nào mà lại náo động như vậy? Lúc trước cũng không bàn bạc gì…” “Hắc hắc.” Cừu Vĩnh Tư vươn tay, kéo A Thái chạy, “Ta ngược lại cảm thấy tên Lý tiểu tử này thực thông minh. Tâm tư kín đáo cũng vô dụng, có kế hoạch cũng không đọ nổi biến hóa. Không bằng một chiêu phá thế cục, đem xác kia ném xuống, trong phòng hồ yêu không chuẩn bị liền lộ đuôi. Chẳng phải hai ta tra lâu như vậy cũng không tìm được gì sao?” “Nhưng bằng cách này.” A Thái thở dốc, “Kinh động thượng cấp, ngày sau sẽ sinh chuyện đi.” “Không cần lo chuyện bao đồng.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Không chừng hắn đã sớm chuẩn bị rồi.” “Ta không thấy vậy.” A Thái nói “Ai, nó xuất hiện kìa!” “Mau đuổi theo, mau đuổi theo.” Ánh sáng của phi đao lóe lên, hai người lập tức dọc theo nóc nhà mà đuổi tới. Trên vai mang theo phi đao, hồ ly lảo đảo chạy, càng chạy càng chậm. Nó trốn dọc theo chợ Đông, chạy vòng vòng theo hình quạt, nhưng Mạc Nhật Căn cùng Hồng Tuấn vô thanh vô tức đã ẩn nấp gần đó, phong tỏa đường đi. Chỉ đợi tín hiệu của Lý Cảnh Lung là hành động, Hồ ly kia dường như cảm giác được nguy hiểm, hướng không khí ngửi ngửi, dừng bước. Khoảnh khắc Lý Cảnh Lung vọt tới, từ trong tối chém ra một kiếm, hồ ly kia thối lui, thét lên một tiếng rồi nhả ra một làn khói. Ngay sau đó một mũi tên xé gió bay tới, bắn xuyên làn khói. Hồ ly kia thấy chạy không thoát, ầm ầm phóng xuất một đạo ánh sáng, nghe thấy tiếng nữ tử kia giận dữ hét lên: “Phàm nhân vô sỉ! Khinh người quá đáng! Ta mà phải e ngại các ngươi sao?” “Giết người đền mạng.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Trường An là nơi các ngươi tàn sát bừa bãi sao?” Hồ ly kia lao từ làn sương mù ra, hình thể đã biến hóa cao đến một trượng, xòe móng lao về hướng Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung giơ kiếm đỡ, “Keng” một tiếng đã bị đánh ngã lăn trên đất! Hắn cư nhiên không nghĩ tới việc hồ yêu kia có thể biến lớn như vậy. Xem ra yêu quái kia to gan lớn mật, vừa rồi là muốn dẫn người tới đây, mục đích là đem bọn họ đánh chết ở chỗ này. Mạc Nhật Căn bắn tên bay tới, “đinh” một tiếng ở bả vai phải của hồ ly. Đúng là hồ yêu vừa rồi ở Ỷ Thi Lan phóng hỏa đốt xác, đạo hạnh cực cao, không sợ tên của Mạc Nhật Căn. Hai mắt nó biến thành một mảnh màu đỏ, miệng phun lửa, muốn đem Lý Cảnh Lung đố thành than. Hồng Tuấn vọt tới, đem Ngũ sắc thần quang khởi giải, bao bọc cả hai. Nháy mắt ngọn lửa phản ngược lại, hồ ly bị lửa chính mình đốt cháy mặt, đau đớn rống lên một tiếng! Ngọn lửa tắt, hồ yêu kinh thiên động địa ngã sập mấy quầy hàng trong chợ. Lý Cảnh Lung ôm lấy Hồng Tuấn lăn một vòng, tránh quầy hàng đang sập xuống kia. “Trưởng sử!” Mạc Nhật Căn thấp người vọt tới. “Ta thu hút sự chú ý của nó, hai người nhắm vào tim nó.” Lý Cảnh Lung ném lại một câu, liền từ dưới quầy hàng bị sập đi ra. Hồng Tuấn cùng Mạc Nhật Căn núp ở một đống gạch ngói vỡ vụ, hướng ra ngoài nhìn. Chỉ thấy trên vai hồ yêu còn cắm mũi tên của Mạc Nhật Căn cùng phi đao của Hồng Tuấn, gắng gượng đứng dậy, thể lực cũng đã cạn kiệt. Hồng Tuấn sợ nó lại phun lửa, tay phải run lên cầm lấy phi đao, tay trái tụ Ngũ sắc thần quang, chuẩn bị sẵn sàng phát động. Mạc Nhật Căn nhìn thấy, khẽ khàng tránh ra một bên. Hồ yêu không ngừng thở dốc, nhìn Lý Cảnh Lung. Một khắc kia Hồng Tuấn khẩn trương đến cực điểm. Lý Cảnh Lung không chút sợ hãi, cầm kiếm tiến về phía trước, lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt, năm mươi năm qua Đại Đường Khu ma tư điêu linh, hôm nay chỉ cần thanh kiếm này còn ở đây ngày nào, thì ngày ấy Trường An không dung túng các ngươi làm càn.” Nói xong Lý Cảnh Lung cầm kiếm chỉ thẳng hồ yêu. Phi đao trên người hồ yêu sinh ra phản ứng, sáng lên! Hồ yêu cười lạnh: “Còn nghĩ chính mình có khả năng ư? Không ngại nói cho ngươi biết, Trường An đã không còn là nơi ở cho nhân tộc các ngươi rồi, nhìn xem…” Mạc Nhật Cân đứng cuối chợ Đông, chỗ đám cọc gỗ, giương cung cài tên. Hồng Tuấn nắm chặt phi đao, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lý Cảnh Lung nghe vậy ngẩn người, nhưng lúc này, hồ yêu nhe răng, hướng Lý Cảnh Lung đánh tới, móng vuốt phản xạ ánh sáng trong đêm, chỉ cần bị tóm liền xé toang bụng ra. Lý Cảnh Lung vung trường kiếm, nhảy vọt ra phía sau. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa tới gần, một đội Long vũ quân đuổi tới, người đi đầu quát: “Người nào đêm khuya làm càn!” Mạc Nhật Căn lập tức thu tên, Hồng Tuấn quay đầu, Lý Cảnh Lung lùi lại. Trong nháy mắt hồ yêu chuyển hướng, đập đuôi nhảy về phía binh sĩ Long vũ quân! Lý Cảnh Lung nổi giận gầm một tiếng: “Chạy mau!” Quân binh Long vũ quân chỉ thấy một con hồ ly thực lớn, còn tưởng đang nằm mơ, nháy mắt ngẩn người chưa kịp hồi phục tinh thần, hồ yêu đã vọt tới giữa đội hình. Thoáng chốc người ngã ngựa đổ, Lý Cảnh Lung đuổi theo, từ đằng sau nhảy tới, đâm một kiếm vào sau cổ hồ yêu. Đám ngựa hí lên chạy xung quanh trốn đi, Long vũ quân ngã xuống, Lý Cảnh Lung quát: “Trốn mau!” Nhóm binh sĩ lúc này mới trốn đi. Hồ yêu kia bị đâm trúng một kiếm sau cổ, điên cuồng gào thét, xoay người muốn ném ngã Lý Cảnh Lung. Hồng Tuấn mấy lần đều ngắm không trúng, chỉ sợ ngộ thương Lý Cảnh Lung, phi đao không thể rời tay. Chỉ cần thấy hồ yêu hạ móng, Hồng Tuấn liền xuất đao, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Lý Cảnh Lung, lúc này đem lông Khổng Tước bằng ngọc bích, rót linh lực vào, ném đến. “Mặc kệ ta!” Lý Cảnh Lung quát. Kiếm của hắn cắm sau cổ hồ yêu, trong tay lại không có vụ khí, liền bắt lấy một cây Long vũ quân trường thương [1]. Phàm binh không cản được bộ móng kia sẽ bị hồ yêu xé làm hai mảnh. Khi Lý Cảnh Lung suýt bị xé đôi, lông Khổng Tước kia bay tới, xuất ra mấy đạo thần quang, ngăn móng vuốt hồ yêu lại. Ngay sau đó, Hồng Tuấn hô một tiếng, phi đao xoay tròn bay đến. Lý Cảnh Lung hướng lui ra sau, hồ yêu sớm có chuẩn bị, biết Hồng Tuấn chờ đánh lén, xoay người, mặc cho phi đao găm vào bụng, hướng Hồng Tuấn vọt tới. Lý Cảnh Lung lập tức xoay người chạy tới cứu, Hồng Tuấn phi thân né tránh, pháp bảo trên người đều đã tán đi hết, nếu bị một trảo kia chắc chắn sẽ trọng thương. Lý Cảnh Lung ôm chặt Hồng Tuấn, đè hắn xuống, hai người ngã xuống mà lăn đi, tránh được một đòn của hồ yêu kia. Ngay sau đó, một đầu cự thú khác xuất hiện, phát ra tiếng sói tru. Hai người cả kinh, trong chợ xuất hiện một cái đầu sói khổng lồ màu xám. Thương lang đầu cao hơn cả người, so với hồ yêu cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nó từ trên mái nhà nhảy xuống, cắn cổ hồ yêu, răng nanh cắm sâu vào! “Đây là cái gì?” Hồng Tuấn chấn động. “Mau tận dụng thời cơ!” Lý Cảnh Lung quát. Hồng Tuấn nháy mắt hoàn hồn, hai tay huơ lên, hai thanh phi đao rút ra mang theo máu tươi của hồ yêu bắn tung tóe, bay trở về hướng Hồng Tuấn. Hồ yêu bay qua đầu bọn họ, ngay lập tức Hồng Tuấn mỗi tay cầm một phi đao, cùng vung lên. “Đến!” Hai thanh phi đao quang mang lóe ra, một hàn băng một liệt hỏa, sượt qua mặt Lý Cảnh Lung chém đứt vài sợi tóc của hắn. “Phập” một tiếng cắm vào vị trí trái tim trước ngực hồ yêu. Hàn băng cùng liệt hỏa tỏa ra, tim hồ yêu bỗng nhiên nổ tung, trước ngực thủng một lỗ lớn, mấy bông tuyết còn bay xung quanh. Thân nó ở giữa không trung vẫn còn giãy dụa, ánh sáng trong đôi mắt đỏ ngầu lịm dần đi. Thân thể thu nhỏ lại, biến thành một tiểu hồ ly trong miệng cự lang kia. Trên người hai thanh phi đao, mấy mũi tên cùng trường kiếm leng keng rơi xuống đất. Cự lang thả tiểu hồ ly kia xuống, lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung kéo Hồng Tuấn đến bên cạnh, Hồng Tuấn đột nhiên hỏi: “Là Mạc Nhật Căn?” Cự lang phát một tiếng kêu trong cổ họng, hơi há miệng, trong mắt mang theo ý cười. Long vũ quân khiếp sợ đứng dậy, Lý Cảnh Lung bảo Hồng Tuấn đứng đợi, hắn còn giải quyết chút việc. “Lý giáo úy!” Mọi người nháo nhào hỏi han, biểu tình so với lúc Lý Cảnh Lung còn ở Long vũ quân quả thực bất đồng, ánh mắt vừa kinh sợ vừa khâm phục. Trong đội cũng còn nhiều thuộc hạ cũ của Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung xác nhận không có ai bị thương, quay đầu nhìn Hồng Tuấn hỏi: “Cá chép yêu đâu? Cho bọn họ một ít Ly hồn phấn.” Cá chép yêu lúc này mới cầm túi gấm lại gần nói, “Hết rồi.” Lý Cảnh Lung: “…” “Oa a! Yêu quái ——!” Mọi người lại sợ hãi hô hoán ầm lên. “Ba nghìn hai trăm lượng bạc! Bây giờ một tí cũng không còn?” Lý Cảnh Lung nhất thời không còn quan tâm hình tượng nữa. Cá chép yêu vội lý lẽ: “Lần trước các ngươi hít mất hai phần ba rồi, bên trong còn chưa đến một lượng!” Lý Cảnh Lung nhớ lại đành chấp nhận, mọi người thấy Lý Cảnh Lung đang mắng một con yêu quái, lại cảm thấy khiếp sợ, “Việc tối nay, trừ Hồ thống lĩnh, không được kể cho bất kì ai.” Lý Cảnh Lung dặn dò, “Ngày mai ta sẽ đến Long vũ quân tự mình bẩm báo. Nếu lát nữa có động tĩnh gì, thông báo cho các huynh đệ đừng can dự vào.” Mọi người liền gật đầu, Lý Cảnh Lung không biết Ly hồn phấn hiệu quả đến đâu, đành chịu, coi như xui xẻo, đến lúc đó ứng phó sau. “Như vậy…” Long vũ quân đi rồi, Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn cùng cự lang kia, nói: “Để ta xem có bị thương không?” Hai người đều vô sự, Hồng Tuấn khi ngã trên mặt đất khuỷu tay có trầy xước một chút. Lần đầu tiên kể từ khi xuống núi mới chiến đấu kịch liệt như vậy, một chốc chưa hồi phục lại tinh thần. Lúc này phía xa xa xuất hiện một hỏa cầu, nhìn giống như pháo hoa, mọi người lập tức quay đầu. “Thấy rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Đi!” “Ngươi leo lên lưng ta đi” Mạc Nhật Căn biến thành thương lang thấy Hồng Tuấn có điểm mệt mỏi, nói: “Ta cõng ngươi qua đó.” Hồng Tuấn trèo lên lưng thương lang, nó hướng phía bắc chạy tới. Lý Cảnh Lung chạy theo sau. “Mạc Nhật Căn?” Hồng Tuấn thấp giọng hỏi. “Ừm?” Thương Lang dừng bước lại, hơi quay đầu lại. Hồng Tuấn ra hiệu tiếp tục đi, hỏi: “Ngươi là yêu quái sao?” “Cũng có thể coi như vậy.” Thương Lang đáp, “Trong tộc ta đã trăm năm qua chưa từng có thương lang hóa được hình người, ta cũng không biết ta là cái gì, đừng nói cho bọn A Thái.” Thương lang dường như không muốn lộ chuyện trước mặt Lý Cảnh Lung, tới trước viện, nhảy lên tường rồi vọt lên nóc nhà. Khi mây đen dạt đi, ánh trăng chiếu xuống, thương lang trên lưng cõng một thiếu niên vô thanh vô tức dọc theo nóc nhà chạy đi. “Ngươi sẽ không thu phục ta chứ?” Thương Lang đột nhiên nói. Hồng Tuấn mỉm cười, cúi sát vào tai nó nói nhỏ: “Ta cũng có một nửa dòng máu yêu tộc.” “Ừm.” Thương lang hơi ngạc nhiên, lắc lắc tai nói, “Nhưng ta cảm thấy ngươi không giống.” “Cha ta là…” “Hừm.” Thương lang đáp, “Không cần nhiều lời, cha ta nói qua, yêu với người cũng không khác nhau, cũng phân thiện ác.” Thương lang dừng bước, đứng trên nóc nhà, nhìn khắp nơi, phát hiện vết máu, tìm được phương hướng. “Hồng Tuấn.” Thương lang lại hỏi, “Ngươi gặp qua một bạch lộc đầu phát sáng bao giờ chưa?” Hồng Tuấn “Ừm?” một tiếng, trước giờ hắn ở núi Thái Hành, nai vốn không ít nhưng chưa từng gặp qua con nào như miêu tả của thương lang kia cả. Trả lời xong thương lang lại im lặng. “Ta đến Trường An vốn để tìm nó.” Thương lang nói, “Nếu có nhìn thấy bạch lộc kia nhớ báo cho ta một tiếng…” Mạc Nhật Căn biến thành thương lang, trên lưng còn mang theo trường cung cùng bao đựng tên. Nhưng không đeo được, Hồng Tuấn thấy mấy lần sắp rớt xuống đành túm lại, xách lấy. Xa xa ánh sáng lóe lên, đã tới gần hoàng thành, thương lang thả Hồng Tuấn xuống, thong thả đứng lên biến trở về hình dáng Mạc Nhật Căn. Hồng Tuấn quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung. Không biết Lý Cảnh Lung tìm thấy ngựa ở đâu, đang phi ngựa tới. “Đến đây!” Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái đứng bên ngoài bức tường. Hồng Tuấn hỏi: “Phi đao của ta đâu?” A Thái vẻ mặt vô tội, chỉ vào phía bên trong. Cừu Vĩnh Tư nói: “Chúng ta dùng hỏa cầu đả thương nó, kết quả nó chạy trốn vào hoàng cung…” A Thái: “Là ta dùng hỏa cầu đả thương nó, Cừu huynh, ngươi cái gì cũng chưa có làm đâu!” “Chúng ta không dám tùy tiện đuổi theo.” Cừu Vĩnh Tư lại giải thích, “Sợ gây rắc rối cho trưởng sử, đợi các người đến đây hỏi ý kiến.” Lý Cảnh Lung đến nơi, xoay người xuống ngựa, thấy hồ ly trốn vào hoàng cung, không biết làm thế nào. “Hai người…” Lý Cảnh Lung thiếu chút nữa tức chết, “Làm thế nào lại để nó trốn thoát.” “Nó chưa trốn thoát đâu.”  A Thái nói, “Để ta đi vào bắt về nhé?” Hồ yêu trốn vào hoàng cung, cung Hưng Khánh lớn như vậy làm sao mà tìm được? Lý Cảnh Lung cau mày, nhìn nhìn A Thái và Cừu Vĩnh Tư, hai người lộ ra vẻ mặt tươi cười. Dường như có hàm ý gì, một lát Lý Cảnh Lung liền hiểu dụng ý hai người, gật gật đầu. Hai hồ ly chia hai đường, một trốn phía chợ Đông chính là dụ địch. Một chạy hướng khác tìm viện binh, nói cách khác, viện binh ở trong hoàng cung? A Thái và Cừu Vĩnh Tư không dám nặng tay vì muốn theo đuôi xem xem đồng bọn của nó ở đâu. Nói cách khác, trong hoàng cung có khả năng có yêu quái ẩn nấp. Nhưng phi đao của Hồng Tuấn còn ở trên người hồ yêu, đã đáp ứng hắn thì phải tìm lại bằng được. Lý Cảnh Lung trong đầu vô số  suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng động cực nhỏ vang lên. Ban đêm mọi âm thanh đều đã lắng xuống, tiếng kêu của côn trung giữa thu cũng đã im ắng. Trường An đêm nay không có gió, ngay tại góc ngoặt kia, một tiếng động nữa lại vang lên, chính là hồ ly núp ở mái hiên hậu điện cung Hưng Khánh, phi đao chạm vào mái ngói tạo nên tiếng động. Hồng Tuấn đang định mở miêng, Lý Cảnh Lung ra hiệu, nín thở im lặng nghe, lại nghe được mấy âm thanh nhỏ vụn vang lên. “Nó chưa đi xa, núp ở mái hiên hậu điện, vẫn đang mang phi đao của ngươi.” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, “Ta nghe thấy được.” “Không thể.” Cừu Vĩnh Tư lắc đầu, nói “Hồ yêu rất tinh một khi tới gần nó liền bỏ chạy. Trong hoàng cung mà xảy ra chuyện gì chúng ta gặp rắc rối to.” Lý Cảnh Lung tháo cung xuống, tất cả mọi người tràn ngập kinh ngạc nhìn hắn. “Tên của ta chỉ là binh khì tầm thường không sát yêu được.” Lý Cảnh Lung hướng Mạc Nhật Căn nói, “Cho ta mượn tên dùng một chút.” Mạc Nhật Căn khó tin, hỏi: “Ngươi bắn trúng được?” Hồng Tuấn từ nhỏ đã luyện phi đao, tự nhiên biết có bao nhiêu khả năng. Lúc trước Lý Cảnh Lung nhắc đến thanh âm kia, cả bốn người còn không nghe thấy gì. Dù có thì ngoài một trăm bước Hồng Tuấn cho rằng không thể dựa vào âm thanh mà bắn trúng được. “Thử nhìn xem.” Lý Cảnh Lung trong bóng tối nhẹ nhàng rút trường cung. Hắn nghiêng đầu, cố gắng định vị vị trí. Tài năng bắn cung cưỡi ngựa của hắn là trăm dặm mới tìm được một người. Vốn là hậu thế của Phi tướng quân Lý Quảng, nhưng tướng quân đã qua đời nhiều năm trước, Lý gia bị người đời xem thường, hắn không có cơ hội ra chiến trường. Bảo hắn đem tài năng bắn cung để làm trò tiêu khiển cho đám quan viên, hắn không bằng lòng, nên bình thường không thi triển. Dần dà, một thân tài nghệ từ lâu không được nhắc tới, Lý thị cũng vô pháp chứng minh, dần dà về sau thành trò cười ở Trường An. Lúc này hắn thập phần khẩn trương, lúc giương cung tay còn hơi hơi run lên. Trên đỉnh hậu điện cung Hưng Khánh, hồ yêu kia như cảm nhận được nguy hiểm, nhìn về phía bóng tối ngoài bức tường, giơ chân lùi về phía sau. “Về thôi.” Hồng Tuấn nhỏ giọng: “Tìm lại sau cũng được, trưởng sử, ta vẫn còn hai thanh, không sao đâu.” Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, lần thứ hai giương cung, nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn. Đúng lúc này một thanh âm từ mái ngói truyền đến. Trong phút chốc Lý Cảnh Lung buông tay, mũi tên rời cung! Một mũi tên vô thanh vô tức bay ra, chặn đường chạy trốn của hồ yêu, một âm thanh vang lên, như tiếng lá khô rơi xuống, như lưu tinh bay thẳng xuống mặt đất, mũi tên bay đến bắn trúng bụng hồ yêu, máu tươi phun ra. Một lúc lâu sau không nghe thấy âm thanh nào nữa, Lý Cảnh Lung thở dài, nhìn Hồng Tuấn trong mắt hiện lên một tia áy náy. “Lâu lắm không bắn, còn ngượng.” Lý Cảnh Lung cau mày, trong mắt lộ vẻ lo âu chỉ muốn đem cung bẻ gãy. Mọi người đang muốn an ủi trưởng sử, hôm nay đã làm tốt lắm rồi… … Hồ ly kia dọc theo mái hiên lăn xuống dưới. Hồ nước trong hậu điện vang lên một tiếng. “Trúng?” Mạc Nhật Căn khiếp sợ. “Trúng rồi.” Hồng Tuấn nói, “Để ta vào tìm.” Hồng Tuấn tung móc câu, phi vào trong tường viện, mọi người kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung không dám mở miệng. “Tìm thấy lập tức ra ngoài!” Lý Cảnh Lung dặn dò. Lát sau Hồng Tuấn phi ra, mang theo hồ ly thứ ba kia, thấy nó bị một tên xuyên qua ngực phải, đã hấp hối. Lý Cảnh Lung thở ra, cười nói: “Đáp ứng tìm phi đao cho ngươi rồi.” Lý Cảnh Lung chưa bao giờ cười với mọi người, như vậy mỉm cười còn khiến không khí có phần xấu hổ. Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi; A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư còn chưa tiếp thu được sự kiện này, đang há hốc mồm. “Ngươi cười thực đẹp, trưởng sử.” Hồng Tuấn cười, “Không cần nghiêm mặt đâu.” Lý Cảnh Lung hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, lạnh lùng nói: “Trở về rồi nói chuyện.” Mọi người liền đi theo Lý Cảnh Lung quay trở lại Khu ma tư. __________________________________ Uiii tiểu Lý bao ngầu, gian tình phấp phới!! Vợ bảo tìm đồ về là tìm bằng được! Thực sự thì tại hạ rất thích hình tượng tiểu công trong truyện của Phi Thiên, vừa ngầu vừa giỏi nhưng cực kỳ nghe lời vợ. Tiểu Mạc cũng ngầu quá huhu. À chương sau sẽ là một màn oánh nhau cực đỉnh, và chương cũng cực dài…. T_T không biết edit bao giờ cho xong. Di dạ lạp hồ: Suốt đêm đuổi hồ [1] thương: ở đây là khẩu súng [2] thương lang: sói lông xám