Hồng Tuấn đi dạo trong Đô vệ phủ một lát, trong phủ hoa mai nở, thơm nức mũi, đây vốn là dinh thự một đại thương nhân, chủ nhân đưa gia quyến đi lánh nạn, Phong Thường Thanh không khách khí trưng dụng chỗ này luôn, dù trời rét lạnh nhưng hoa mai vẫn nở hoa rực rỡ. “Xuân đến, hoa này liền rụng, có cảnh sắc chỉ trong trời giá lạnh mới thấy được.” Một giọng nói vang lên phía sau lưng, Hồng Tuấn quay người. Thấy một võ tướng cao xấp xỉ hắn đi tới, tóc dài rối tung, dung mạo tuấn mỹ, da trắng, mũi cao mắt sau, hai mắt màu nâu đậm. Võ tướng kia nhìn thấy Hồng Tuấn, hơi giật mình, bẻ gãy một cành mai đưa cho Hồng Tuấn. “Cho ngươi.” Võ tướng nói. Hồng Tuấn vội cảm ơn, không biết thân phận người này ra sau, võ tướng lại cau mày: “Ngươi… làm ta nhớ tới một vị cố nhân. Ngươi có biết Khổng đại phu không?” Hồng Tuấn nói: “Khổng Tuyên? Là cha ta.” Võ tướng cả cười, hành lễ, cất giọng nói: “Đúng là con trai của ân công! Ta là Cao Tiên Chi, ngươi gọi ta là Cao thúc thúc, quả nhiên có duyên phận! Khổng đại phu…” “Đã qua đời.” Hồng Tuấn đáp. Cao Tiên Chi gật đầu, Hồng Tuấn vào thành có nghe qua, tướng chính trấn thủ Đồng Quan là Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh, chức vụ của Cao Tiên Chi còn cao hơn Phong Thường Thanh, không ngờ chủ tướng chinh phạt phản quân lại trẻ như vậy. Cao Tiên Chi ra hiệu mời, Hồng Tuấn định hỏi một chút sự tình của  phụ thân, Cao Tiên Chi đã sai người mang trà, chậu than, mời hắn dùng trà rồi lại nói: “Trong quân không được uống rượu, chiêu đãi không chu đáo rồi.” Hồng Tuấn vội nói không sao, “Tửu lượng của ta cũng không tốt.” Cao Tiên Chi nhắc lại chuyện cũ năm đó, Hồng Tuấn mới biết khi Cao Tiên Chi tiến quân vào Vân Bảo bị trúng tên, cuối cùng Khổng Tuyên diệu thủ hồi xuân, trị khỏi cho hắn, bấm tay tính toán vừa vặn hai mươi năm trước, trước khi  Hồng Tuấn ra đời một năm, căn cứ phỏng đoán, khi ấy phụ thân còn chưa gặp mẫu thân. Cao Tiên Chi hỏi chuyện của Khổng Tuyên, Hồng Tuấn chỉ nói bị kẻ thù sát hại, Cao Tiên Chi lại nói: “Đại phu hành y tế thế mà cũng có kẻ thù? Ai mà ác độc như vậy?” Hồng Tuấn u sầu không muốn trả lời, Cao Tiên Chi tự lý giải, nói: “Cứu được tính mạng người này có thể là đắc tội với người khác, người làm nghề y, mọi việc cứ theo bản tâm là được rồi,” “Đúng vậy.” Hồng Tuấn cười nói, “Giống như hành quân đánh trận, giết người nhưng cũng là cứu người.” “Năm đó cha ngươi cũng nói vậy.” Cao Tiên Chi mỉm cười. “Trận chiến ở Đồng Quan này, có thể thắng không?” Hồng Tuấn cũng hỏi vấn đề y hệt Lý Cảnh Lung, lúc này hắn chỉ lo tình hình ở Đồng Quan, bản thân hắn không muốn Đồng Quan lại chịu thảm cảnh như Lạc Dương nữa. “Tất nhiên là thắng.” Cao Tiên Chi nói, “Sở dĩ bỏ Thiểm Quận là vì muốn giữ vững Đồng Quan.” “Vậy là được rồi.” Hồng Tuấn yên tâm, hắn chỉ hy vọng khi mình rời đi đến Tắc Bắc hãy không có chuyện gì xảy ra, nhưng nghe như thế một lát, hắn nhận ra có chuyện, nói, “Chờ chút, bỏ Thiểm Quận?” Trong tiền viện, Phong Thường Thanh thở dài: “Ngươi xem quân đội Đồng Quan đi, dù có hai mươi vạn nhưng toàn là người mới chiêu mộ, tiểu thương cả, nhìn phản quân An Lộc Sơn xem, đến đâu thắng đó, tác chiến tinh nhuệ, hội chiến ở bình nguyên thế nào cũng không chống được.” Lý Cảnh Lung nhíu mày nhìn Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh nói: “Thiểm Quận không thủ được, phải rút về Đồng Quan là bất đắc dĩ.” “Các ngươi cứ như vậy mà bỏ Thiểm Quận?” Lý Cảnh Lung không tin được, “Bên ngoài nhiều bách tính như vậy, nhân mạng chết cóng ven đường, cái này tính lên đầu ai đây?” “Hay là ngươi chỉ giáo cho ta nên đánh thế nào đi?” Phong Thường Thanh cả giận nói. Lý Cảnh Lung vạn lần không ngờ, bỏ Thiểm Quận, người chết đói la liệt hơn trăm dặm ven đường, cảnh tượng thi thể đầy đất đúng là từ tay Phong Thường Thanh mà ra. Quan binh vừa rút đi, dân chúng khủng hoảng, vội vàng chen lấn rời đi, trời đông giá rét có vô số người di tản bị chết cóng, chết đói. “Triều đình sẽ xử ngươi chết.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói. “Chỉ cần giữ vững chỗ này.” Phong Thường Thanh trầm giọng nói, “Chuyện này bù chuyện kia, cái mạng  già này, ai muốn lấy cứ lấy đi.” Theo quy củ triều đình trước giờ, Lý Cảnh Lung biết lúc này Trường An đã náo động lật trời, bình thường không có việc gì đám Cao Lực Sĩ đã muốn đấu đá lẫn nhau, bây giờ sao có thể buông tha Phong Thường Thanh được. “Ta phải về.” Lý Cảnh Lung chống nạng, quay người, khó khăn rời đi, lại hô: “Hồng Tuấn!” “Đi đâu?” Phong Thường Thanh nói, “Đứng lại cho ta!” Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, Phong Thường Thanh còn không biết nguy hiểm, hắn thoáng có dự cảm không may, nhất là từ khi Dương Quốc Trung về triều, là sơ xảy lớn nhất của hắn từ trước đến giờ. Dương Quốc Trung cố ý thả An Lộc Sơn vào Quan Truong, muốn giáng tội lên đầu Phong Thường Thanh và Cao Tiên Chi, triệu hai người về vấn trách, An Lộc Sơn tiến quân thần tốc, khi vào Quan Trung rồi khác gì hổ đói vào bầy dê! Phong Thường Thanh đã nghe A Thái và A Sử Na Quỳnh kể lại khổ chiến ở Lạc Dương, cũng biết trận doanh của An Lộc Sơn phần lớn là yêu quái, lại nói: “Ngươi là trưởng sử Khu ma ti, nếu đưa người về Trường An, lỡ như yêu quái dưới trướng An Lộc Sơn đánh đến Đồng Quan, thì phàm nhân ở đây phải ngăn cản thế nào?” Lý Cảnh Lung lập tức im lặng, Phong Thường Thanh còn nói: “Dù bây giờ có về triều, ngươi có thể làm gì Dương Quốc Trung? Ngoài Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ không phải yêu, quý phi muốn trả thù, ngươi còn muốn tạo phản sao?” Lý Cảnh Lung thở sâu, Phong Thường Thanh nói: “Làm tốt việc của ngươi, triều đình cùng lắm là cắt chức quan của ta, bắt ta lưu vong tái ngoại, ai sợ? Bây giờ phản quân thế mạnh, là lúc phải dùng người, bệ hạ sẽ không hồ đồ như vậy đâu.” Lý Cảnh Lung nói: “Chuyện này công bằng không?” Phong Thường Thanh kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung nói, “Thế này không giống ngươi.” Lý Cảnh Lung im lặng, Phong Thường Thanh lại nói: “Cũng giống ngươi, giống ngươi trước khi đến Khu ma ti.” Lý Cảnh Lung nghe câu này như bị tát một cái, cảm xúc ghét bỏ càng sâu đậm, mà hắn không phản bác nổi, chỉ nghe Phong Thường Thanh nói: “Mỗi người đều phải giữ vững vị trí của mình, trận này mới có hy vọng.” “Ta đã hiểu.” Lý Cảnh Lung đáp. Vườn mai, Hồng Tuấn bưng bát trà, nghe Cao Tiên Chi nói chuyện, Cao Tiên Chi cười nói, “…Khổng Tuyên cũng không có gì giấu ta, khi đó còn nói, nguyện vọng duy nhất của hắn là lấy vợ sinh con. Ta nói hắn tuấn tú lịch sự, muốn lây vợ có gì khó? Đến Trường An một lần chỉ sợ vô số nữ hài tranh nhau chen lấn…” Hồng Tuấn nghe như vậy, trong lòng thở dài, Cao Tiên Chi lại cực kỳ thân thiết, khi nghe hắn nói đã bỏ Thiểm Quận, trái tim Hồng Tuấn chìm xuống. Nhưng Cao Tiên Chi lại hớn hở kể lại chuyện cũ, năm đó Khổng Tuyên rời khỏi Diệu Kim cung không buồn không lo, lại quen biết Cao Tiên Chi, có bao nhiêu tâm sự cũng không giấu diếm gì. Nghĩ đến sứ mệnh năm đó của Khổng Tuyên, tâm tình Hồng Tuấn phiền muộn hẳn, nhưng nếu không như vậy, hắn sẽ không xuất hiện trên cõi đời này, biết được yêu hận, bây giờ nghĩ đến có hối hận không? Hắn không hối hận, cũng chưa từng trách cứ cha mẹ đã sinh hắn ra. “Về sau có lần uống say.” Cao Tiên Chi lại nói, “Còn nói, hắn sinh ra trên cõi đời này là vì giải thoát chúng sinh.” “Đúng vậy.” Hồng Tuấn cười nói, “Hắn sinh ra vì chịu khổ thay chúng sinh.” Cao Tiên Chi nói: “Làm nghề y là việc thiện, tích âm đức cho con cháu, sao gọi là chịu khổ thay chúng sinh được?” Hồng Tuấn lẳng lặng cười, nhìn hắn, Cao Tiên Chi lại hỏi: “Hiện giờ ngươi đang làm gì?”” “Làm nghề y.” Hồng Tuấn đáp. Cao Tiên Chi gật đầu, nói: “Kế thừa y thuật của cha ngươi, hoàn thành sự nghiệp của hắn, là chuyện tốt.” “Hoàn thành sự nghiệp của hắn.” Hồng Tuấn gật đầu nói. Lời nói của Cao Tiên Chi làm Hồng Tuấn hiểu ra, nhớ tới thuyết pháp Thanh Hùng từng nói rất lâu trước kia – ứng kiếp. Kiếp số của phụ thân chưa đến, bây giờ đến lượt hắn, con kế nghiệp cha. Mà kiếp nạn của Khổng Tước Đại Minh Vương là thành Ma. Lý Cảnh Lung ở bên ngoài gọi hắn, Hồng Tuấn vội đi ra, bồi Lý Cảnh Lung trở về. Cao Tiên Chi còn tiễn Hồng Tuấn ra ngoài cửa, thấy Lý Cảnh Lung, kinh ngạc nói: “Thế chất gia nhập Khu ma ti sao?” Lý Cảnh Lung gật đầu, Cao Tiên Chi cười ‘Ha ha’ hai tiếng, nói: “Lý Cảnh Lung không được bắt nạt hắn đâu nhé, nếu không ta sẽ làm phiền ngươi đó.” “Không dám.” Lý Cảnh Lung không có tâm tình nói chuyện với Cao Tiên Chi, chỉ lạnh lùng nói: “Hồng Tuấn, về thôi.” Cao Tiên Chi thấy Lý Cảnh Lung đúng như trong lời đồn, ai cũng xem thường, lời nói mếch lòng phải một nửa, vì là biểu đệ của Phong Thường Thanh nên hắn khách khí tiễn một đoạn. Dọc đường, tâm tình Lý Cảnh Lung rất kém, khăng khăng muốn đi bộ, Hồng Tuấn đành phải đi cùng, Lý Cảnh Lung khập khiễng, gian nan bước đi. Hồng Tuấn nói: “Mai ta đi rồi, huynh phải tự chăm sóc  bản thân thật tốt.” Lý Cảnh Lung nhìn nền đất tuyết đọng bẩn thỉu, đáp: “Đêm mai là tết rồi, hết năm rồi đi, đầu năm xuất phát.” Lúc này là cuối năm, Hồng Tuấn mới nhớ ra, qua ngày mai, một năm nữa lại đến. “Ta cùng em đi Tắc Bắc.” Lý Cảnh Lung đột nhiên nói. “Thật?” Hồng Tuấn lập tức vui vẻ. Lý Cảnh Lung không đáp, cố chấp đi tiếp, Hồng Tuấn vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn: “Hay là mượn xe, kêu Lục Hứa nữa, chúng ta cùng đi?” Hồng Tuấn không muốn rời xa Lý Cảnh Lung, cũng biết Mạc Nhật Căn không muốn xa Lục Hứa, nhưng Lý Cảnh Lung đi một lát, lại nói: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì, hai người đi nhanh về nhanh.” “Ừm.” Hồng Tuấn hơi thất vọng đáp lại. Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn Hồng Tuấn, ánh mắt cực kỳ áy náy, nói: “Ta yêu em, Hồng Tuấn.” “Ta sẽ mau quay về.” Hồng Tuấn tiến lên, cởi băng vải, dìu hắn về phòng. Hôm sau, Khu ma ti chính thức treo biển ở đây, ngày cuối cùng năm Thiên Bảo mười bốn, mọi người dán câu đối xuân, Cao Tiên Chi phái người đưa đồ ăn đến, làm một bàn ăn thịnh soạn, Mạc Nhật Căn và Hồng Tuấn tạm hoãn một ngày. Mọi người cùng nhau đón giao thừa như năm trước ở Đôn Hoàng, chỉ thiếu mỗi Cừu Vĩnh Tư. Mọi người đều hy vọng, Cừu Vĩnh Tư vào thời khắc cuối cùng sẽ đến đoàn tụ, đáng tiếc là đợi mãi không thấy hắn. A Thái hát một lát, Lý Cảnh Lung liền cười nói: “Vất vả cho mọi người, xong lần này…” Nói đến đây, Lý Cảnh Lung chợt nhớ đến, lâu như vậy rồi cũng vẫn chưa xong nhiệm vụ. A Sử Na Quỳnh uống say, gõ chén hỏi: “Trưởng sử ngươi nói xem, ngươi thiếu chúng ta mấy lần? Mọi người còn đến Bình Khang phường, suối nước nóng, ta còn chưa được đi lần nào, một năm bổng lộc còn chưa thấy phát, nói xem khi nào  thì ta được nhận đây?” Mọi người cười vang, Đặc Lan Đóa nói: “Chuyện này không công bằng! Ngươi ở trong tháp có nửa tháng lại dám đòi bổng lộc hai năm?” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười, đáp ứng: “Trên người giờ không có tiền, quay về sẽ phát cho ngươi.” Không lâu sau, mọi người đều uống say đến mức không biết gì, chỉ có mình Lý Cảnh Lung không say, Mạc Nhật Căn nói: “Này, trưởng sử, tửu lượng của ngươi rất tốt, trước kia đều giả vờ sao?” Lý Cảnh Lung cười cười nhìn Mạc Nhật Căn lại mời hắn uống tiếp, Mạc Nhật Căn say thực sự, gối lên đùi Lục Hứa ngáy khò khò. Hồng Tuấn uống không ít, ngơ ngác nhìn Lý Cảnh Lung, đầu óc mơ hồ. Mọi người cứ nghĩ hôm nay Lý Cảnh Lung sẽ là người uống say khóc lóc, nhưng Lý Cảnh Lung không sao cả, còn chuốc mọi người say bí tỉ. Hồng Tuấn  bò qua, đến gần hắn, đột nhiên òa khóc, ôm Lý Cảnh Lung nói: “Ta không muốn rời xa huynh…” Lý Cảnh Lung thở sâu, tay run rẩy, nói: “Không sao, không sao, em chỉ đi một chốc lát thôi…” “Ta không muốn rời xa huynh.” Hồng Tuấn lập đi lập lại, sau khi uống say, mọi suy nghĩ cứ thế tuôn ra, không kiềm chế nổi tình cảm, hắn còn nói: “Ai sẽ chăm sóc cho huynh…” “Ta sẽ tự chăm sóc chính mình.” Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói, giọng nói cũng run run rẩy rẩy, an ủi: “Hồng Tuấn, đừng nói nữa, em uống say rồi.” Hồng Tuấn ôm eo Lý Cảnh Lung, nằm trong ngực hắn, dần dần ngủ thiếp đi. Đột nhiên một tiếng động vang lên khiến hắn tỉnh dậy. Hồng Tuấn tỉnh lại từ một cơn ác mộng, cảnh tượng luyện ngục Lạc Dương lại được tái hiện, khiến hắn toát mồ hôi lạnh. “Làm sao vậy?” Đầu Hồng Tuấn đau muốn nút. “Dìu ta.” Lý Cảnh Lung nói. Sắp canh năm, trời tờ mờ sáng nhóm Khu ma sư đã nhanh chân chạy ra ngoài, thấy binh sĩ vội vàng đi qua, mọi người đuổi đến thành lâu, Hồng Tuấn dứt khoát cõng Lý Cảnh Lung đi lên. Ngoài thành, hơn một ngàn thiết kỵ của phản quân chạy đến, bắt đầu đồ sát mấy vạn người tụ tập trước Đồng Quan. “Mở cửa thành cứu người!” Lý Cảnh Lung giận dữ hét lên. “Không thể mở được.” Một binh lính quát, “Ít nhât là lúc này không mở được!” Lý Cảnh Lung nói: “Không  thì để bọn họ vào một lát?” “Suy nghĩ cho kỹ vào!” Phong Thường Thanh đứng trên thành lâu, nổi giận nói: “Lỡ như có gian tế trà trộn thì làm sao?” Gần mười vạn bách tính hỗn loạn ngoài thành, trong lòng Lý Cảnh Lung biết quyết sách của Phong Thường Thanh là đúng, chiến trận thế này, nếu bách tính được vào thành sẽ tản ra, nửa đêm đột kích, có khi mình chết thế nào cũng không biết. Lục Hứa thấy vậy, lửa giận dâng lên, quát: “Cho ta một đội! Ta xuống chiến!” Phong Thường Thanh lớn tiếng quát: “Mau tỉnh táo lại!” Ngay sau đó, toàn bộ bách tính đến trước đại môn Dồng Quan, chen chúc, giẫm đạp lẫn nhau, đương nhiên không ít người chết. Phản quân ở ngoài như hổ đói gặp dê, chém giết bốn phía, tiếng kêu thảm vang lên tận trời. “Hôm nay là đầu năm.” Lý Cảnh Lung thở dốc: “Không thể thế này được, biểu ca, sẽ bị trời phạt đó.” “Ta không sợ.” Phong Thường Thanh lạnh lùng nói. Trước cổng thành vang lên tiếng kêu thảm như xé ruột xé gan, phản quân bức không mở được cổng thân, quả nhiên sau đó đám gian tế xuất hiện! Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, cuối cùng Cao Tiên Chi cũng đến, hắn thấy cảnh máu chảy thành sông, lớn tiếng nói: “Cung tiễn chuẩn bị!” Đám Khu ma sư lùi lại, quay đầu, không nỡ nhìn cảnh tưởng lại, mắt Hồng Tuấn đang nhìn đám người, cũng đành xoay người đối mặt với Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung đột nhiên nói: “Chờ chút! Hồng Tuấn phải rời thành! Khu ma sư nghe lệnh!” Mọi người đồng loạt phản ứng, nói: “Nghe lệnh!” Lý Cảnh Lung chống nạng, giữa tiếng kêu gào thê thảm vẫn bình tĩnh nói: “Khổng Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn xuất quan đi Tắc Bắc, tất cả Khu ma sư, hộ tống bọn họ rời thành!” “Ngươi…” Phong Thường Thanh phẫn nộ quát, “Lý Cảnh Lung! Ngươi có biết mình đang làm gì không?!” Một khắc sau, tiếng sói tru vang lên, Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang, Hồng Tuấn xoay người nhảy lên lưng soi, Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi nghẹn họng nhìn trân trối. “Ta phải đi Tắc Bắc làm nhiệm vụ.” Hồng Tuấn nói với Phong Thường Thanh nói, “Hiện giờ phải xuất quan, mau cho ta ra ngoài. Lục Hứa hô: “Cho ta một đội binh mã! Ta dẫn bọn họ rời thành!”