Lạc Dương, Khu ma ti, sáng sớm. Mạc Nhật Căn và A Thái uống rượu cả đêm, đang lăn lộn trong thính đường chờ cơn say đi qua. Đặc Lan Đóa đến, thu dọn chén bát bừa bộn trên bàn, còn có mấy chiếc chén lật úp, phía trên đặt bát, xếp thành hình chòm sao Bắc Đậu, hình như là mô tả lại pháp trận trong thành Lạc Dương. “Sa bàn này có cần nữa không?” Đặc Lan Đóa nói, “Nếu không thì để ta dọn đi.” Hai người đồng thời tỉnh lại, Mạc Nhật Căn uống đển mức đau cả đầu, loạng choạng đứng dậy nói: “Cứ dọn đi.” A Thái “Ừ’ một tiếng, hôm qua hai người uống say khướt, tranh luận nửa ngày mới đồng ý với nhau, mặc kệ Lý Cảnh Lung có ở đây hay không, trận pháp vẫn phải bày. Lúc rời Trường An đến Hàng Châu, Lý Cảnh Lung mở ghi chép của Khu ma ti, giải thích cặn kẽ cho mọi người về bố trí nơi đây., Năm đó Thất khuyết là do Võ Tắc Thiên chủ trì tu dựng, Địch Nhân Kiệt đề phòng Thiên Ma phục sinh đã chôn một pháp trận bên dưới để chống cự. Nhưng pháp trận này chưa hề được sử dụng, mọi người đều nghi ngờ về tác dụng của nó. Nhưng có còn hơn không… Mạc Nhật Căn đầu nặng chân nhẹ, cơn say rượu vẫn chưa qua, lúc ra ngoài cửa thấy Lục Hứa đứng dựa lưng vào tường, thờ ơ chờ đợi. “Đi đâu đây?” Lục Hứa hỏi. “Làm việc, em về nghỉ đi, ta đi là được.” Một năm rưỡi này, Mạc Nhật Căn đưa Lục Hứa bôn ba ngược xuôi, cuối cùng mới đến Lạc Dương, có thể để Lục Hứa nghỉ ngơi một thời gian, không muốn hắn chịu khổ nữa. Lục Hứa cười nhạo: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, đi đường còn không vững. Đi đi đi.” Lục Hứa đưa cho Mạc Nhật Căn một ống trúc đựng nước, Mạc Nhật Căn nhận lấy ngửa đầu uống, phần còn lại xối lên mặt, mùa đông rét lạnh, trên đường phố Lạc Dương vắng ngắt, không có chút ấm áp nhộn nhịp nào. Hai người một trước một sau mà đi, dọc đường đều không nói gì, đến ngoài Minh Đường, mặc dù bình thường luôn có binh lính canh giữ, nhưng Giám sát sứ của triều đình vừa đến, Đường quân bị điều đến Hổ Lao quan ở Huỳnh Dương để thủ vệ. Bốn cổng thành đóng chặt, Giám sát sứ trắng trợn trưng binh, đến bách tính cũng bị đưa đi làm lính, không ai để ý đến chỗ này. Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa nhẹ nhàng tiến vào Minh Đường, Mạc Nhật Căn mở bản đồ cẩn thận xem xét một lát rồi nói: “Đi xuống dưới xem.” Hai người dọc theo hậu viện đi về phía phòng bếp, trong bếp có một đường hầm, Mạc Nhật Căn đốt đèn, tìm trong hầm nửa ngày, rồi treo đèn lên. “Chắc là… chỗ này.” Mạc Nhật Căn nói, sau đó dùng vai đỡ lên, Lục Hứa hỗ trợ bên cạnh, hai người mở được một cánh cửa ngầm. Lối đi kia xây nên chắc phải hơn trăm năm, vừa mới đẩy ra, một đàn chuột vọt ra ngoài. Lục Hứa hô to một tiếng, nhảy lên ôm lấy Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn vội giơ tay đỡ hắn. Mạc Nhật Căn: “…” Lục Hứa: “…” Đàn chuột tản đi hết, Mạc Nhật Căn nói: “Em sợ chuột?” Lục Hứa đỏ bừng cả mặt, nói: “Lúc nhập quân ngũ ở Lương Châu, bị bọn họ dùng chuột dọa.” Lục Hứa khi còn ngây ngốc làm trinh sát, đồng liêu thường hay trêu hắn làm vui, nhân dịp hắn ngủ há miệng, thả nguyên một con chuột sống vào, gây ám ảnh đến tận giờ với Lục Hứa. “Về sau có ăn nó không?” Mạc Nhật Căn nói. “Đừng nói nữa!” Lục Hứa cả giận, nói, “Ta sẽ bực đó.” Mạc Nhật Căn cảm thấy buồn cười, tiện tay sờ mặt Lục Hứa một cái, liền bị hắn đạp cho, Mạc Nhật Căn bị đẩy lên đi phía trước, tránh nói linh tinh nữa. “Trận này đánh thắng được không?” Đường đi ngoằn ngoèo, Lục Hứa thảo luận với cái bóng của Mạc Nhật Căn. “Xem ra không thắng nổi.” Mạc Nhật Căn nói, “Nhưng không thắng vẫn phải đánh.” “Ta nói chúng ta mà.” Lục Hứa thuận miệng nói. “Ta cũng bảo là chúng ta mà.” Mạc Nhật Căn hờ hững nói, “Nhưng em chạy nhanh, không sao.” Lục Hứa nghe xong liền nổi điên, “Ngươi lại coi ta là gì?” Mạc Nhật Căn nói: “Ta và A Thái đêm qua thương lượng qua, sau khi An Lộc Sơn vào thành, mọi người sẽ đánh cược một lần, nếu không được, phải tính chạy trốn. Đặc Lan Đóa đang mang thai, em đưa nàng đi cùng.” Lục Hứa: “Mấy tháng rồi?” Mạc Nhật Căn quay đầu, ý tứ sâu xa nhìn Lục Hứa, giơ ba ngón tay. Lục Hứa im lặng một hồi, rồi nói: “Lần này rất nguy hiểm sao?” “Tất nhiên.” Mạc Nhât Căn nói, “An Lộc Sơn đã quyết tâm, không thể so với lần trước ở Trường An… Nói cũng buồn cười, Đại Đường giết mẫu thân ta, mà giờ ta lại giúp bọn họ bảo vệ giang sơn này.” Lục Hứa nói: “Ta cứ nghĩ ngươi đã buông bỏ rồi.” Thực tế, từ sau khi làm nội ứng trở về, Mạc Nhật Căn có một chút tà khí, dù cười lên vẫn là Mạc Nhật Căn lỗ mãng thẳng tính, nhưng khi ở riêng với Lục Hứa, lại hiện một chút cuồng dã của sói. Cảm giác về hắn khác với Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung thì như một ngọn núi vững chãi khiến người ta tin tưởng, còn Mạc Nhật Căn kiêu ngạo, háo thắng. Mạc Nhật Căn sờ đầu, ngửi tới ngửi lui ở chỗ lối rẽ, nói: “Nhờ em ta cũng nghĩ thoáng rồi.” “A Thái chưa thành thân với Đặc Lan Đóa nữa.” Lục Hứa nói. Mạc Nhật Căn nói: “Cũng sẽ sớm thành thân thôi? Vốn chờ trưởng sử ra khỏi tháp, nhưng không chờ nổi rồi.” “Ừm, thành thân cũng tốt.” Lục Hứa nói. “Thành thân.” Mạc Nhật Căn dường như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng không nói nữa. Bọn họ xuôi theo thông đạo đi xuống càng ngày càng sâu, chừng một nén nhang đã đến một đại sảnh rực rỡ lam quang. Lục Hứa kinh ngạc hô một tiếng, chỗ này chính là nơi địa mạch tụ hợp. Mạc Nhật Căn lần đầu nhìn thấy, nhưng đã nghe Lý Cảnh Lung nói qua, lúc đến Lạc Dương trừ yêu, đã đến địa mạch ở trong một mỏ quặng bỏ hoang. Thần Châu đại địa có Thiên, Địa mạch; vạn vật có linh hồn, sau khi chết có hóa nhập trời xanh, hoặc đưa về đại địa, tuần hoàn mãi mãi. Chỗ giao thoa địa mạch, có vài nơi có kẽ hở, một chút năng lượng ấy len lỏi lên mặt đất, tạo thành các quặng mỏ, sơn cốc. Dân gian có truyền thuyết, thợ mỏ đi khai thác khoáng vật, lúc đào xuyên vào lòng đất nhìn thấy yêu ma quỷ quái, chính là gặp ảo giác ở địa mạch. Mà dòng chảy của địa mạch ở đâu càng mạnh thì núi non, cây cối, sông hồ càng hưng thịnh. Phong thủy sư thường gọi những nơi ấy là ‘long mạch’. Địch Nhân Kiệt từng khảo chứng truyền thuyết này, núi non ở Lạc Dương đan xen, chính là nơi long mạch hội tụ, từ thời Chu đã chọn đây làm trung tâm, gọi là “Lạc Ấp”, năng lượng địa mạch cực kỳ cường thịnh. Quả nhiên lúc xây dựng “Thiên Đô Thất Khuyết”, đào nền đất thì tìm được cửa vào địa mạch. Nơi xây Minh Đường, chính là lối ra lớn nhất của địa mạch, đại sảnh này chính là nơi các dòng chảy giao hòa, nơi mà Địch Nhân Kiệt dẫn sức mạnh để tạo ra pháp trận trừ ma. Trên pháp trận có dán một lá bùa, Mạc Nhật Căn tiến đến, duỗi tay bóc lá bùa ra. “Ông” mộ tiếng, dòng chảy địa mạch tràn vào pháp trận, pháp trận sáng rực lên, hai người lập tức lùi lại. “Pháp trận này dùng thế nào?” Lục Hứa tò mò. “Dẫn ra mà dùng.” Mạc Nhật Căn đáp. Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của Địch Nhân Kiệt, dưới chân Thần Đô Thất Khuyết đều có sức mạnh của địa mạch, khi được khai thông sẽ tuôn lên khỏi mặt đất. Khu ma sư dẫn theo dòng chảy năng lượng này, có thể tăng tu vi, tăng lên gấp mười gấp trăm lần, thậm chí cả nghìn lần, dùng pháp thuật đối đầu với Thiên Ma. “Ai sẽ là người dẫn?” Lục Hứa nói. Mạc Nhật Căn buông tay, mặt mờ mịt. Lục Hứa nói: “Đây như trò đùa vậy!” Mạc Nhật Căn bất đẵ dĩ nhún vai, cất lá bùa đi, ra hiệu cho Lục Hứa rời khỏi chỗ này, Lục Hứa vẫn nói: “Dẫn theo sức mạnh địa mạch là tiêu diệt được Thiên Ma? Thế trưởng sử và Hồng Tuấn còn vật lộn làm cái gì?” Mạc Nhật Căn nói: “Dùng được hay không cũng còn chưa biết, em hỏi ta, ta biết hỏi ai? Ngay cả trưởng sử cũng không biết rõ ràng, chẳng qua chỉ thử một chút thôi.” “Thế cuối cùng ai sẽ khởi động pháp trận?” Trong lòng Lục Hứa dấy lên một dự cảm không lành. Lúc quay lại chính điện, đột nhiên có một đám Đường quân vây quanh bọn họ. “Là ai?” Đường quân gào lên. Một võ tướng giận dữ nói: “Người từ đâu tới? Sao dám lẻn vào Minh Đường! Bắt bọn họ lại!” Mạc Nhật Căn khoát tay, trong tay hiện ra lệnh bài Khu ma ti, hắn không muốn nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Cút!” Lục Hứa nghĩ thầm, ngươi giả vờ làm người lạnh lùng vô tình à, nên thay hắn nói: “Đại Đường Khu ma ti giải quyết việc công, không ai được ngăn cản, mau lui đi.” Võ tướng kia cười lạnh: “Đại Đường Khu ma ti là cái gì? Ta chỉ thấy có gian tế! Đi theo ta!” Vừa nói xong, Mạc Nhật Că nổi giận, thấy Đường quân xông lên, Lục Hứa lùi ra sau một bước để Mạc Nhật Căn xử lý. Quả nhiên, Mạc Nhật Căn xoay người, một cơn gió nổi lên, đám Đường quân còn chưa kịp thấy động tác của hắn đã ngã sấp trên mặt đất. Võ tướng kia thấy hai mắt hoa lên thì cảm nhận được yết hầu bị bóp chặt, cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất. Lục Hứa không đành lòng nhưng Mạc Nhật Căn giơ tay, nhấc võ tướng kia lên treo lơ lửng trên không, tay trái rút đoản đao, vẽ mấy vòng trên áo giáp võ tướng. Võ tướng lập tức hoảng sợ, Lục Hứa nói: “Được rồi, đừng quá đáng!” Mạc Nhật Căn quẳng võ tướng kia xuống, hắn lập tức nói: “Tha mang! Xin đại nhân tha mạng! Là ta có mắt không thấy Thái Sơn…” Lục Hứa: “…” “Tên ngươi là gì?” Mạc Nhật Căn hờ hững nói. Võ tướng quỳ trên mặt đất, tướng mạo tuấn lãng, cầu khẩn: “Tiểu nhân là Tất Tư Sâm, phụng mệnh bệ hạ đến hiệp trợ thủ vệ Lạc Dương. Không biết đại nhân đang giải quyết việc công, lỡ mạo phạm, xin ngài bỏ qua…” Lục Hứa đang muốn mắng người, con mẹ nó Hoàng đế phái cái dạng người gì đến thủ Lạc Dương thế này? “Nghe nói ngươi.” Trong mắt Mạc Nhật Căn có một tia đồng tình, nói: “Đang trưng binh sao?” Tất Tư Sâm giơ chân, lo sợ nhớ lại, nghe vậy vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng…” Mạc Nhật Căn: “Đã cho ngươi đứng dậy chưa? Quỳ xuống!” Tất Tư Sâm lại quỳ xuống, Lục Hứa thầm nghĩ, người này không biết quan phẩm bao nhiêu, nhưng nhận mệnh của Lý Long Cơ ắt hẳn là Khâm sai, mà Khâm sai đại diện cho Thiên tử, bắt hắn quỳ quả là đại nghịch bất đạo, lỡ như hắn mang lòng oán hận, khi trở về chỉ sợ gây phiền phức cho Khu ma ti. Mạc Nhật Căn gãi tai, nói: “Thất khuyết còn sáu, bảo vệ binh lui hết cho ta.” “Vâng vâng vâng.” Tất Tư Sâm vội nói. “Nếu ngươi dám đầu hàng.” Mạc Nhật Căn nhìn chằm chằm Tất Tư Sâm, nói đầy ý vị, “Dù chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.” Tất Tư Sâm vội nói: “Thành còn người còn, thành mất người mất.” Mạc Nhật Căn đi lướt qua Tất Tư Sâm, Lục Hứa đi theo sau, quay lại nhìn Tất Tư Sâm còn quỳ trên đất. “Gia hỏa này thủ thành có được không.” Lục Hứa nói, “Ta cảm thấy có chút lo lắng, ngươi đừng đắc tội với hắn.” Mạc Nhật Căn nói: “Ta không phải Lý Cảnh Lung, phải nhìn sắc mặt đám quan lại này, lão tử không hứng thú.” Lục Hứa không phản bác được, đành hi vọng Phong Thường Thanh mau đến – An Lộ Sơn phản, ở Quan Trung nhanh chóng trưng binh, điều viện quân, lúc này ai đến Lạc Dương trước sẽ khống chế được cố đô ngàn năm này. Mạc Nhật Căn và Lục Hứa phụ trách bốn trong bảy tòa kiến trúc, A Thái đảm nhiệm ba cái còn lại. Pháp trận xa nhất ở Long Môn sơn, đúng là nới Lý Cảnh Lung đã trừ yêu lần trước, địa mạch bị phá vỡ, nhưng từ nơi Côn Thần thoát ra ở dưới còn có một tầng. Mạc Nhật Căn và Lục Hứa dùng khinh công đi đến, thả dây thừng xuống vực sâu trong phế tích sau đó leo dần xuống, đến tầng thấp nhất, Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang, đẩy cột trụ vỡ nát ra, pháp trận chưa bị hủy. Để lấy hết bùa, mọi người vất vả cả một ngày, cuối cùng tập hợp ở quảng trường Phật Thông Thiên bên ngoài Khu ma ti. A Thái cầm ba lá bùa, đưa cho Mạc Nhật Căn. “Mỗi tấm ứng với một pháp trận.” A Thái nói. Mạc Nhật Căn: “Ừm.” Hắn không nhìn đã cất đi, Lục Hứa suy đoán, pháp trận đã khôi phục, đến lúc đó muốn phát động sẽ phải dùng đến mấy lá bùa cổ này. Mà Mạc Nhật Căn bàn bạc với A Thái, nhất định còn có nội tình không muốn n ói cho hắn. Từ lúc rời khỏi U Châu năm trước, Mạc Nhật Căn ít nói đi nhiều, sau khi bố trí pháp trận xong xuôi, việc duy nhất có thể làm, là chờ đại quân của An Lộc Sơn tấn công. ___________________________________________________ Thần Đô Thất Khuyết: Bảy tòa kiến trúc theo hình chòm sao Bắc Đẩu ở thành Lạc Dương. Đọc thêm:Lạc Dương – Thất Thiên Kiến Trúc Sau khi edit xong chương này thì mình sẽ quyết định soạn – edit một số bài viết bên lề bổ sung thông tin cho bộ Thiên Bảo, thông tin về địa danh, kiến trúc, tín ngưỡng, tôn giáo, lịch sử được đề cập đến trong bộ này. Các bài viết sẽ đủ chi tiết để mọi người có thể dễ dàng tưởng tượng được diễn biến của câu chuyện. Khối lượng thông tin mà Phi Thiên đề cập trong truyện thực sự rất lớn, nên không thể dùng vài cái chú thích mà giải nghĩa hết được. Mình sẽ làm bắt đầu từ chương này, và bổ sung ở những chương đã edit xong. Sẽ có link trong chú thích cuối chương và tổng hợp lại ở trang mục lục nhé.