Hồng Tuấn khẽ gật đầu, hai người im lặng không nói, chờ mấy tấm phù khô mực. Cừu Vĩnh Tư nhìn hắn, cười nói: “Đệ nói xem, chín tấm phù này, sáng mai có thể làm xong không?” “Sắp xong rồi.” Hồng Tuấn nói, “Không cần chờ đến sáng mai.” “Ta lại hy vọng một trăm năm cũng không làm xong nó.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Đáng tiếc không được.” Hồng Tuấn: “???” Hai người đợi một hồi, Hồng Tuấn ngáp một cái, hơi mệt mỏi, hắn cố chống lại cơn buồn ngủ, định nói với Cừu Vĩnh Tư hắn định quay về đi ngủ, Cừu Vĩnh Tư lại nói: “Đừng nói gì, cứ giữ nguyên như vậy đi Hồng Tuấn.” Hồng Tuấn: “?” Một trận gió thổi tới,  mấy lá phù trên bàn rung động, Cừu Vĩnh Tư nhìn Hồng Tuấn rất kỹ, cười nói: “Đệ buồn ngủ sao?” Mí mắt Hồng Tuấn hơi díp lại, ‘ừ’ một tiếng, Cừu Vĩnh Tư nói: “Đi thôi.” Nói xong hắn thu dọn mấy lá bùa, Hồng Tuấn không hiểu gì chỉ đi theo Cừu Vĩnh Tư, còn cầm giúp hắn bình lưu ly, Cừu Vĩnh Tư nói: “Chờ ta một lát.” Cừu Vĩnh Tư đi thu dọn đồ đạc, lát sau đi ra đổi một thân chiến giáp sáng rực, nón trụ hình đầu rồng, bộ giáp được chạm khắc hình ảnh mặt trời, mặt trăng, sao, bên eo buộc một dải lụa như mây, chân đi giày chiến có hoa văn mây trời. Cạnh giày, giáp vai, mũ giáp có trang trí cánh chim với từng cụm mây. “Bây giờ huynh phải vào trong tháp sao?” Hồng Tuấn nói, “Sao không đợi ngày mai?” Cừu Vĩnh Tư hơi xúc động, nói: “Chuyện hôm nay thì hôm nay làm cho xong.” Hồng Tuấn cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nói không ra, hắn nhìn kỹ Cừu Vĩnh Tư, cảm giác so với Lý Long Cơ còn khí thế uy nghiêm của thiên tử hơn. Quả nhiên người đẹp vì lụa, phật vì mạ vàng, có cảm giác như khi A Sử Na Quỳnh triệu hồi Hàng thần, mời chiến thần Hỏa giáo uy vũ trang nghiêm kia. Lại giống như thiên tướng hào hùng trong thoại bản. “Giống hát hí khúc không?” Cừu Vĩnh Tư có vẻ không quen việc mặc giáp trụ, nói, “Cái mũ này hơi quá lố rồi.” “Đẹp lắm!” Hồng Tuấn chân thành tán thưởng, “Huynh nên tự họa bản thân một bức.” “Ừm.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Giống thần giữ cửa hả? Đi thôi.” Hắn cười, bá lấy vai Hồng Tuấn vòng qua hậu viện, chỗ đó có một con đường nhỏ, dẫn đến bình đài trước một tòa tháp chín tầng. “Đệ còn nhớ ngày chúng ta ở Khu ma ti đàn hát không?” Cừu Vĩnh Tư vừa cười vừa nói. “Nhớ rõ.” Hồng Tuấn vẫn còn nhớ rõ, hôm đó khi mọi người đang đàn hát, đột nhiên cửa khẽ mở, xuất hiện gương mặt nhăn nhó của Lý Cảnh Lung và Phong Thường Thanh. Sau đó mọi người thường nhắc đến, cảm giác hôm đó đúng là ngày vui nhất trong đời. “Cả Lưu Xuân Oanh Hiểu.” Cừu Vĩnh Tư lại nói, “Nhờ phúc trưởng sử…” Trong phòng trà, Lý Cảnh Lung đang cố tìm những điểm bất hợp lý, nói: “Lý Bạch không phải biểu ca của Vĩnh Tư sao?” “Đó là bên Lý gia.” Cừu Cầu nói, “Cách rất xa, mọi người gọi bậy bối phận thôi.” Lý Cảnh Lung nói: “Vì sao… người lại nói cho ta biết những chuyện này?” Cừu Cầu nói: “Ta muốn biết, đời này của Dao Cơ, trước khi nàng chết đã nói gì. Tuổi thọ ta sắp đến kỳ hạn rồi, cũng sẽ vào trong tháp, không chống chọi được bao lâu nữa, chỉ muốn trước khi chết, gặp lại nàng. Dù chỉ là một lần cũng mãn nguyện…” Lý Cảnh Lung nói: “Ta không biết… Hồng Tuấn chưa hề nhắc qua mẫu thân, ta…” Lý Cảnh Lung đứng dậy, vẻ mặt hốt hảng nhìn Cừu Cầu, lông mày nhíu chặt. Ban đầu định nghe ngóng tung tích pháp khí của Bất Động Minh Vương từ chỗ Hàng Long Tiên Tôn, mà cuối cùng câu chuyện đã bay đến tận đâu rồi. “Chuyện không liên quan đến ngươi.” Cừu Cầu cười cười, “Ngươi khiếp sợ như vậy làm gì?” Lý Cảnh Lung suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư dù có quan hệ sâu xa nhưng không thể là huynh đệ, Dao Cơ kiếp trước, Dao Cơ kiếp này cũng đâu phải là một người, ái nhân cũng là người khác, sao vơ vào hết được? Tất nhiên là không, nếu không thế gian này ai cũng là họ hàng thân thích sao. Nhưng hắn luôn cảm thấy là là, việc này rõ ràng như đến nghe một câu chuyện thú vị, nhưng hắn không cảm thấy thú vị tí nào. “Vĩnh Tư… hóa ra là vậy.” Lý Cảnh Lung nói, “Hắn cũng trải qua không dễ dàng gì.” “Nó từ nhỏ lớn lên trong tháp.” Cừu Cầu nói, “Chuyện của Dương gia, ta chưa bao giờ đề cập, thỉnh ngươi giữ kín. Nó là đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã hiểu chuyện, những gì ta nói đều tiếp nhận không dị nghị gì… Lão già ta sắp xuống lỗ rồi, sau khi ta chết, rất sợ nó cô đơn… Dù sao từ nhỏ đến lớn, nó không có mấy người bằng hữu…” Lý Cảnh Lung thấy Cừu Vĩnh Tư trà, họa, tự, kỳ đều tinh thông, vốn nghĩ hắn xuất thân là con nhà giàu, là Khu ma sư, ở cố hương chắc hẳn hô một cái là có bạn, lại không ngờ sự thật lại khác xa tưởng tượng của bản thân. “Nó thường viết thư cho ta.” Cừu Cầu lại nói, “Nó rất thích các ngươi, đứa nhỏ này từ bé lúc nào cũng cười cười, không muốn nói nhiều lời tình cảm, nhất là các huynh đệ, nói nhiều sẽ đỏ mặt. Mấy ngày này, xin các ngươi bồi nó, dù sao, nó cũng sẽ vào tháp thôi.” “Ý là sao?” Lý Cảnh Lung nói. “Thương hải tang điền, thế đạo biến thiên.” Cừu Cầu ý vị sâu xa nói, “Hàng Long Tiên Tôn cả đời chỉ có một tòa tháp này.” “Ngày đó ở suối nước nóng thật tốt…” “Mùa hè nóng quá, Cảnh Lung đồng ý mùa đông sẽ dẫn chúng ta đi một lần.” Trấn Long tháp không có cửa, đến chỗ này Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư chỉ có thể đứng ở bình đài, nhìn tòa tháp phía xa. Đáy tháp lơ lửng phía dưới thi thoảng có ánh sáng ngũ sắc lóe lên. Cừu Vĩnh Tư ngại mũ giáp vướng víu, cởi xuống ôm bên người, tóc dài buộc cao, dường như từ một vị thư sinh vì thời cuộc mà thành đại tướng quân ra trận giết giặc. Hắn đối mặt Hồng Tuấn, nhận lấy bình lưu ly, cười nói: “Lần đầu ta gặp đệ, có cảm giác kỳ quái.” Hồng Tuấn nhìn Cừu Vĩnh Tư, nói: “Ta cũng cảm thấy quen biết huynh nhưng không nói ra được.” Hồng Tuấn nhớ lần đầu cùng Cừu Vĩnh Tư đi điều tra án Hồ yêu, Cừu Vĩnh Tư khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, đáng tin như huynh trưởng vậy. “Ta cảm thấy.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nếu một ngày ta phải đứng ở đây, người tiễn ta đoạn cuối này có lẽ là đệ. Mà bây giờ, quả nhiên đúng như vậy.” “Chờ một chút.” Hồng Tuấn cảm thấy không ổn, nói, “Huynh có ý gì? Vĩnh Tư ca, huynh định làm gì?” Cừu Vĩnh Tư quay đầu nhìn Trấn Long tháp, lại nhìn Hồng Tuấn: “Bổ khuyết phong ấn thời gian trong tháp, ta phải dốc toàn lực, tất cả quá trình mất hai trăm ngày.” Hồng Tuấn: “…” “Thời gian trong tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hiện giờ, cũng là lúc Giải Ngục trốn khỏi tháp rồi, phong ấn mất hiệu lực, ta phải nghịch chuyển nó, khiến toàn bộ pháp trận dừng lại, nói cách khác…” “Huynh sẽ ở trong tháp hai trăm năm?” Hồng Tuấn không tin nổi. Cừu Vĩnh Tư gật đầu. “Không được.” Hồng Tuấn hoảng hốt, “Chuyện này sao huynh không bàn với mọi người trước?” Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta cũng nghĩ qua, định là sáng sớm mai sẽ cáo biệt mọi người. Chúng ta ở chung lâu như vậy, với ta ai trong Khu ma ti cũng là người nhà cả. Nhưng nghĩ đến ly biệt, lại càng bi thương, chi bằng…” Hắn hơi thương cảm, cười cười với Hồng Tuấn. “Giải Ngục còn chưa bắt lại!” Hồng tuấn nói, “Thiên Ma cũng chưa diệt trừ! Huynh sao có thể cứ thế mà vào? Không chờ thêm một thời gian nữa được sao?” “Thời gian trong tháp càng ngày càng nhanh.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Càng trì hoãn thì càng dễ có biến cố. Trưởng sử sẽ thay ta diệt trừ Giải Ngục, phải bắt nó về nhận án đã không còn quan trọng nữa.” Hồng Tuấn không ngờ lần này đi xa như vậy lại là vĩnh biệt Cừu Vĩnh Tư! “Ta…” Hồng Tuấn vô thức nói, “Ta đi gọi trưởng sử đến, huynh không thể như vậy được! Vĩnh Tư!” Cừu Vĩnh Tư chỉ lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, lại duỗi tay ra hiệu. Hồng Tuấn kinh ngạc tiến đến, Cừu Vĩnh Tư vươn tay ôm lấy hắn, cách một lớp khôi giáp, ôm thật chặt. “Cố gắng chăm sóc bản thân.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nói với mọi người, ta đi rồi, đừng nhớ ta. Tiền lần trước A Thái mượn ta đi Bình Khang, không cần trả lại, đừng để Đặc Lan Đóa biết nhé.” Hồng Tuấn ôm eo Cừu Vĩnh Tư, nghiêng đầu gối lên giáp ngực, cảm xúc vỡ òa không biết nói gì, nửa ngày trôi qua vẫn chưa chấp nhận được mọi chuyện, cảm giác chỉ như đang nằm mơ thôi. Cừu Vĩnh Tư nâng tay phải, bút vẽ xoay tròn, đầu bút vung ra vạn điểm sáng như sao trời, bao trọn bình đài, trong khoảnh khắc bình đài hóa thành một trận pháp dịch chuyển, chầm chậm xoay tròn. Sau đó, hắn ấn lên bả vai Hồng Tuấn, cưỡng ép đẩy Hồng Tuấn ra ngoài bình đài. Đúng lúc này, Hồng Tuấn nhìn thấy hắc khí tràn ngập khu rừng phía sau lưng Cừu Vĩnh Tư. Đó là cái gì? Hồng Tuấn thầm nghĩ. “Ta đi đây.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hồng Tuấn, tạm biệt.” “Chờ chút…” Hồng Tuấn thấy hắc khí ngày càng dày đặc, còn chưa kịp phản ứng, nhưng thứ này không nên xuất hiện ở đây, trong vài giây ngắn ngủ, Hồng Tuấn gầm lên một tiếng. “Lý — Cảnh — Lung –!” Hồng Tuấn hô to một tiếng, Cừu Vĩnh Tư vội nói: “Đừng hô!” Ngay sau đó, hắc khỉ nổ vang, đánh về phía Cừu Vĩnh Tư, giữa đám hắc khí hiện ra một đầu giao long, gào thét! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừu Vĩnh Tư phát giác không ổn, vừa quay đầu, hai mắt nhìn thấy hắc khí ngập tràn rừng cây, một đạo khí tụ thành hình mũi tên bắn vào trong trận pháp, trúng ngay bình lưu ly trong tay hắn. ‘Đinh’ một tiếng, bình lưu ly rời tay bay đi, vạch một đường vòng cung sắp bay ra khỏi pháp trận! Trận pháp dịch chuyển càng lúc càng xoay nhanh, trong hắc khí huyễn hóa ra Cửu Vĩ Yêu Hồ, Phi Ngao, Tuyết Nữ, từ quanh người hắc giao bay tới, hòng đoạt bình lưu ly! Nhưng Hồng Tuấn còn nhanh hơn, một cước đạp không bay lên, xông vào pháp trận, dẫm lên bả vai Cừu Vĩnh Tư, xoay người, vung chân đá, cả người lộn vòng trên trong, câu được bình lưu ly trở về. Cừu Vĩnh Tư rút bút lông, vẩy một cái, tay kia tóm lấy Hồng Tuấn, quát: “Mau ra ngoài!” Ngón tay Hồng Tuấn vươn ra, khó khăn lắm mới tóm lại được bình lưu ly, rồi lập tức nắm chặt. Lam quang bao phủ đất trời, trên bình đài, lửa rực chói mắt ‘oành’ một tiếng, xông đến tận chân trời! Nhốt cả hai người bên trong lam hỏa. Giải Ngục cố gắng húc đến, nhưng bị kết giới ngăn chặn lại, nó gào thét rồi như mũi tên bay về phương xa. Lý Cảnh Lung đi qua hành lang, tim đập mạnh một cái, là chuyện chưa từng xảy ra, trực giác mách bảo là do cảm xúc của Hồng Tuấn ảnh hưởng đến hắn. “Hồng Tuấn?” Lời còn chưa dứt, phương xa một tiếng vang lên. Mọi người mới chỉ vừa ngủ, lập tức tỉnh dậy,  thấy một cột sáng hướng thẳng lên trời. Lý Cảnh Lung vô thức hỏi: “Hồng Tuấn đâu?” Mọi người đều ở đây chỉ thiếu Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung lập tức có dự cảm xấu, bên ngoài cột sáng có một con hắc giao đang gào thét bay lên, mạnh mẽ húc vào nhưng không có kết quả gì, nó lập tức lao đế đỉnh Trấn Long tháp. “Giải Ngục?” Cừu Cầu đã đến hành lang nơi hậu viện, giận dữ hét lên, “Là súc sinh kia!” Lý Cảnh Lung lập tức rút kiếm chạy về phía sau núi. Bên bờ sông, mặt trời đang mọc lên, thương đội ngồi nghỉ ngơi bên dòng nước, hỏa kế cầm cái lồng nhốt Cá chép yêu ngâm vào trong nước, Cá chép yêu mặt vẫn ngu ngơ như cũ, bị ngâm nước nửa ngày lại được nhấc lên, nó ướt sũng nằm trong lồng không thèm nhúc nhích. “Cái đồ chơi này không làm xiếc được sao? “Thôi đi, ngươi muốn cá chép biết phun lửa à?” “Tốt xấu gì cũng biết nhảy vòng chứ? Ông chủ bỏ bao nhiêu tiền mua về mà!” “Được rồi, được rồi.” Ông chủ thương đội nói, “Hôm nay đem nó vào Phạm Dương bán thử, không được thì phóng sinh.” Cá chép yêu nghe thấy hai từ ‘phóng sinh’, mang cá giật giật, tròng mắt nhìn về đám người phía sau, ông chủ đến gần nó, nó lập tức khôi phục bộ dang ngu ngốc. “Ngươi nói xem con cá chép này đang nghĩ cái gì?” “Ngoài giun thì nghĩ được gì nữa?” Hỏa kế bắt được con giun cho nó ăn, nhưng Cá chép yêu không ăn, dường như đang tuyệt thực, miệng cá khẽ động, hỏa kế lại cầm đũa dí dí con giun đến miệng nó, nhét vào một cái xong mặc kệ nó, lập tức lên đường. Con giun uốn éo bò ra trốn khỏi miệng cá, Cá chép yêu thì đói sắp chết đến nơi, thừa lúc mọi người không để ý, nhanh chóng nhét con giun vào miêng. Thành Phạm Dương so với năm ngoái khi thương đội đến thì gắt gao hơn nhiều, thủ vệ thành kiểm tra người ra vào, xác nhận thân phận xong mới cho vào. Mà trong thành các lò rèn đỏ lửa, luyện sắt, đạn pháo, khói đen cuồn cuộn bay lên, như mây đen phủ kín cả thành. Trong chợ các đồ vật bằng sắt nhiều hơn, mà cả thành Phạm Dương chỗ nào cũng có tro bụi, như một tòa thành đang âm ỉ cháy. Người đi lại trên đường gương mặt đều ảo não, sắc mặt xám đen, thi thoảng quân tuần thành đi ngang qua. Thương đội ở phiên chợ bày hàng hóa được nửa ngày, chẳng bán được cái gì, cũng không mua được gì, ban đầu định chọn chỗ này là nơi dừng chân cuối cùng, nhưng toàn bộ vật tư đều bị quản lý nghiêm ngặt. “Nhìn một chút xem.” Ông chủ đờ đẫn nói, “Ở đây có yêu quái.” Cuối cùng cũng chẳng bán được gì, cả thương đội họp bàn rồi thuê một sạp hàng rồi đem Cá chép yêu ra bán. Cá chép yêu trên suốt quãng đường biểu hiện không tốt tí nào, từ Lạc Dương đến đây đều bán không xong, ông chủ phải nhận là không may, định mở lồng thả nó đi, nhưng lại không cam lòng. Tiền vốn bỏ ra chưa tính mà hai con gà cảnh còn bị nó làm xổng mất. Ông chủ hùng hổ đạp một cái lên cửa lồng, bỗng nhiên sau lưng có tiếng vó ngựa, một giọng nữ cất lên: “A! Yêu quái?” Ông chủ quay người thấy đằng sau mình là một nữ tướng mặc áo giáp, có hoa văn biểu thị của quân đội An Lộc Sợ, vội vàng thở dài nói lại lai lịch của Cá chép yêu. Nữ tướng kia không có thân vệ đi cùng, chỉ im lặng nhìn ông chủ thương đội. “Con cá này bán thế nào?” Nữ tướng nói. Ông chủ vội vàng cười, giơ bốn ngón tay, nói: “Mua ở Trần Thương, bỏ rất nhiều bạc mới mua được nó.” Nữ tướng liếc Cá chép yêu, huýt sáo một tiếng, binh sĩ tuần tra bên đường lập tức đi tới. “Lấy bốn trăm lượng.” Nữ tướng nói. Ông chủ lập tức kinh hãi, nhưng ngay sau đó đã trấn định lại. Cá chép yêu nghiêng đầu, dùng một con mắt quan sát nữ tướng. Nữ tướng không chờ trả tiền, vươn tay ra hiệu cho ông chủ, ông chủ vội vàng xách cái lồng qua, cái lồng bị treo bên yên ngựa, Cá chép yêu lăn qua lăn lại suốt cả đường. Nàng chắc sẽ không ăn ta chứ, ý niệm đầu tiên cua Cá chép yêu là không biết bản thân sẽ chịu kết quả gì? Nhưng bình thường mà nói, chắc không có người bỏ bốn trăm lượng mua một con cá chép về kho tàu. Chỉ cần đừng giết nó, không thả nó thì nó cũng sẽ có cách trốn thoát. Nó vẫn nhớ đường đi, ngược dòng Hoàng Hà là đến Kinh Hà, có thể vào Trường An. Vào được Trường An thì có ích gì? Khu ma ti  không ai cần nó nữa, Hồng Tuấn ở trong, nó hô nửa ngày đâu có ra mở cửa. Nghĩ đến việc mình không có nhà để về, nó triệt để tuyệt vọng. Cái lồng bị ném xuống, Cá chép yêu còn chưa chú ý chỗ nó được đưa đến, nhìn qua như phòng của nữ tướng trong phủ tướng quân. Nữ tướng xoay người, cởi áo giáp, nhìn vào gương. “Biết nói chuyện không?” Nữ tướng hỏi. trong phòng không có ai, lời này hiển nhiên là nói với Cá chép yêu, nó nắm lấy nan lồng, nửa ngày không nói được gì.  “Hình dạng thật ngu xuẩn.” Nữ tướng vừa cười vừa nói, “Còn chưa tu luyện thành hình người sao?” Nói xong nữ tướng lại cởi nội y, lộ ra thân thể mỹ lệ trắng nõn, thuận miệng nói: “Tu luyện cho tốt thì làm sao bị người bắt được chứ?” Cá chép yêu trừng mắt với nữ tướng, chỉ thấy nàng cởi hết quần áo, thân thể trần truồng, khom người sờ lên mắt cá chân, ngay sau đó xé một đường, cởi toàn bộ lớp da như cởi quần áo bình thường. Cởi xong, lộ một thân máu thịt đỏ lòm. Cá chép yêu sợ đến hồn phi phách tán, điên cuồng gào thét nói: “Yêu — quái — a –!!!”