Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Chương 122
Mạc Nhật Căn rửa bát xong rồi rửa sạch tay, cùng Lục Hứa đến bên giường Hồng Tuấn ngồi, không ra ngoài nữa.
“Ngươi nói xem Giải Ngục trốn đi đâu?” Lục Hứa xuất thần nói.
“Chắc hồ nước nào đó.” Mạc Nhật Căn thuận miệng đáp, “Cừu Vĩnh Tư sẽ tự có cách thôi.”
“Ta nghe Hồng Tuấn nói,” Lục Hứa tiếp, “Sau khi Khu ma ti hoàn thành nhiệm vụ, nhân gian thái bình sẽ giải tán đúng không?”
Mạc Nhật Căn cúi đầu, hai tay nắm chặt cọng cỏ, đáp: “Không phải giải tán, mọi người đều có việc cần làm. A Thái, A Sử Na Quỳnh và Đặc Lan Đóa về phục quốc, Vĩnh Tư về trấn giữ Trấn Long tháp, ai cũng bận.”
“Vậy còn ngươi?” Lục Hứa hỏi.
“Ta?” Trong mắt Mạc Nhật Căn hiện ra một tia mê man, giương mắt nhìn mây trời, nghĩ nghĩ, mới nói, “Không biết, chắc là về thảo nguyên.”
Lục Hứa đợi một hồi, nói: “Sao ngươi không hỏi ta?”
“Ngươi?” Mạc Nhật Căn nói, “Ở lại Trường An à.”
“Ta về nhà.” Lục Hứa khẽ cười, xuất thần.
Lông mày Mạc Nhật Căn khẽ động, Lục Hứa lại nói, “Về nơi cha mẹ ta từng sống, dưới Kỳ Liên sơn, đời này ta sẽ ở lại đó. Mỗi sáng sớm mở cửa sổ có thể thấy núi tuyết phía xa.”
“Trong thôn có rất nhiều loại cây cỏ, ban ngày đi săn, cầm lên chợ đổi đồ ăn.” Lục Hứa nói, “Ban đêm ở nhà vẽ tranh.”
“Ngươi đi săn.” Mạc Nhật Căn nói, “Cầm xẻng đi săn?”
“Dù sao trên đời này cũng đâu có gì chạy nhanh hơn ta.” Lục Hứa nói, “Võ công trong thiên hạ, đủ nhanh thì không phá nổi, cầm dao phay cũng vậy.”
Mạc Nhật Căn vẫn không nói gì, Lục Hứa nghiêm túc nói: “Ngươi rảnh rỗi đến Lương Châu có thể qua làm khách.”
Mạc Nhật Căn không trả lời, đứng dậy rời đi.
Lục Hứa: “Này, đi đâu vậy?”
“Làm việc!” Mạc Nhật Căn đáp.
Lục Hứa liền ngồi dưới hiên, không lâu sau, Hồng Tuấn mở cửa, Lục Hứa biến sắc: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn chống vào giường, khó khăn leo ra, nói: “Ta…ta…”
Lục Hứa bối rối, Hồng Tuấn ra hiệu cho hắn đừng la lên.
“Ta đói chết mất…” Hồng Tuấn nói, “Có gì ăn không…”
Lục Hứa: “...”
Một lát sau, Lý Cảnh Lung vẫn giang tay giang chân nằm trên giường, Lục Hứa nhìn qua, bưng bát mì đã trương cho Hồng Tuấn, Hồng Tuấn chịu đựng đau đớn, úp mặt mà ăn.
“A Sử Na Quỳnh sao làm cơm ngon vậy.” Hồng Tuấn quả là quá đói.
Lục Hứa: “...”
Buông bát đũa xuống, Hồng Tuấn lại hỏi: “Lời vừa rồi của ngươi, là thật sao?”
Lục Hứa đáp: “Đúng.” Sau đó, Lục Hứa kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nghe xong hơi váng đầu.
“Ta bảo rất đau mà.” Hồng Tuấn nói.
“Vẫn được.” Lục Hứa hơi mạnh miệng.
Hồng Tuấn: “Vẫn được thì chắc là Căn ca hơi nhỏ rồi.”
Lục Hứa đành phải thừa nhận: “Thực ra cũng đau.” Về điểm này cũng không thể bóp méo sự thật, tiện mồm mắng Mạc Nhật Căn mấy câu luôn. Hồng Tuấn đang định chúc mừng, Lục Hứa lại nói: “Nói cũng kỳ quái, đột nhiên ta thông suốt.”
Hồng Tuấn chân thành nói: “Sẽ không, các ngươi sẽ ở bên nhau rất lâu, như ta và trưởng sử vậy. Mọi người đều ổn cả thôi.”
Tiên đoán của Côn Thần không ứng nghiệm, ắt hẳn sẽ không có chuyện gì. Hồng Tuấn cũng hết giận rồi, không cần đến năm mười năm, hắn đã yêu Lý Cảnh Lung càng lúc càng sâu, ngoài miệng khách khí như vậy nhưng trong lòng chỉ muốn ở bên Lý Cảnh Lung cả đời.
Hắn tin rằng Lục Hứa cũng vậy, chỉ cần Mạc Nhật Căn hiểu ra là được.
Đang nói chuyện, tới chiều, Lý Cảnh Lung đã tỉnh, vừa tỉnh lại đã vội vàng tìm Hồng Tuấn, đến sảnh phát hiện Hồng Tuấn đang ngồi với Lục Hứa mới thả hòn đá trong lòng xuống quay về hậu viện tắm rửa.
Mọi người cũng lục tục trở về, Đặc Lan Đóa đặc biệt làm cho mỗi người một hộp đồ ăn, đưa đến Khu ma ti, chắc là vì A Thái phàn nàn, Đặc Lan Đóa thương mọi người không được một bữa no bụng đây.
Vết thương của Hồng Tuấn càng ngày càng tốt lên, mặc dù còn đau đớn, nhưng miễn cưỡng cũng hoạt động được. Ban đêm Lý Cảnh Lung chỉ tổ chức một buổi tiệc đơn giản, mời Đặc Lan Đóa ở lại, “Tốt rồi, hiện tại mọi người đã đông đủ.”
Một chỗ ngồi còn trống, phía trên có mấy hộp đồ ăn, Cá chép yêu không ở đây, Hồng Tuấn cảm thấy hơi khó chịu.
“Mọi người đã đủ rồi.” Lý Cảnh Lung sửa miệng, “Không tính cá, yên tâm đi, Triệu Tử Long sẽ trở lại. Đã nói tính toán gì với nó đâu?”
Hồng Tuấn nghe như vậy, trong lòng dịu đi một ít, nhưng mặt mũi vẫn khó chịu, ý là chuyện lúc trước còn chưa tính sổ với huynh đâu đấy.
“Lão đại không ở đây.” Mạc Nhật Căn rót rượu, nói, “Trước hết kết án đã.”
Lý Cảnh Lung hít sâu, cười nói: “Kết án, ngày mai toàn bộ Khu ma ti xuất phát, đến Tây Hồ nghỉ ngơi!”
Đám người: “...”
Hồng Tuấn: “Thật?!” Tốt quá! Úi, đau đau…”
Lục Hứa lập tức đỡ Hồng Tuấn, để hắn đừng kích động quá.
Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Ha ha, mọi người theo ta về nhà sao?”
“Dương Châu tháng ba có pháo hoa.” Lý Cảnh Lung còn nói, “Mặc dù đã qua, nhưng Hàng Châu, Tô Châu, Dương Châu đều gần, mọi người có thể tiện bề đi chơi, chơi hẳn một tháng đi.”
Hồng Tuấn cảm thấy lòng nặng trĩu, hỏi Cừu Vĩnh Tư: “Huynh phải đi rồi sao?”
A Sử Na Quỳnh giải thích: “Vĩnh Tư có đồ cần mang về.”
“Tro cốt của Diệp Minh phải đưa về tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Lần này nhờ có mọi người. Giải Ngục sử dụng đồng hồ cát, bên trong là tro cốt Diệp Minh. Lúc trước Diệp Minh còn sống, thời gian trong tháp và bên ngoài không giống nhau, mới trấn áp được đám ác long. Giải Ngục sau khi thoát đi, tháp lúc nào cũng có thể sụp xuống, giờ yên tâm được rồi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Còn phải bắt nó trở lại.”
“Nó bị thương, chắc phải tốn trăm năm mới khôi phục nguyên khí.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Nhất định sẽ bắt được về.”
Lý Cảnh Lung vội nói: “Đều là nhờ công lao của mọi người.”
“Nhất là ta!” A Sử Na Quỳnh nói, “Biết giả làm xác chết mệt thế nào không?”
Mọi người không nhịn được mà cười to.
Một lát sau, Lý Cảnh Lung nói: “Lần này mọi người vất vả rồi, mặc dù không giống như dự đoán, nhưng chúng ta đã giải quyết được hai đại họa. Pháp bảo gây nhiễu loạn thời gian thu được về, cũng đả thương Giải Ngục. An Lộc Sơn cũng rời khỏi Trường An.”
A Thái nói: “Thần Hỏa cũng được thu hồi.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Thực lực chúng ta hiện giờ, không có gì phải e ngại cả.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Vẫn nên cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương.”
Mạc Nhật Căn: “Còn chưa giải quyết được An Lộc Sơn.”
Mọi người cùng gật đầu, Lý Cảnh Lung nói: “Ta biết mọi người đều có việc quan trọng cần làm, chúng ta cùng nhau tới tận đây rồi, cho ta nói một yêu cầu hơi quá đáng…”
Mọi người vội vàng nhún nhường.
Lý Cảnh Lung nói tiếp: “…Đợi khoảng nửa năm sau. Chúng ta xuất chinh, tìm tung tích của An Lộc Sơn, tốt nhất là bắt hắn, thẳng tay diệt trừ.”
“Như vậy, nhiệm vụ lớn nhất của Khu ma ti được hoàn thành.” Lý Cảnh Lung nói, “Quay về đường ai nấy đi, rảnh rỗi lại tụ họp, Khu ma ti vĩnh viễn là mái nhà chung của chúng ta.”
Nói xong, nâng chén.
Hồng Tuấn cảm xúc trào dâng, hắn vừa yêu vừa hận Lý Cảnh Lung, hận đến mức phải nghiến răng nghiến lợi. Mọi người cũng nâng chén, Lý Cảnh Lung nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, trong mắt còn mang theo ý cười, dường như chỉ có mỗi hắn đang nhíu mày. Hồng Tuấn thầm nghĩ, huynh lợi hại, có thể hàng thần, lại là Hầu gia, dù sao giờ ta đánh không được, nói cũng không lại.
“Lỡ như Trường An có tiểu yêu quấy nhiễu thì làm thế nào?” Lục Hứa hỏi.
“Ta cùng Hồng Tuấn sẽ ở lại Trường An một thời gian.” Lý Cảnh Lung nói, “Về sau sẽ đi du ngoạn thiên hạ, nhân danh nghĩa thu yêu khắp Thần Châu đại địa. Đương nhiên hàng năm sẽ về Trường An báo cáo công tác, mọi người nguyện ý thì một năm về thăm một lần.”
“Ta đồng ý với huynh bao giờ?” Hồng Tuấn nói.
Mọi người cười ồ, Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng bị mất mặt một lần.
Lý Cảnh Lung hơi chếnh choáng, nói: “Vậy em nói xem, muốn đi đâu? Em ở đâu ta ở đó, quấn chặt không rời, mặt mũi cũng không cần.”
“Ta ở lại Trường An.” Mạc Nhật Căn nói, “Trong tộc thiếu ta cũng không sao, không về cũng được.”
Hồng Tuấn hơi ngạc nhiên, Lý Cảnh Lung đoán được Mạc Nhật Căn lại giận dỗi gì với Lục Hứa rồi, liền nói: “Vậy ngươi trông nhà nhé.”
Bầu không khí hơi có chút xấu hổ, Cừu Vĩnh Tư đành phải đổi chủ đề. Không lâu sau lại có người đến gõ cửa, là Lý Bạch và Lý Quy Niên, Lý Cảnh Lung vội vàng ra đón, mời hai người uống rượu.
Mọi người vui vẻ tiệc tùng, qua ba tuần rượu, có lẽ đây là thời điểm vui sướng nhất của Khu ma ti. Cừu Vĩnh Tư đoạt lại pháp bảo, A Thái lấy được Thần Hỏa… Thương Lang tìm được Bạch Lộc. Lý Quy Niên đánh một bản ‘Thanh bình điều’ mà Lý Bạch mới viết, hắn ngâm: “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng…”
(Mây như y phục, mặt như hoa. Gió xuân dưới hiên đượm hương nồng. Nếu không gặp quần ngọc dưới núi, dưới trăng Dao Đài sẽ gặp ai?)
Hồng Tuấn lại không nhịn được, nghĩ tới Triệu Tử Long, nó ở đây thì tốt rồi, sẽ cầm đũa gõ chén rượu mà nhảy múa.
Trong bóng tối, từ cuối vách núi truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, thác nước lúc sáng lúc tối, thân thể Giải Ngục nằm xuôi theo hồ nước, huyết dịch xanh biếc tràn ra đầy đất,
Nó ở dưới thác nước lăn lộn, dùng nước sạch gột rửa vết thương, tẩy đi huyết dịch, còn một ít ma khí trên người lượn lờ tản ra. Trí Tuệ kiếm của Lý Cảnh Lung dù có một thước, nhưng đâm trúng vảy ngược dưới tim, may mắn chưa mất mạng.
Thân thể bị kim hỏa đốt cháy đen, lúc hai mắt nhắm lại mở ra lóe ra ánh sáng màu lục.
Cá chép yêu cầm một cây gậy, đầu gắn xơ mướp, chà thân thể cho Giải Ngục.
Giải Ngục bị chạm vào vết thương, ăn đau, liền quay ra gào vào mặt Cá chép yêu một tiếng.
Nó lo sợ dừng động tác lại.
“Tiếp đi.” Giải Ngục âm trầm nói.
Cá chép yêu tiếp tục lau rửa, nói: “Giải Ngục… ngươi… khi nào…”
“Ngươi nhân dịp giết ta.” Giọng Giải Ngục như sấm rền, “Nuốt nội đan của ta, không chừng sẽ thành rồng đó, muốn thử không?”
Cá chép yêu có gan to bằng trời cũng không dám, lại cũng không giết được Giải Ngục, hắn lại nói: “Hoặc mang mấy bằng hữu Khu ma ti đến?”
Cá chép yêu cầm bàn chải, lùi ra sau, há miệng không nói gì.
“Ngươi lừa ta.” Cá chép yêu ngơ ngác một hồi cuối cùng cũng nói được một câu.
“Đầu óc cá nhà ngươi quả không đủ dùng.” Giải Ngục xoay người, nói: “Ngươi giờ mới biết ta đang gạt ngươi hả?”
“Ngươi đáp ứng ta không làm hại Hồng Tuấn!” Cá chép yêu nói.
Giải Ngục khinh miệt ‘xùy’ một tiếng, quay đầu nhắm mắt lại. Cá chép yêu run rẩy nói: “Ngươi nói rằng chỉ cần lấy được ma chủng trên người hắn, sẽ tha cho hắn một đường sống!”
Giải Ngục không thèm để ý đến con tiểu yêu quái này, hai mắt vẫn nhắm lại phì phò thở. Cá chép yêu bị lừa gạt, bị làm nhục, đã mất đi niềm tin của mọi người trong Khu ma ti, cũng chẳng thể hóa rồng… Nỗi thất vọng, phẫn nộ của nó tích lại rồi cũng bạo phát.
“Ngươi là đồ lừa đảo!” Cá chép yêu giận dữ hét lên.
Sau đó, nó cầm bàn chải, xông đến, dùng sức lực nhỏ bé thay cho oán hận ngập trời – vung bàn chải lên, đánh đập loạn xạ lên người Giải Ngục, vừa đánh vừa hét: “Lừa đảo! Lừa đảo!”
Giải Ngục mặc kệ nó một lúc, rồi mở mắt, mất kiên nhẫn quay lại, đối mặt với Cá chép yêu. Cá chép yêu lập tức lùi ra sau nhìn Giải Ngục.
Giải Ngục mở miệng, định nói gì, nhưng sau đó lại thở một hơi.
Giao khí thổi ra khiến cả đầm nước bắn lên, cuốn lấy Cá chép yêu, Giải Ngục lại quét đuôi một cái, vảy cá lập tức bị thiêu đen, bị ném vèo lên núi đá.
Giải Ngục lại thêm một đòn, đánh cho Cá chép yêu lộn vòng, khiến nó lăn từ trên vách núi lăn xuống.
Cá chép yêu rơi xuống, rơi gần mười trượng ‘tõm’ một cái vào con suối trong khe núi.
Một lúc sau, nó ngửa bụng nổi lên, trôi theo dòng nước chìm nổi chảy về phía hạ du.
Sáng sớm, Hồng Tuấn đang không biết làm thế nào đã về phòng, mở mắt thấy đang ôm sát Lý Cảnh Lung. Trời nóng dần lên, đi ngủ bắt đầu ngại nóng, Lý Cảnh Lung vẫn ôm hắn rất chặt, như hận không dính được hắn lên người mình vậy.
Hồng Tuấn đẩy Lý Cảnh Lung ra, nói: “Phạt huynh ba ngày không được vào phòng ta!”
Lý Cảnh Lung cũng tỉnh, chỉ nhớ hôm qua uống nhiều rượu, nhân sinh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy ánh mặt trời, cảm giác mọi áp lực đã được giải thoát. Sau khi uống say hình như còn xin lỗi Hồng Tuấn, cái gì mà ‘Phu nhân hãy tha cho ta!’
Lý Cảnh Lung cười nói: “Mấy ngày rồi không làm, em còn nợ ta nhiều lần lắm đấy nhé, chúng ta đều hòa.”
“Cái này mà cũng tính hòa sao?” Hồng Tuấn nói.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng động, Hồng Tuấn nghe được tiếng từ phòng Mạc Nhật Căn, vội vàng đi ra ngoài xem. Lý Cảnh Lung đỡ lấy hắn, thấy Lục Hứa kéo cửa chạy ra ngoài.
Lục Hứa giữa ánh sáng, tung ngoại bào, thắt đai lưng, chạy đi không thèm nhìn lại.
Mạc Nhật Căn ở trần, không mảnh vải che thân, một thân cơ bắp tráng kiện, cả giận nói: “Đêm qua uống say ngươi đòi qua! Đừng đổ cho ta chứ!”
Hồng Tuấn: “...”
“Đêm qua uống say.” Lục Hứa quay lại nói, “Buổi sáng cũng say rượu à? Còn muốn làm lần nữa sao?”
“Mặc quần áo vào.” Lý Cảnh Lung đuổi Mạc Nhật Căn, Hồng Tuấn cười cười chạy theo Lục Hứa.
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi.” Lúc ăn điểm tâm, Lý Cảnh Lung nói: “Mọi người cùng tiến cung, ta muốn báo cáo cho bệ hạ và thái tử.”
Mọi người nghe xong đều buông bát xuống, Hồng Tuấn cũng không muốn ăn nữa, thầm nghĩ quái lạ, hôm qua ăn cũng không đến nỗi mà sao hôm nay lại khó ăn như vậy.
Sau buổi trưa, quả nhiên có người trong cung đến triệu kiến, mọi người vội vàng lên ngựa đến cung Hưng Khánh. Lý Long Cơ và Lý Hanh cũng chờ được Lý Cảnh Lung vào tiếp kiến, vua một nước với đám người này không còn cách nào khác.
“Bệ hạ mời vào Kim Hoa Lạc điện.” Thái giám nói.
Lý Cảnh Lung dẫn một đám người đi vào.
Giữa tiếng ve kêu, gió nóng thổi tới, nhưng trong Kim Hoa Lạc điện vẫn rất mát mẻ, cây ngân hạnh xanh um tươi tốt, tràn đầy sinh lực.
Trên bàn bày đầy điểm tâm, là do Dương quý phi sai người chuẩn bị.
Mà sau khi trải qua vụ án ở Từ Ân tự, dù Lý Cảnh Lung không giải thích gì, Lý Long Cơ cũng đoán được vài chuyện. Lúc Võ hậu xuất hiện, Hồng Tuấn, Lý Bạch, Lý Quy Niên cùng nhau đánh bại. Lý Quy Niên lại ám chỉ suốt mấy ngày, nếu không có Khu ma ti, mọi việc không chừng càng phiền phức hơn, Dương gia một đêm đánh úp khó mà tránh được.
Sắc mặt Lý Hanh lại không dễ nhìn tí nào, chăm chăm nhìn Lý Cảnh Lung.
Nhưng khi Lý Cảnh Lung tiến vào, lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Tập, là trùng điệp. Quẻ khảm nhiều như vậy, ý chỉ ‘hãm’. Đại Đường sau sẽ gặp tai ương ‘trọng hiểm’, con đường phía trước gian nan, phải biết linh hoạt mới chuyển cơ được.”
Một nam tử mặc hắc y, sắc mặt tái nhợt, băng vải đen che mắt, ngón tay trắng nõn gạt mấy tấm mai rùa, đảo qua đảo lại rồi thu về.
Chính là Côn Thần.
Trong ánh nắng rực rỡ, bên bờ suối, mấy đứa trẻ đang vớt bọ trong nước.
“Có cá!”
“Sao lại có chân thế này?”
Cá chép yêu ngửa bụng bị dòng nước đưa đến hạ du, quanh người toàn lá mục cành gãy, bọn trẻ kinh hô, vớt nó lên, lật ngược lại.
Cá chép yêu mở mắt, một nửa số vảy trên người bị thiêu đen, bong từng mảnh lộ mấy mảng da cá. Hai chân tay mềm nhũn, ruồi ong ong bay tới vì trên người nó toàn mùi cá tanh.
“Thối quá.” Một đứa bé nói.
“Cá chân dài.” Một đứa khác nói, “Đáng sợ quá, ném lại đi.”
“Cầm nó lên chợ bán.” Một đứa nữa nói tiếp, “Nhìn như quái vật nhưng đáng tiền đó!”— Quyển 3: Thiên Ma – Hoàn —
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
10 chương
29 chương
240 chương
358 chương
101 chương