Trong ký ức, thiếu niên Mạc Nhật Căn nằm trong sơn động, không ngừng thở dốc, toàn thân vết thương cũ chồng chất lên sẹo cũ chưa lành. Y phục đã rách nát, nhìn hắn như một dã nhân lưu lạc ngoài thảo nguyên sống chung với bầy thú, da dẻ bẩn thỉu, tóc bết thành từng đoạn, vết thương còn lộ ra da thịt đang khép lại. Mẫu Lộc phát sáng chầm chậm bước vào, hai sừng mang theo ánh sáng sao trời, Mạc Nhật Căn ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Mẫu Lộc. Bạch quang thu lại, Mẫu Lộc hóa thành một thiếu niên trần truồng, da thịt trắng nõn, cơ thể cân đối. Thiếu niên ra hiệu cho hắn im lặng, Mạc Nhật Căn nhanh như chớp xoay người, bóp cổ Lục Hứa, đè hắn xuống đất. Da thịt Mạc Nhật Căn mang theo mùi vị của giống đực, bộc phát như đến kỳ động dục, như sói hoang muốn cắn xé để phát tiết. Lục Hứa yên lặng nhìn vào mắt hắn, một lát sau Mạc Nhật Căn rống lên một tiếng rồi hung hãn cắn lên cổ Lục Hứa. Lục Hứa không giãy dụa, còn đưa tay ôm lấy bờ vai rộng của Mạc Nhật Căn. Răng nanh sắc bén của Mạc Nhật Căn cắn rách da thịt, dòng máu nóng ứa ra trong miệng hắn, khí tức trên người Lục Hứa khiến thân dưới của hắn phản ứng. Hô hấp của Mạc Nhật Căn nặng dần, hắn buông cần cổ Lục Hứa, giống như giấc mộng hôm đó, Thương Lang vô tình cắn xé huyết nhục Lục Hứa. Hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ Lục Hứa, vết thương nhanh chóng khép lại, để lại một vệt màu hồng nhạt, Lục Hứa ôm cổ hắn, nghiêng đầu hôn. Ngay sau đó, Mạc Nhật Căn cởi thắt lưng, nắm lấy hai tay đang ôm cổ hắn của Lục Hứa, đè hắn xuống đất, hôn gặm xương quai xanh, như Lang Vương cọ cọ bên tai, hung hăng tiến vào. “Chỉ có mấy thứ này.” Bàn tay Lục Hứa rời khỏi trán Mạc Nhật Căn, hơi bất an nói. “Là hồi ức sao?” Mạc Nhật Căn cười nói. Lục Hứa: “Kỳ thực… ta không có bao nhiêu hồi ức quý giá, nhưng cuối cùng ngươi chắc cũng không biết được.” Mạc Nhật Căn ngồi dậy, lập tức hô một tiếng, thấy quần ướt một mảnh, Lục Hứa lúng túng đứng dậy rời đi. “Ngươi nghẹn lâu quá rồi đấy.” Lục Hứa nói. Mạc Nhật Căn đỏ bừng cả mặt, vội vàng tìm khăn vải để lau, hô: “Lục Hứa! Lục Hứa!” Lục Hứa đứng ở cầu thang, không ngừng thở dốc, cúi đầu nhìn người hắn, cảm giác không bình tĩnh lại được. “Ngươi phong ấn dẫn tử[1] gì trong mộng của ta?” Trước khi Lục Hứa ra đến cửa, Mạc Nhật Căn hỏi. “Đều là mấy chuyện bình thường thôi.” Lục Hứa nói. Mạc Nhật Căn hơi áy náy, khom người dùng lực, ấp úng một tiếng rồi đẩy xe cút kít đi, thuận miệng nói: “Xem ra ngươi theo ta, cũng không mấy khi vui vẻ, sớm biết vậy đã dẫn ngươi đến một chỗ rất hay.” Xe cút kít chở rượu, Lục Hứa ngồi ở cạnh xe, đưa lưng về phía Mạc Nhật Căn, cúi đầu. Lúc hoàng hôn buông xuống, trong tay Lục Hứa phát ra những đốm sáng bay tới bay lui. “Hôm đó nhìn vào mộng của Hồng Tuấn.” Lục Hứa quay lại nói, “Ta có cảm giác, người với người quen thuộc lẫn nhau, là vì ở chung, vì những việc vụn vặt bình thường. Không cần cái gì quá đặc biệt? Mệt người.” Lông mày Mạc Nhật Căn nhướn lên, cười xấu xa, nói: “Nếu ngươi gọi ta không dậy thì làm sao đây?” “Gọi khi nào tỉnh thì thôi.” Lục Hứa nói, “Trưởng sử sẽ trở lại” “Ta muốn ngươi gọi ta dậy.” Mạc Nhât Căn cười nói, “Mở phong ấn tự nhiên ta sẽ tỉnh.” Lục Hứa không biết Mạc Nhật Căn đang đùa hắn, vẫn im lặng. Mạc Nhật Căn đẩy xe đi, xe lắc lư trên đường lát đá, Lục Hứa cũng lắc lư theo. Mạc Nhật Căn nói: “Nếu không gọi dậy được, ngươi đừng lo cho ta, cứ giết ta đi.” “Sẽ gọi ngươi tỉnh.” Lục Hứa đáp, “Đầu ngươi bị lừa đá rồi.” Mạc Nhật Căn tự giễu cười cười, Lục Hứa còn nói: “Dù không gọi được, cũng không giết ngươi, cho ngươi mấy cái tát là tỉnh thôi.” “Chỉ tát thôi sao.” Mạc Nhật Căn nói. “Ngươi còn muốn gì?” Lục Hứa nghiêm túc nói. Mạc Nhật Căn thấy Lục Hứa đưa lưng về phía hắn, trong lòng bàn tay hiện ra ánh sáng, lăn qua lăn lại không biết đang chơi gì, liền hỏi: “Pháp thuật gì vậy?” Lục Hứa không trả lời, thu đốm sáng lại, nói: “Đến nơi rồi.” Rồi hắn nhảy khỏi xe, đến ngõ nhỏ, Mạc Nhật Căn mở to mắt, trầm ngâm lúc lâu cuối cùng vẫn bước vào cánh cổng của An Tây Vệ phủ. Bước qua cửa, hắc hỏa ầm ầm nổ vang quét qua toàn thân hắn, hắn xuất hiện trong ngõ hẻm, một tay chống tường, vây lấy Lục Hứa. Ai ngờ Lục Hứa tiến tới, hôn hắn. Mạc Nhật Căn giật mình, Lục Hứa lại ‘vù’ một tiếng rời đi. Dưới ánh trăng, Mạc Nhật Căn một thân hắc y, đứng cuối mái nhà, Lục Hứa đứng đằng sau. Chân trời một mảnh trăng tròn. “Đi đi, đừng ở lại.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói. “Chẳng phải đi giết người sao?” Lục Hứa trầm giọng nói, “Ta đi cùng ngươi.” Mạc Nhật Căn trợn to hai mắt, Lục Hứa nói: “Giờ thìn ngày mai, ta chờ ngươi ở chỗ cũ, đừng ngủ quên.” “Chờ một chút!” Mạc Nhật Căn nói, “Chỗ nào?” Lục Hứa đã nhảy khỏi mái nhà, biến mất, Mạc Nhật Căn đuổi mấy bước rồi dừng lại. Hôm sau, giờ thìn, ánh nắng rải trong ngõ, Mạc Nhật Căn đi tới đi lui trong ngõ chờ Lục Hứa, chợt nhớ tới một chỗ khác, hắn nhanh chóng chạy tới sạp hàng ở chợ Tây, thực khách ồn ào nhưng không thấy Lục Hứa. “Sao lâu vậy mới tới?” Lục Hứa sau lưng hắn mở miệng. Mạc Nhật Căn quay đầu, thấy hắn cầm bánh nướng ăn sáng, nói: “Hôm nay đi giết người,” “Giết người cũng cần ăn điểm tâm, không phải sao?” Lục Hứa thầm nghĩ tên này đầu có hỏng thật rồi, trước khi hành động ăn no thì có vấn đề gì? Mạc Nhật Căn nhận lấy bánh, xé nhỏ thả vào bát canh, không vui nói: “Ngươi không thích đồ ăn ở đây mà?” Lục Hứa nói: “Bây giờ thích.” Mạc Nhật Căn: “Vì sao?” “Vì ngươi thích.” Lục Hứa mặt không biến sắc, nói. Mạc Nhật Căn không nói gì nữa, hai người ăn sáng xong, hắn mới mở lời: “Ta định giết huynh đệ của ngươi.” “Ngươi cứ động thủ.” Lục Hứa nói, “Ta sẽ không ngăn cản.” Mạc Nhật Căn hừ lạnh một tiếng, tới trước Từ Ân tự, người đông nghịt, Mạc Nhật Căn nhảy lên tường, Lục Hứa cũng vượt nóc băng tường bám sát theo sau. Hai người đến bảo tàng các, nơi đây thờ một viên xá lợi của Huyền Trang đại sư. Mạc Nhật Căn mở cửa sổ, đặt cung trên bệ cửa, cài sáu mũi tên. Lục Hứa hỏi: “Có cần ta trả ngươi mũi tên cuối cùng này không?” Mạc Nhật Căn đáp: “Đủ rồi.” Hồng Tuấn không đến, người Mạc Nhật Căn muốn giết không phải hắn, từ chỗ này nhắm chuẩn đến đài cao ngoài cổng Từ Ân tự. Trên đó có hai sập lớn cho Lý Long Cơ và Dương quý phi. Mạc Nhật Căn thử một chút, kéo cung, một chân đạp lên bệ cửa, nằm rạp người chờ, như một con sói đang rình mồi. Lục Hứa ghé vào bệ cửa nhìn ra ngoài, trên đầu là ánh nắng bỏng rát. “Năm Trinh Quán.” Mạc Nhật Căn xuất thần nói, “Tù trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung phản Đường, Thất Vi lại thân Đường, hai bên giao chiến mấy năm, bộ tộc A Khắc Hồn bị Khiết Đan, Đột Quyết lôi kéo nên cắt đứt liên lạc với Đại Đường…” Lục Hứa không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe. “Trận giao chiến này chỉ đánh một chút rồi ngừng, dường như cả đời.” Mạc Nhật Căn cúi đầu kiểm tra dây cung, nói: “A Khắc Hồn ở bên hồ Ốc Luân, lại quy thuận với nhà Đường, nam tử trong tộc đến mười sáu tuổi lập tức ra nhập Đường quân, chống cự với đám Đột Quyết. Nhưng năm ta sáu tuổi, Đột Quyết tấn công, quân Đường để bảo toàn lực lượng, không quan tâm sống chết tộc nhân, cưỡng ép tộc A Khắc Hồn rút lui.” “Khi Đột Quyết đánh tới, nữ tử trong tộc bị đám Đột Quyết lăng nhục… Mọi thứ bị cướp sạch… Đám Đột Quyết thích bắt tiểu hài nhi người Thất Vi, Khiết Đan về huấn luyện thành tử sĩ, ngăn cản Đường quân. Một khi bị mang đi thì sẽ không bao giờ về được. Mẫu thân vì đảm bảo tính mạng của ta, giấu ta ở dưới giường, cùng đám Đột Quyết thương lượng….” “Thương lượng chuyện gì?” Lục Hứa hỏi. Mạc Nhật Căn nói: “Ban ngày, mẫu thân giấu ta trong đống quần áo, không được ra ngoài tránh cho bọn chúng nhìn thấy. Còn nàng thì ở trong trướng chịu khổ…” Lục Hứa im lặng không nói. “Về sau Đột Quyết rời đi, chúng ta cầu viện Thất vi.” Mạc Nhật Căn nói, “Người Thất Vi đến định hiệp trợ bảo vệ thôn trang, nhưng Đường quân đuổi tới, giết sạch tộc nhân, đốt trụi lãnh địa.” Lục Hứa: “Vì sao?” Mạc Nhật Căn nói: “Vì Đột Quyết tập hợp một tiểu đội A Khắc Hồn, bất ngờ giết chết hai mươi bẩy quân lính nhà Dường…” “Đường quân đến báo thù, vì ven hồ Ốc Luân là vị trí quan trọng, giằng co một hồi, bọn họ không thủ được, và không để cho Đột Quyết lấy được lương thực tiếp tế  ở đây, nên giết sạch rồi châm một mồi lửa, thiêu hết.” “Ngày đó, ta nhớ kỹ, mẹ ta bảo ta ra ngoài lấy nước, vừa quay đi, cả thôn đều bốc cháy…” Mạc Nhật Căn trầm mặc nhìn bên ngoài, dưới ánh nắng chói chang, Lục Hứa nghiêng đầu, nhìn ngắm Mạc Nhật Căn, khẽ cười. “Cười gì vậy?” Mạc Nhật Căn nói. “Ngươi dễ nhìn.” Lục Hứa nói, “Ngươi còn chưa hôn ta.” Mạc Nhật Căn: “Nếu ngươi muốn khuyên nhủ ta, thì không cần đâu.” “Ta không khuyên ngươi.” Lục Hứa nói, “Ta chỉ ở đây thôi.” “Ngươi nếu mà khăng khăng khuyên ta, ta một tiễn bắn chết ngươi trước.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng, uy hiếp nói. “Ta không làm.” Lục Hứa cau mày, nói, “Bệnh đa nghi của ngươi sao nặng vậy?” Mạc Nhật Căn trầm ngâm một lát, ánh mắt mang theo lệ khí nhìn Lục Hứa. Lát sau, hắn rút chân xuống, rạp người nằm xuống bệ cửa sổ như Lục Hứa, tới gần Lục Hứa. Lục Hứa nhắm mắt, Mạc Nhật Căn hơi hé miệng, hôn Lục Hứa, môi cả hai đều nóng rực mềm mại, hô hấp bắt đầu dồn dập. Từ xa vang lên một tiếng chuông, Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn đã đến. Hai người rời nhau, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đối mặt, Mạc Nhật Căn quay đầu, nhìn về phía cổng Từ Ân tự, không gian tĩnh lặng một mảnh. Hắn cầm trường cung, tì lên cửa sổ, rút tiễn từ trong bao, chuẩn bị kéo cung. Đúng lúc này, Lục Hứa đột nhiên nói: “Nếu như trong mơ, ta thay đổi hồi ức của ngươi, biến đoạn ký ức kia thành thời gian chúng ta lớn lên bên nhau, ngươi có cảm thấy mọi thứ sẽ khác không?” “Sẽ không.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Chuyện đã xảy ra sẽ không thay đổi được, với ta mà nói, dù ký ức có thay đổi thế nào, những chuyện kia sẽ không quên được.” “Với ta mà nói.” Lục Hứa nói tiếp, “Mọi đau khổ đều chỉ tồn tại trong hồi ức, khu trục ác mộng, chỉ để lại mộng đẹp, chính là chức trách của Thương Lang Bạch Lộc.” “Đó chỉ là lừa mình dối người.” Mạc Nhật Căn nói. “Mộng cảnh với sự thực, giới hạn ở đâu? Nói cách khác, ngươi làm sao khẳng định, liệu những hồi ức kia có phải là vì Thiên Ma đồng hóa ngươi mà dựng lên không?” Mạc Nhật Căn: “…” Lục Hứa nói: “Giả thiết có khi chúng ta cũng đang ở trong mộng, ngươi xác định xem, bao nhiêu hồi ức là mộng, bao nhiêu hồi ức là thực?” “Ta hỏi ngươi lần cuối, nếu ta nói cho rằng, vì ta phong ấn ký ức của ngươi, hung thủ trong trí nhớ của ngươi là người Đột Quyết, bị An Lộc Sơn sửa đổi thành Đường quân?” Mạc Nhật Căn không trả lời, dường như mắt điếc tai ngơ với Lục Hứa, hắn chậm rãi kéo dây cung, ngắm trúng Lý Long Cơ. Chỉ cần mũi tên rời dây cung, bay hơn một trăm bước sẽ trúng ngay gáy của hoàng đế Đại Đường, một tiễn mất mạng. Đúng lúc này, trụ trì nâng mõ, đưa mười tăng nhân ra ngoài, niệm tụng kinh văn cầu phúc cho đế phi. “Nam mô hát la đát na sỉ la dạ da — “ “Nam mô a li a bà lư yết đế thước bát la da — “ Chớp mắt, ngàn tăng nhân cùng nhau niệm tụng, tiếng tụng kinh như xuyên thấu màng nhĩ, vang vọng trong lồng ngực của Mạc Nhật Căn, vô số khung cảnh hiện ra. “Tất cả thống khổ đều chỉ tồn tại trong hồi ức…” “Mộng với thực, giới hạn ở đâu…” Mạc Nhật Căn kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Hứa, Lục Hứa đứng dưới ánh mặt trời, im lặng nhìn lại. Một khắc này cả hai như về đến ‘Lộc vương bổn sinh đồ’, an tĩnh đứng trước đài phun nước. Lúc này, Mạc Nhật Căn cảm giác thiên tâm mở rộng, ngực ‘ông’ một tiếng, hiện ra phong ấn của Lộc vương. “Tất cả mọi thứ hứa hẹn, cũng chỉ như bọt nước…” Mạc Nhật Căn lẩm bẩm nói. Lục Hứa mỉm cười: “Giống như bộc lộ, tựa như soi tỏ, ứng tác như nhìn thấy.” Mạc Nhật Căn buông cung, sau đó choáng váng. Mưa bay, bên hồ Ốc Luân, Mẫu Lộc đứng giữa hồ, quanh người bọt nước gợn sóng, như một đóa hoa sen. Thương Lang đứng ven hồ, đối mặt với Mẫu Lộc. “Ta phải đi rồi, sẽ chuyển sinh ở Mạc Cao Quật.” Mẫu Lộc xoay người, âm trầm dịu dàng nói. “Ta sẽ chuyển sinh ở bờ hồ này.” Thương Lang khàn giọng nói. Mẫu Lộc nói: “Nhớ tới tìm ta… thôi, tùy duyên vậy.” “Ta sẽ đi.” Thương Lang đáp. Mẫu Lộc quay người, đạp không chạy về phía bầu trời đêm, mưa ngừng, Ngân Hà rực sáng, Mẫu Lộc theo hướng Ngân Hà chảy, chạy về phía cuối đường chân trời. Thương Lang hóa thành những điểm sáng màu xanh, chậm rãi bay theo gió. Mặt hồ như một tấm gương, phản chiếu hết thảy. Đêm khuya, Mạc Nhật Căn mở cửa giấy, cởi trần, mặc mỗi quần lót đi ra, Lục Hứa khoanh chân ngồi dưới hiên, như suy nghĩ điều gì, trong tay lật qua lật lại hai quang cầu. Mạc Nhật Căn cúi đầu nhìn, thấy trong hai quang cầu là một con bạch lộc nhỏ xíu, với một con sói nhỏ. Sói con chạy trên bàn tay, Bạch Lộc nhảy sang tay trái, Thương Lang và Bạch Lộc đuổi bắt lẫn nhau. Mạc Nhật Căn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai Lục Hứa, Lục Hứa ngước nhìn thinh không, Mạc Nhật Căn nghiêng đầu nhìn Lục Hứa. “Ta yêu ngươi.” Mạc Nhật Căn thấp giọng nói. “Đừng có buồn nôn thế.” Lục Hứa nói. Mạc Nhật Căn mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, hất Lục Hứa đang ở sau lưng, bế xốc lên. Lục Hứa sắc mặt tái nhợt, ngâm trong nước lâu đã ngạt thở, Mạc Nhật Căn ôm hắn đến bên bờ ao, bóp mũi, ấn ngực hắn, giúp hắn hô hấp. Một lần, hai lần, Lục Hứa lập tức thở dốc, nôn nước ra, điên cuồng ho khan, Mạc Nhật Căn đợi hắn ho vài tiếng xong, lại cúi rạp người. “Ưm…” Lục Hứa giãy dụa định đẩy hắn ra, nhưng Mạc Nhật Căn không phải truyền khí, mà môi lưỡi giao quấn, bá đạo mà hôn. Lục Hứa: “…” Lục Hứa mở to hai mắt, lần này Mạc Nhật Căn chăm chú hôn hắn. Lát sau, Mạc Nhật Căn cảm nhận được cả hai đều có phản ứng, mới mở mắt, trong mắt còn mang theo ý cười, nhưng bờ môi vẫn không tách ra. Trong ánh mắt kia vẫn còn vài phần tà khí. Lục Hứa khẽ giật mình, tim đập loạn, ma khí trên người Mạc Nhật Căn chưa tịnh hóa hoàn toàn! Hắn dùng khuỷu tay, hung hăng cho Mạc Nhật Căn một chiêu, đẩy hắn ra, Mạc Nhật Căn bị đánh lén, cả giận nói: “Muốn chết sao!” Lần này đã vượt khỏi kiểm soát của Lục Hứa, ý niệm đầu tiên của hắn là: Nguy rồi! Ma khí vẫn còn!  Hắn phải tìm Lý Cảnh Lung! Lục Hứa lại ngã vào ao, Mạc Nhật căn bước xuống, “soạt” một tiếng, Lục Hứa định chạy đi, Mạc Nhật Căn đã ôm lấy eo hắn, ấn hắn lên tường. Lục Hứa: “…” Lục Hứa định giãy ra, Mạc Nhật Căn lại cắn lên vệt hồng hồng trên cổ hắn. Lục Hứa cứng đờ cả người, nhưng Mạc Nhật Căn không cắn sâu, chỉ gặm gặm một chút, rồi đổi thành hôn, nhẹ nhàng hôn một cái. Rồi từ cổ hôn lên tai hắn, hôn lên gò má hắn, Lục Hứa nghiêng mặt, ánh mắt kinh ngạc. “Giờ đến lượt ta…” Mạc Nhật Căn nhỏ giọng nói, “Thả lỏng đi, đừng vội…” Hai người đối mặt, Mạc Nhật Căn lại hôn Lục Hứa. “Ngươi không thích mạnh bạo?” Mạc Nhật Căn nói. “Ma khí của ngươi…” Lục Hứa nói, “Chuyện này không đúng…” “Vốn là ta.” Mạc Nhật Căn nói, “Đây mới là ta…” “Không… không… Chỗ này không được… tên khốn này!” Lục Hứa hô lên. “Gọi ta là gì?” Mạc Nhật Căn thấp giọng, thì thầm bên tai Lục Hứa. Quần áo hai người ướt sũng, dính vào người để lộ cơ bắp, trong nhà tắm mờ mịt hơi nước này, Lục Hứa không ngờ Mạc Nhật Căn lại thẳng thắn như thế. Lồng ngực rộng lớn, bờ vai cường tráng hữu lực, khiến hắn mê luyến không thôi. Mạc Nhật Căn như sói xé rách quần áo hắn, Lục Hứa giãy dụa không lại hắn, hai cổ tay bị hắn giữ chặt, đành bó tay chịu trói. “Trưởng sử phân phó…” ”Ta sẽ tốc chiến tốc thắng.” Mạc Nhật Căn nói bên tai Lục Hứa, ngay sau đó ấn hắn lên vách tường, trực tiếp tiến vào. “A a a a a –!” Lục Hứa kêu to, được Hồng Tuấn miêu tả một lần, hắn còn hoài nghi như thế có đau không? Nhưng khi trải nghiệm mới biết, đau, sắp, chết! “Đau sao?” Mạc Nhật Căn dừng lại, nhìn Lục Hứa nước mắt đầy mặt, không biết làm sao, lại cuống quít như khi trước thân cận với Lục Hứa. “Không không không!” Lục Hứa lập tức phủ nhận, “Không đau đâu, Đại Lang….” Ngay sau đó hắn nhíu chặt lông mày, hai tay nắm chặt, run rẩy nói, “Ta muốn.” Hắn không còn nhớ đến lời của Hồng Tuấn, nhưng đúng lúc này, hắn cảm nhận được, trong cơ thể hai người có một nguồn sức mạnh kỳ dị đang giao hòa, như huyết dịch trộn lẫn vào nhau. Mạc Nhật Căn không nói gì, để Lục Hứa lưng tựa sát vào tường, cả hai đều run rẩy hô hấp, cảm xúc cực kỳ phức tạp, hồi hộp, vui mừng, kích động, chờ mong… Đủ loại tình cảm đan xen, không cần mở miệng vẫn cảm nhận được sự rung động từ linh hồn. Mạc Nhật Căn nắm chặt tay Lục Hứa, mười ngón tay giao hòa nắm lấy. Lục Hứa dưới động tác liên tục, nước mắt lại chảy ra, nghẹn ngào. Mạc Nhật Căn hôn lên giọt nước mắt của hắn, thấp giọng nói: “Ta không tốc chiến tốc thắng được, em khóc to lên một chút?” Lục Hứa: “Tên vô liêm sỉ này!” _____________________________________ Mộng huyễn phao ảnh: ảo ảnh trong mơ [1] dẫn tử: đại khái nó là một yếu tố rất quan trọng để phong ấn ký ức Mạc Nhật Căn, nhưng nghĩ mãi k nhớ ra từ gì nên để nguyên hán việt vầy. Bao giờ nghĩ ra mình sẽ sửa lại Mạc Nhật Căn bỉ quá là bỉ rồi đấy nhé =)))