Thiên Bảo Chi Mệnh
Chương 60 : Tranh giành du thuyền
Thấy Phạm Nhật Mai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chờ cho hơi thở của nàng đều đặn một chút hắn khẽ đặt vào lòng nàng một cái gối ôm rồi đi vào nhà tắm.
Với cái tay bó bột của mình hắn tất nhiên không thể tắm được mà chỉ có thể làm ướt một cái khăn rồi lau sạch cơ thể.
Xong xuôi hắn lấy một cái khăn mới làm ướt nó rồi mang ra ngoài giúp Phạm Nhật Mai lau người, nếu trên người toàn mồ hôi mà cứ thể ngủ để cho nó khô lại thì chắc sẽ có một cái mùi không dễ chịu.
Vừa lau sạch sẽ cơ thể Phạm Nhật Mai xong thì từ phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Thiên Bảo đắp một cái chăn lên người Phạm Nhật Mai rồi đi ra xem ai đang ở bên ngoài.
Thì ra người vừa gõ cửa là Phan Như Ý, không hiểu sao cô cũng có hành động giống như Phạm Nhật Mai lúc sáng đó là phải nghiêng đầu ngó vào bên trong rồi mới nói ra mục đích đến đây.
Có điều lúc sáng khi Phạm Nhật Mai nhìn vào thì không thấy có gì khác thường, còn bây giờ Phan Như Ý nhìn vào bên trong thì thấy một bàn chân đang nằm trên giường.
Từ hình dạng ngón chân thon gọn mảnh khảnh đó, Phan Như Ý có thể dễ dàng đoán được là chân con gái.
Ánh mắt cô trừng lên nhìn vào hắn lắp bắp hỏi:
- Con...con...đừng nói con lại dám làm cái hành vi đó?
Phan Như Ý nhớ lại trước kia đã từng có lần hắn đề cập đến dịch vụ ở Trần Duy Hưng, kết hợp với đôi chân mảnh khảnh của con gái bên trong phòng không khỏi khiến cô có suy nghĩ hắn vừa thực hiện việc mua bán mại dâm.
Lúc này cô chỉ muốn xông vào phòng lôi đầu người phụ nữ trong phòng dậy rồi đuổi cổ đi cho đỡ cảm thấy tức giận. Cô không ngờ lại có một ngày đứa con trai yêu quý của cô lại dây vào dịch vụ như thế này, tuy nhiên cô không nỡ đánh không nỡ mắng hắn nên muốn giận cá chém thớt đổ tội trạng lên cái dịch vụ kia dụ dỗ con mình.
Hiểu được ý nghĩ của Phan Như Ý lúc này hắn vội giải thích:
- Đó là Phạm Nhật Mai không phải như mẹ nghĩ đâu!
- Bé Mai…?!?
Phan Như Ý bất ngờ hỏi lại.
Một hồi sau cô mới hiểu ra vấn đề, lúc này khuôn mặt cô hơi ửng hồng nói:
- Vậy thôi con nghỉ ngơi đi có gì chiều mẹ gọi!
Nói rồi cô vội quay lưng bước đi, vì Phan Như Ý đã quay lưng lại nên hắn không thể nhìn được từ trong ánh mắt cô hiện lên một chút buồn rầu.
Chờ cho Phan Như Ý hoàn toàn đi khỏi hắn mới quay lại phòng nhẹ nhàng nằm lên giường đánh một giấc thật thoải mái.
Trong khi cả hai đang ngủ bỗng điện thoại của Phạm Nhật Mai reo lên, nàng vội vàng bật dậy cầm nó lên không cần nhìn xem ai đang gọi đến mà bấm nghe rồi áp vào tai:
- Con đang ở đâu thế hả?
Người ở phía bên kia điện thoại to tiếng đến mức hắn vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông cũng có thể nghe thấy người đó nói gì, từ câu hỏi vừa rồi có thể đoán được đó là Đỗ Thu Phương thấy con mình đi mấy tiếng đồng hồ rồi chưa về nên lo lắng tìm gọi.
- Con đang ở bên chỗ anh Bảo, con về ngay đây ạ!
Ngay sau khi tắt máy Phạm Nhật Mai vùng dậy ôm quần áo chạy vào trong phòng tắm, một lúc sau nàng chạy ra chỉ kịp chào hắn một câu rồi mở cửa đi mất để lại hắn còn ngơ ngác hụt hẫng. Thậm chí hắn vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng ở bên cạnh nhưng người thì sớm đi mất rồi.
Mỉm cười lắc đầu một cái Trần Thiên Bảo đứng dậy bước vào phòng tắm gội đầu một chút rồi đi ra, trong khi hắn đang chờ cho tóc mình khô thì từ bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Người gõ cửa lần này vẫn là Phan Như Ý cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong không thấy ai nữa thì ánh mắt hiện lên một chút thay đổi rất nhanh chóng biến mất.
- Con chuẩn bị đi cả nhà ra ngoài chơi một chút!
Hắn cũng chẳng có gì phải chuẩn bị nữa cả nên nhanh chóng đi theo Phan Như Ý ra ngoài.
Sau một hồi tính toán, tất cả mọi người quyết định sẽ thuê một cái du thuyền 5 sao để có thể vui vẻ thoải mái nhất có thể.
Bọn họ hỏi nhân viên khách sạn khu vực có thể thuê du thuyền, sau khi được chỉ dẫn tận tình liền nhanh chóng di chuyển đến đó.
Người quản lý khu cho thuê du thuyền vừa nghe thấy khách hàng của mình muốn thuê một cái du thuyền 5 sao ngay lập tức cảm thấy hào hứng đón tiếp nhiệt tình, bởi vì vừa mới trải qua tình hình dịch bệnh căng thẳng nên dịch vụ đắt đỏ của bọn họ ít được chú ý đến.
Lúc này có người vừa đến không nói nhiều liền có ý định sử dụng dịch vụ tốt nhất ở đây đương nhiên anh ta cảm thấy hào hứng, phải biết sau mỗi bản hợp đồng được khách hàng đặt bút ký thì quản lý như anh ta cũng được hưởng lợi không nhỏ.
Người quản lý đưa gia đình Trần Thiên Bảo đến xem một cái du thuyền 5 sao cuối cùng rồi bắt đầu giới thiệu dịch vụ mà bọn họ có, nghe bọn họ giới thiệu đến mức cảm thấy buồn ngủ thì Phan Như Ý không nghĩ ngợi thêm nữa quyết định muốn nhanh chóng thuê nó. Dù sao đây cũng là chiếc du thuyền cuối cùng ở đây muốn đi xem cái khác cũng chẳng còn để mà xem nữa.
Người quản lý nhanh chóng mang hợp đồng ra cho Phan Như Ý đọc qua một lượt, ngay khi cô vừa chuẩn bị đặt bút ký tên thì âm thanh một người đàn ông vang lên:
- Chiếc du thuyền này chúng tôi muốn thuê!
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, đó là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, giọng nói của ông ta có vẻ không giống người Việt Nam cho lắm.
Vừa nhìn thấy đối phương, ánh mắt người quản lý hiện lên một chút sự thay đổi, dường như bọn họ đã quen biết nhau từ trước.
Nếu như có một người vô ý thức đến tranh giành chiếc du thuyền cuối cùng này cũng chỉ làm cho Trần Thiên Bảo chú ý một phần mà thôi, thứ khiến hắn chú ý hơn là tên thanh niên đứng sau người đàn ông kia.
Hắn ta chẳng phải là kẻ vừa mới vài tiếng trước bị Trần Thiên Bảo dạy dỗ một phen hay sao, nhìn biểu cảm của hắn ta thì có thể dễ dàng đoán được đây là đối phương cố tình đến phá đám.
Đúng như Trần Thiên Bảo đoán trước, vừa rồi người thanh niên kia thấy Trần Thiên Bảo liền nói việc mình đã bị đánh ra sao với người bên cạnh hắn ta. Ngay sau khi nghe được vụ việc người đàn ông kia liền đi tới tìm cách phá đám.
- Quản lý Trương, chẳng phải cái du thuyền này chúng tôi đã đặt trước hay sao?
Cách gọi này cùng với cách nói tiếng Việt lóng ngóng đó thì Trần Thiên Bảo đoán chắc được đối phương không phải người Việt Nam rồi, người Việt rất hiếm khi gọi chức vị cùng với họ của người khác như vậy.
Cũng có thể người đàn ông này sống ở nước ngoài đã rất nhiều năm mới quay trở lại Việt Nam.
Người được gọi là quản lý Trương kia ánh mắt hiện lên sự bối rối, suy nghĩ một hồi ông ta cắn răng gật đầu nói:
- Quả đúng là ngài Vương đã đặt trước, suýt chút nữa thì tôi quên mất việc này. Có lỗi với ngài Vương quá.
Nghe đến đây Phan Như Ý liền nhíu mày nói chen vào:
- Này nếu thế tại sao anh không nói trước? Các anh làm ăn cái kiểu gì vậy hả?
Quản lý Trương nhanh chân đến bên bọn họ nói nhỏ:
- Ngài Vương đây có lai lịch không đơn giản, mong mọi người thông cảm cho tôi!
- Tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ biết là chúng tôi đến trước còn người đến sau phải chờ chứ? Đùng một cái anh nói đã có người đặt trước, các anh coi chuyện làm ăn là trò đùa à?
Phan Như Ý tức tối gắt lên, đừng tưởng nhìn cô hiền lành dịu dàng là vậy, thực ra cô là người làm việc rất có quy củ, rõ ràng bọn họ là người đến trước, đến hợp đồng cũng chuẩn bị ký rồi tự nhiên nhảy ra một cái gọi là “ngài Vương” rồi bắt bọn họ phải bỏ qua chiếc du thuyền sang trọng cuối cùng này, thử hỏi như thế làm sao cô dịu dàng cho được.
Nghe đến đây ngài Vương tiến lên nở một nụ cười khoe ra hai cái răng vàng cùng hàng lợi thâm xì của mình nói:
- Nếu như cô cho phép thì chúng tôi mời gia đình mình lên thuyền ngắm cảnh một phen, mọi chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Ngài Vương vừa nói vừa len lén nhìn từ trên xuống dưới Phan Như Ý một lượt, dứt lời ông ta còn nuốt nước bọt “Ực...” một cái. Khuôn mặt ông ta không thể giấu được vẻ đê tiện đi đâu cả.
Phan Như Ý đều nhìn thấy tất cả, cô đẩy tờ giấy hợp đồng trong tay vào người quản lý Trương rồi tức giận nói:
- Chúng tôi không cần đến du thuyền này nữa!
Nói rồi tất cả mọi người cùng nhau bước đi, quản lý Trương biết mình vừa làm mất lòng một khách hàng báu bở liền đi theo nài nỉ:
- Hay là chúng tôi sắp xếp cho gia đình mình một con thuyền khác, chúng tôi sẽ giảm cho các bạn một nửa giá có được không?
Tiền dù nhiều nhưng không phải là vô tận, để kiếm ra tiền cũng không hề dễ dàng, vậy nên nghe lời đề nghị khá hấp dẫn giảm giá đến 50% của quản lý Trương cũng động lòng một phen. Trước tiên Phan Như Ý muốn xem quản lý Trương sẽ giới thiệu loại du thuyền nào rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Quản lý Trương dẫn bọn họ đến một khu để thuyền cách chỗ lúc trước không xa, mọi người vẫn không ngừng thắc mắc xem quản lý Trương sẽ giới thiệu cái gì bởi vì ở đây chẳng có thứ gì giống như là du thuyền cả.
Một lúc sau quản lý Trương dừng lại rồi chỉ vào một cái “du thuyền” rồi nói:
- Nếu mọi người đồng ý thuê cái này thì tôi sẽ chỉ lấy một nửa giá thôi!
Ngay lập tức khuôn mặt Phan Như Ý trở lên xám xịt, thứ này mà gọi là “Du thuyền” sao, nhìn nó chẳng khác gì một cái phà chở người là bao, chẳng nhẽ bảo bọn họ mang bàn ghế ngồi lên một cái phà để ngắm cảnh Vịnh Hạ Long à?
So với cái du thuyền vừa rồi với cái tàu này thì không khác gì so sánh một chiếc xe hơi sang trọng với một cái xe đạp Thống Nhất màu xanh.
Đến đây Phan Như Ý không kìm được sự tức giận nữa thốt lên:
- Chúng tôi là trò đùa của anh đấy à? Anh bảo chúng tôi từ bỏ một cái du thuyền 5 sao để lấy một cái bè ra vui chơi à? Việc này chắc chắn tôi sẽ báo lại với giám đốc công ty anh!
Nói rồi cô mang theo tất cả mọi người tức giận rời đi. Quản lý Trương chỉ có thể đau khổ nhìn theo, vướng phải việc này đúng là tai hoạ lớn rồi. Tuy nhiên anh ta cũng chẳng còn cách nào khác, lai lịch của ngài Vương kia mới thực sự là thứ cần phải lưu tâm.
Nếu phục vụ ông ta không tốt thì chắc chắn anh ta sẽ không được yên thân, nghĩ đến đây quản lý Trương vội vã quay lại chỗ của ngài Vương tiếp đón ông ta.
Ngài Vương nhìn theo bóng dáng thướt tha của Phan Như Ý mà nuốt nước bọt “Ực” một cái, đây đúng là cực phẩm mỹ nhân lần đầu ông ta thấy được, tưởng tượng đến cảnh được cưỡi trên cơ thể vị mỹ nhân kia mà bất giác từ trong miệng ông ta chảy ra một dòng nước.
Thấy quản lý Trương trở về ông ta liền nói:
- Quản lý Trương này. Ông phải tìm mọi có được thông tin về cô gái kia cho tôi, sau khi làm xong chắc chắn tôi sẽ nói vài lời tốt đẹp về anh với bạn tôi tôi tin chắc cậu ấy sẽ đưa anh lên một chức vụ nhàn nhã hơn rất nhiều.
.......
Vậy là cứ tưởng sẽ được vui vẻ trên một cái du thuyền 5 sao thì giờ đây bọn họ đành phải thuê một cái thuyền bình dân cùng với rất nhiều người khác nữa.
Cái cảm giác chen lấn xô đẩy để tìm một vị trí đứng đẹp đúng là không vui vẻ chút nào, Phan Thế Hùng cùng Phạm Tuyết Liên thì thấy rất bình thường, nhưng Phan Như Ý thì khác, giữa chốn đông đúc này không thiếu những tên đê tiện lợi dụng động chạm khiến cô cực kỳ khó chịu. Phạm Nhật Mai thì đã sớm an toàn trong vòng tay hắn nên chẳng phải lo nghĩ gì, thấy được cảnh này Phan Như Ý “Xuỳ..!” một cái rồi quay đi nơi khác.
Sau khi dùng tàu di chuyển đến một số địa điểm tham quan khác nhau, lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn dần, mọi người quyết định vào một nhà hàng sang trọng để dùng bữa tối khi đã cảm thấy đói.
Không biết là do vô tình hay có sự sắp xếp trước, gia đình bọn họ vừa yên vị được một lúc thì có 5 người đàn ông bước đến ngồi vào một bàn bên cạnh.
Nhóm người này trùng hợp là bọn họ đều biết mặt, trong đó có ba tên đã gặp ở điểm dừng chân trên đường cao tốc, hai người còn lại chính là ngài Vương cùng người thanh niên đã bị Trần Thiên Bảo đánh cho một trận vào lúc sáng.
Ngài Vương vậy mà giống như là rất thân thiết với bọn họ khi thấy Phan Như Ý quay sang nhìn ông ta rất tự nhiên vẫy tay chào.
Trần Thiên Bảo cẩn thận quan sát người thanh niên bị hắn đánh cùng tên cướp ngân hàng mà hắn đã nói chuyện hôm trước, hai tên này cũng rất tự tin nhìn lại hắn với ánh mắt khiêu khích.
Có vẻ như giờ đây bọn chúng đã có chỗ dựa nên không còn quá lo sợ, đúng ra với tội danh cướp ngân hàng bọn chúng nên tìm một chỗ kín trốn vào chứ không phải nhởn nhơ đến một nhà hàng sang trọng ăn uống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ như bọn chúng rất tự tin cho dù có bị bắt đi chăng nữa cũng có thể tìm cách thoát tội nên mới bình thản như thế.
Lúc này một tên trong băng cướp ghé vào tai ngài Vương nói nhỏ điều gì đó, một lúc sau ông ta quay sang nhìn Trần Thiên Bảo với ánh mắt bất ngờ, khoé môi ông ta cũng từ từ vẽ lên một nụ cười nửa miệng khiêu khích.
Dường như ông ta đang muốn tuyên bố với hắn rằng: “Cho dù mày biết bọn tao chính là băng cướp ngân hàng thì đã sao? Có giỏi thì hãy báo công an đến bắt bọn tao đi.”
Tuy nhiên nếu thực sự ông ta có nói như vậy thì Trần Thiên Bảo cũng chẳng để tâm, hắn còn có việc cần phải điều tra nên chưa muốn bứt dây động rừng, đồng thời công an có vẻ như vẫn chưa có manh mối gì về vụ cướp, có bắt bọn chúng lại thì cũng chỉ giam giữ được tối đa là 72 giờ rồi lại phải thả ra.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
115 chương
50 chương
461 chương
78 chương
82 chương