Thiên Ảnh

Chương 95 : Giương cung bạt kiếm

Dịch giả: MrChoe Vụ việc xảy ra ngày hôm nay dưới chân núi Thạch Bàn, hình ảnh một cô gái toàn thân đẫm máu từ trong rừng lảo đảo lao ra, nhiều đệ tử Bách Thảo Đường cùng với vô số đám đệ tử tạp dịch hết thảy đều trông thấy rõ. Cảnh tượng vô cùng thảm thiết ấy, trong nháy mắt đã trấn nhiếp tất cả mọi người. Máu tươi đỏ thẫm chảy ròng ròng trên khuôn mặt xinh đẹp kia, như lưỡi dao găm sắc bén cắm vào mắt tất cả mọi người, khiến cho hai mắt đau đớn, miệng như ngừng thở, toàn thân không tự chủ được như bị ai đó kéo căng ra. Như có tảng đá lớn bị quăng xuống nước, trong nháy mắt gợn lên một đợt sóng lớn cao ngập trời! Côn Luân phái, dù sao đi nữa vẫn là một danh môn chính phái! Tọa trấn ở trên núi Thạch Bàn trong Bách Thảo Đường là tu sĩ Kim Đan tên là Nhan La, sau khi nhận được tin tức truyền lên, bà lập tức lao xuống núi, ra tay chữa thương, bảo vệ Dịch Hân; trong lúc đó bỗng có người phát hiện từ trong rừng có người lén lút muốn chạy đi, nhìn ra thì đúng là Hà Cương, người đó lập tức quát lớn báo động cho mọi người xung quang, và chẳng cần phải nói thêm, chỉ trong chốc lát tất cả đều đã chú ý đến hắn, không ít người còn lớn tiếng mắng to. Chỉ vì Hà Nghị là huynh trưởng của Hà Cương, vốn có danh khí quá lớn, nên tuy là mọi người rất phẫn nộ, nhưng vẫn chẳng có ai dám tiến lên cản hắn lại. Đúng lúc này, bỗng nhiên Nhan La với mái tóc trắng xoá không nói một lời mà chỉ thấy bà lách mình một cái, đã xuất hiện bên cạnh Hà Cương, hung hăng giáng cho hắn một bạt tai. Xế chiều ngày hôm ấy, ven cánh rừng dưới núi Thạch Bàn, ai ai cũng nghe được một tiếng giòn vang lên, kèm theo sau đó là tiếng gãy xương nặng nề, cuối cùng là một tiếng rú thảm thiết của Hà Cương. Đương nhiên, chẳng ai thèm để ý đến hắn. ※※※ Đến lúc chạng vạng tối, thì việc này đã lan truyền khắp Côn Luân phái, nhất thời kinh động toàn thể tông môn từ trên xuống dưới. Còn về phần Dịch gia trong Thành Côn Ngô, sau khi nghe người trong núi kể sơ qua về tình hình, nghe nói đến tình cảnh bi thảm của con gái khi đó, mẹ của Dịch Hân gần như ngất xỉu tại chỗ, còn phụ thân nàng cùng đám bằng hữu khác hết thảy đều vô cùng phẫn nộ. Bách Thảo Đường là một trong những đường khẩu quan trọng nhất trong Côn Luân phái, thực lực hùng hậu, rễ sâu lá tốt, chỉ chưa đến một ngày, đã có hai vị Nguyên Anh chân nhân, bảy vị tu sĩ Kim Đan đích thân hàng lâm núi Thạch Bàn, trời đã vào đêm, trên ngọn núi to, đèn đuốc sáng trưng, vô số người ra ra vào vào, chỉ nhìn thấy đầy trời hào quang chớp lóe liên tục không ngừng, từng đạo từng đạo cầu vồng vạch trời mà xẹt đến như những ánh sao băng giữa trời đêm. Đó là do các vị tiên sư chân nhân cưỡi gió đạp mây bay tới mà phát ra, tựa như đêm trước khi có mưa bão, chỗ im lặng đều có sấm sét. Hà Cương vốn dĩ định chạy trốn, lại bị Nhan La bắt ngay tại trận, về sau đã cắt đứt xương cốt, bỏ lại dưới núi Thạch Bàn, hắn gào thét thảm thiết,nhưng không một người nào dám tới gần, cũng chẳng có người nào dám tới cứu. Cảnh ban đêm về sau lại trở nên yên tĩnh, cũng không biết là ai từ trên núi Thạch Bàn truyền ra lệnh, Hà Cương ngay lập tức liền bị trói lại treo lên trên một cây đại thụ phía trước núi, quay mặt về phía mảnh linh điền mênh mông vô bờ, xung quanh là vô số đệ tử tạp dịch đang chỉ trỏ dòm ngó. Sự việc trên chính là quyết định của các vị tiên gia để trừng phạt Hà Cương cho hả giận, Mặc cho hắn ra sức gào thét giải thích, nói nào là Dịch Hân là đồ tiện nhân, nào là mọi chuyện đều do nàng tự làm, chính nàng đã dùng dao găm tự đâm lên người, còn bản thân hắn thì hoàn toàn không liên can gì đến thương tích của nàng! Trong gió núi rét lạnh, âm thanh gào thét của Hà Cương bắt đầu nhỏ đi, giọng hắn dần trở nên khàn đục vô lực, đến cuối cùng người ta cố gắng lắm cũng chỉ có thể nghe hắn thều thào được mấy chữ tựa như là tên của ca ca hắn mà thôi. Có điều là buổi tối hôm nay, Hà Nghị tuyệt vẫn không xuất hiện. Còn Hà Cương vẫn bị treo ở đấy cả buổi tối. Trong nội bộ phái Côn Luân đêm nay, các đại đường khẩu hầu như đều án binh bất động, tất cả đều im lặng không nói gì. Giữa dãy núi Côn Luân khổng lồ, không khí căng thẳng như sắp có một trận chiến lớn nổ ra. Sáng sớm hôm sau, từ trưởng phòng "Thiên Binh Đường"- cũng là một đường có thế lực lớn trong Côn Luân phái, chuyên chế luyện pháp bảo và rèn Tiên binh- truyền đến tin tức rằng ở Thiên Binh Đường, Độc Không chân nhân- là một vị chân nhân có danh vọng rất lớn nổi danh là "Thiên Hỏa đại điện" trong Côn Luân phái đã cho triệu gọi đệ tử yêu mến nhất của ông là Hà Nghị đến, trách cứ nặng nề thật lâu, Hà Nghị chỉ biết quỳ mọp dưới đất không dám mở miệng nói một câu, thậm chí còn có tin đồn rằng Độc Không chân nhân trong cơn thịnh nộ, còn trực tiếp động thủ, tay đấm chân đá Hà Nghị, còn Hà Nghị ở phía dưới tòa điện gương mặt xanh mét đầy máu chỉ còn biết cuống quít dập đầu tạ tội. Tuy đã có tin tức lan truyền như vậy, nhưng phía trên núi Thạch Bàn vẫn không có động tĩnh gì, cả ngọn núi vẫn trầm mặc, như cái đầu một con cự thú, đang lạnh lùng quan sát đối thủ trong dãy núi Côn Luân. Vào ngày thứ hai, bầu không khí Trong Côn Luân phái càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn. Các đệ tử Thiên Binh Đường và đệ tử Bách Thảo Đường đều tỏ thái độ khiêu khích rõ rệt, khiến cho mối quan hệ giữa hai bên càng lúc càng trở nên xấu đi. Cho đến một buổi tối nọ, Chưởng môn Côn Luân phái là Nhàn Nguyệt chân nhân đột nhiên giá lâm núi Thạch Bàn, đi cùng người còn có Thiên Binh Đường Thủ tòa trưởng lão Độc Không chân nhân. Hai Người họ trước tiên là đến thăm người đang bị thương là Dịch Hân... Đương nhiên,nàng ở Bách Thảo Đường được rất nhiều đại tu sĩ chân nhân cùng với toàn thể trên dưới Bách Thảo Đường tận tâm cứu chữa, nên thương thế đã dần dần hồi phục, sau đó Nhàn Nguyệt chân nhân đứng ra chủ trì, cho gọi Độc Không chân nhân cùng với hai vị đương gia của Bách Thảo Đường là Thiên Đăng và Minh Châu chân nhân đến một gian tịnh thất mà đóng cửa nói chuyện. Cuộc trò chuyện diễn ra trong nửa ngày trên núi Thạch Bàn, lúc đi ra cửa, tất cả mọi người đều trông thấy bốn vị Nguyên Anh chân nhân thần thông quảng đại, đức cao vọng trọng,khí thái hạc cốt tiên phong, như những vị thần tiên giữa nhân gian, gương mặt mỉm cười vui vẻ trò chuyện, nhưng chỉ là những chuyện phiếm như làm sao để tương lai phái Côn Luân phát triển tốt đẹp, con đường tu chân nhiều gian khổ như thế nào... Độc Không chân nhân sau đó liền cáo từ, cỡi mây bay đi, chẳng ai nhắc đến Hà Cương, lúc này vẫn đang bị treo trên cây đại thụ dưới núi Thạch Bàn, thậm chí người bên Bách Thảo Đường dường như cũng quên đi việc này. Về sau, sự việc này cũng nhanh chóng lắng xuống, Hà Cương bị treo ba ngày, sau đó cũng được thả ra, được ca ca của hắn là Hà Nghị đưa ra khỏi núi Côn Luân, vào trong thành Côn Ngô tìm một chỗ để dưỡng thương, xem tình hình có vẻ không thể trở về núi trong một thời gian ngắn được. Về phần Hà Nghị sau khi làm xong việc này, cũng lập tức thông cáo mọi người rằng hắn phải tuân theo sư mệnh tập trung chuyên tu để đột phá cảnh giới Kim Đan vốn vô cùng gian nan, nên lập tức bế quan. Mọi chuyện tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho vạn vật rung lắc dao động, rồi sau đó lại dần dần trở về với trạng thái bình thường, dãy núi Côn Luân lúc này cũng vậy, hết thảy đều đã trở lại trạng thái bình thường vốn có. ※※※ Đêm khuya trên núi Thạch Bàn, khác với vẻ náo nhiệt khẩn trương mấy ngày trước, sau ngọn đèn dầu ảm đạm là một màn đêm tĩnh lặng, lúc này cũng không biết có bao nhiêu con người đang yên bình đi vào những giấc mộng đẹp. Bóng đêm lúc này đã bao trùm mọi nơi, chợt trong màn đêm, có một bóng đen đang di chuyển, nhẹ nhàng không một tiếng động lướt qua các dãy nhà, vượt qua từng đội thủ vệ, cuối cùng dừng bước ngoài một gian phòng ở sâu bên trong dãy nhà. Cánh cửa sổ khẽ lay động, một làn gió đêm nhẹ nhàng len vào phòng, Két...một tiếng, cánh cửa khẽ mở ra. Bên trong căn phòng, trên một chiếc giường, Dịch Hân khẽ trở mình, lúc này nằng đã cảm thấy buồn ngủ nên đưa tay nàng dụi dụi mắt, đột nhiên thân thể nàng run lên vì chợt phát hiện có một bóng đen đang ngồi ngay bên cạnh giường, ngay lập tức nàng liền ngồi bật dậy. Không đợi nàng la lên lên tiếng, một bàn tay đã đưa ra bịt chặt miệng Dịch Hân.