Thiên Ảnh

Chương 91 : Phản phệ

Đêm khuya vắng lặng, gió rít từng cơn, dù rằng vẫn còn chút lạnh nhưng đã chẳng còn cái cảm giác rét run khi nãy mà thậm chí còn có đôi phần ấm áp. Con người vẫn luôn như thế, chỉ cần có người khác bên cạnh bầu bạn thì tất sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô độc mới là nỗi sợ lớn nhất trong lòng. Vì thế sau khi im lặng một thời gian thì Dịch Hân cũng vẫn mở miệng kể lại chuyện mấy ngày nay cho Lục Trần nghe: Sau khi trở lại thành Côn Ngô từ vùng đất Mê Loạn thì người nhà họ Dịch vốn đang cực kì nóng ruột bởi việc lén lút trốn đi của nàng tất nhiên đã cực kì mừng rỡ, dù vẫn trách mắng vài câu nhưng vẫn mừng vì không có chuyện gì xảy ra. Có điều, lúc đi ba người, về lại chỉ còn có một, hơn nữa hai người kia còn là đệ tử Côn Luân, vậy thì đã không thể dễ dàng cho qua được. Rất nhanh sau đó đã có người của phái Côn Luân xuống hỏi chuyện này. Dịch Hân liền thành thực kể lại chuyện xảy ra ở Hắc Giáp Sơn, mọi người đều chỉ thở dài xót xa chứ không liên tưởng quá nhiều điều khác. Ngay cả huynh trưởng của Hà Cương là sư huynh Hà Nghị nổi danh trong phái Côn Luân khi tới đây cũng đành phải lặng lẽ rời đi chứ không gây khó dễ gì cho Dịch Hân. Ai cũng không tin rằng một tiểu cô nương còn chưa chính thức nhập môn phái Côn Luân như Dịch Hân lại có lòng dạ hay năng lực để hại hai người kia. Thời gian ngắn sau đó rất yên bình, cũng thoáng cái đã tới Giám Tiên đại hội của phái Côn Luân. Khi ấy có tin truyền miệng của vị tu sĩ Kim Đan đã sớm vừa mắt Dịch Hân đại khái rằng, vị cao nhân đắc đạo gọi là Đông Phương Đào ấy bị thương nghiêm trọng hơn dự tính nên phải bế quan một thời gian nhưng không rõ lúc nào mới có thể xuất quan được. Có điều Dịch Hân đã đến tuổi, nếu còn không lên núi học nghệ thì e rằng sẽ muộn. Vì thế, theo sự sắp xếp của Đông Phương Đào, người của Dịch gia đã đưa Dịch Hân lên Côn Luân, lại thuận lợi bái nhập tông môn, cuối cùng vì nể mặt mũi của Đông Phương Đào nên tông môn đã bố trí nàng thành một đệ tử chính thức ở trong Bách Thảo Đường. Đệ tử chính thức có thân phận cao hơn hẳn đệ tử tạp dịch, hơn nữa còn không cần làm gì cũng có thể được cấp tài nguyên tu luyện, tất nhiên đãi ngộ đó chỉ dành cho những ai có thiên tư trác tuyệt cùng với bối cảnh đủ cứng mà thôi. Nói cho cùng, thẳng tới gần đây Dịch Hân vẫn sống rất tốt, cũng rất có hy vọng vào tương lai, vì thế cứ yên lòng hả dạ tu hành trên núi Côn Luân. Tiếc rằng một tháng sau đó phong vân chợt đổi, Hà Cương trong nhóm ba người ngày đó bỗng lại trở về. May mắn thoát hiểm vốn là chuyện vui mừng, theo y nói thì khi bị đám Hắc Sài Cẩu bao vây cấu xé thì đã trượt chân ngã xuống vực, may mà vô tình rơi xuống một hồ nước nên mới thoát được một kiếp. Có điều Hà Cương cũng phải chịu khổ, không những gương mặt anh tuấn bị hủy, nguyên khí trên người cũng tổn thương nặng nề, một thân đạo hạnh cũng mất đi gần hết, hơn nữa người còn bị trọng thương, lúc được người phát hiện dưới chân núi Côn Luân lại chỉ còn thoi thóp, cũng không biết rốt cuộc sao hắn có thể đi hết đoạn đường này. May mà y có một vị ca ca thần thông quảng đại lại hết mực thương yêu như Hà Nghị. Ngay khi phát hiện chuyện này y đã dốc hết toàn lực, dùng đi vô vàn linh dược linh đan, nên mới may mắn cứu mạng hắn lại, hơn nữa còn khôi phục được nửa thân đạo hạnh, cũng coi như là may măn trong bất hạnh rồi. Có điều từ đó trở đi, không biết có phải đã nhận đả kích quá lớn ở vùng đất Mê Loạn hay không mà Hà Cương như biến thành một người khác. Hắn trở nên cực đoan, thi thoảng lại cãi vã gây hấn với người khác, nhưng người ta lại xem trọng mặt mũi của Hà Nghị nên nhường hắn ba phần. Sau đó Hà Cương lại phát hiện Dịch Hân cũng ở trên núi Côn Luân.. **** Thật khó tưởng tượng nổi tâm trạng của Hà Cương khi thấy Dịch Hân. Khi đó nàng vẫn còn rất đỗi vui mừng khi thấy hắn còn sống dù trông gương mặt của y quả thực rất đáng sợ.  Có điều phản ứng của Hà Cương lại nằm ngoài suy tưởng của Dịch Hân. Khi hắn thấy Dịch Hân thì lập tức loạng choạng lùi lại, rồi lại nhanh chóng gào thét lao lên vừa bóp tay vừa cầu Dịch Hân kết thành đạo lữ, hơn nữa còn bắt đầu động tay động chân.  Dịch Hân lúc đó bị dọa hoảng nên hết sức phản kháng. Nhưng khi thoát ra được lại nghe Hà Cương tung tin trong phái Côn Luân rằng khi tới vùng đất Mê Loạn ở phái nam thì hai người họ đã lưỡng tình tương duyệt, tự định chung thân. Cũng chính là thứ tình thâm với Dịch Hân ấy nên ngày đó khi bị đám Hắc Sài Cẩu đáng sợ kia quần công ở Hắc Giáp Sơn thì Hà Cương mới quên mình dụ chúng rời đi nhằm giúp Dịch Hân tự mình chạy trốn, còn bản thân lại suýt nữa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.  Vậy mà giờ đây Dịch Hân thấy hắn bị hao tổn đạo hạnh, gương mặt cũng bị hủy đi thì lại trở mặt không nhận người! Khi nghe được tin ấy Dịch Hân cũng thấy choáng váng. Hơn nữa chuyện ngày càng trở nên kinh khủng, đặc biệt là khi vị huynh trưởng Hà Nghị đau lòng cho cảnh của đệ đệ Hà Cương nên đã công khai trách cô gái Dịch Hân này vong ân phụ phụ nghĩa ở nơi nào đó thì môn hạ Côn Luân lại càng bàn tán sục sôi, dù cho Dịch Hân luôn gắng sức biện minh chuyện không phải thế thì cũng chẳng có mấy kẻ tỏ ra đồng tình với nàng. Khi ấy, Hà Cương lại càng bám chặt không rời nàng, cứ đôi ba ngày lại chạy tới làm phiền, tha thiết ép nàng kết thành đạo lữ với y. Cảnh sáng nay Lục Trần nhìn thấy ở ven rừng quanh Thạch Bàn Cốc chính là cảnh mấy ngày nay thường xuyên diễn ra. Nghe xong Lục Trần cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra nên tạm thời không nói gì thêm. Trong ngoại đình bốn bế lại quay về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió mỏng manh lướt qua. Dịch Hân ngẩng đầu nhìn lên Lục Trần thì nhận ra người đang ngồi trên ghê đá ở đối diện đang lặng lẽ dùng đôi mắt sáng lấp lánh kì quái nhìn mình. “Lục đại ca, huynh, huynh nhìn muội như vậy làm gì chứ?” Chẳng hiểu sao Dịch Hân lại chợt lo lắng nên e dè hỏi Lục Trần. Lục Trần nhìn nàng, lại nghĩ thêm một khoảng rồi mới đáp: “Trước khi ta gặp cô thì thực sự không có gì giữa cô và Hà Cương?” “Không, thực sự là không có!” Dịch Hân bật dậy rồi cuống cuồng nói to: “Lục đại ca, muội dám thề với trời, muội và Hà sư huynh không hề có tư tình, ngay đó cùng lắm muội chỉ coi huynh ấy là huynh trưởng nên mới theo huynh ấy và Hàn sư thúc đi mở mang kiến thức.” Lục Trần gật đầu ra hiệu cho nàng đừng gấp rồi lại trầm ngâm thêm một lát xong mới nói tiếp: “Việc này nói lớn không lớn, đừng nói tới Nguyên Anh chân nhân, ngay cả tu sĩ Kim Đan trong môn cũng chưa chắc đã để ý đâu. Được rồi, không phải cô cũng có chỗ dựa sao, bảo vị sư phụ Đông Phương Đào kia nói vài lời đi. Dù cho tương lai Hà Nghị có vẻ tốt đẹp thật thì hình như ta nghe rằng Đông Phương Đào cũng đã thành tựu Kim Đan chí ít mấy chục năm, chỉ cần lấy thân phận đó ra cũng sẽ có rất nhiều người phải để ý mặt mũi của y mà. ” Dịch Hân buồn bã rồi mang theo vẻ oan ức mà cất lời: “Đông Phương sư phụ, ngài… Thương thế không nhẹ, sau khi sắp xếp muội bái nhập sơn môn thì đã bế quan rồi. Hơn nữa ngài nói rằng đợi ngài xuất quân thì mới tiến hành lễ bái sư, trước đó cứ để muội theo Bách Thảo Đường tu luyện công pháp cơ sở. Muội, muội thực sự không có cách nào…” Lục Trần đờ ra, rồi lại lắc đầu tự giễu: “Lão già này làm chưởng quỹ khoanh tay thật giỏi đi, sao lại cảm thấy giống tên đầu trọc chết tiệt thế không biết.”