Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử

Chương 91 : Bây giờ ta rất bận

Trong lòng Tư Đồ Dật thầm nhủ nhưng không dám lên tiếng, anh không chỉ e sợ sự uy nghiêm của Thất ca mà còn cả sự âm hiểm, gian tà của mỗ hài tử. Để bảo đảm an toàn, tốt hơn hết là nên tuân theo quy tắc. “Đã làm xong, thế nhưng dạo gần đây bọn họ không có động tĩnh, hơn nữa cũng bớt lộng hành hơn trước.” “Dù thế hẳn sẽ để lại dấu vết.” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt ngọc, Tư Đồ Hiên của hiện tại có phần xa lạ, sắc mặt lạnh lùng tựa như được bọc trong một lớp băng mỏng. Ngữ khí cũng thập phần lãnh đạm, một kiểu lãnh đạm nàng chưa từng nghe qua. Anh ta, thế này là đang tức giận sao? “Thất ca, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” “Đệ hồi phủ trước đi.” Tư Đồ Dật vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh mà xoay người rời đi. Khi anh ta vừa xoay lại thì vừa đúng lúc Vân Lam bưng trà đến, kết quả là hai người đụng phải nhau. Ấm trà, chén trà đồng loạt rơi xuống. Trong đầu Tư Đồ Dật bỗng nhớ đến nỗi đau khi bị phỏng, bèn nhanh tay lẹ mắt kéo Vân Lam sang một bên, tránh xa đám ấm tách kia. Cũng nhờ thế mà Vân Lam không bị phỏng. Kiều Linh Nhi hoảng hốt trợn mắt nhìn một màn nguy hiểm nọ, miệng nhỏ há hốc. Nàng vốn thích uống trà nóng, cho nên khi nước trà bưng lên, nhiệt độ của trà không hề thấp. Vừa nãy nếu như nước trà đổ lên người Vân Lam, thật – thật là… “Đừng lo, không sao cả.” Tư Đồ Hiên nhìn ra nỗi sợ hãi trong ánh mắt nàng, giọng nói bỗng dịu dàng hẳn. Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ run lên, chẳng để ý đến lời của Tư Đồ Hiên mà hét thẳng vào mặt Tư Đồ Dật, “Sao ngài lại bất cẩn như vậy?” Tư Đồ Dật cảm thấy ủy khuất, anh không có cố ý, ai bảo nha đầu Vân Lam kia đột nhiên bước vào chứ! “Ạch, chẳng phải là không có bị phỏng sao?” Tư Đồ Dật bị kinh động bèn thốt ra một câu. Những lời này càng khiến Kiều Linh Nhi thêm tức giận, hiện tại không bị phỏng, nhưng nếu động tác của anh ta không đủ nhanh thì phải làm sao? “Tiểu thư, người đừng nóng. Là, là lỗi của nô tỳ.” Vân Lam chợt phát hiện ra tay nhỏ của mình vẫn còn bị người ta nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng. Thấy tiểu thư nhà mình tức giận như thế, cô sốt ruột không yên, vội vàng giằng khỏi bàn tay to lớn kia, bước đến quỳ xuống, “Là nô tỳ không cẩn thận đụng trúng Thập tam gia, là lỗi của nô tỳ.” Trong lòng Tư Đồ Dật không thấy thoải mái, dù sao chuyện này cũng là lỗi ở anh, sao có thể để một hạ nhân lĩnh tội. “Được rồi, thu dọn sạch sẽ đi.” Tư Đồ Hiên ra lệnh. Thoạt tiên Vân Lam sửng sốt, sau vội gọi người vào thu dọn rồi mới lui xuống. Tư Đồ Dật thấy hai người nọ sắc mặt hệt như nhau, nhất là nét mặt Thất ca băng lãnh tột độ, đành phải nghe theo lời huynh ấy mà lui ra. “Còn đang tức giận?” Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu lại, đôi mắt như trước toát ra lửa giận, long lanh linh động không gì sánh được. Cái miệng đo đỏ nhỏ nhắn hơi dẩu ra, tỏ vẻ không vui. “Ta có tức giận sao?” Tư Đồ Hiên khẽ nhíu mày, “Có thật là không giận?” Kiều Linh Nhi không lên tiếng, phải, nàng thừa nhận là bản thân có giận dữ, nhưng đó là vì anh ta có phần quá đáng. Thế nhưng dẫu là vậy thì có gì đáng để nàng giận kia chứ? Thứ nhất, nhân giá không phải là của nàng, bất quá chỉ là người hứa hẹn đưa nàng rời kinh mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là “chủ cho thuê nhà” của nàng. Thứ nhì, nhân gia là con cháu hoàng thất, cần gì phải lo lắng suy nghĩ cho cảm nhận của bách tính? Nhiều lắm cũng chỉ để lại ấn tượng tốt, giúp đỡ nàng trong lúc khó khăn mà thôi. Hơn nữa nhân gia vốn chẳng nói gì, cũng chưa từng giải thích gì, nàng tin tưởng kẻ khác đến mức gạt anh ta sang một bên sao? Tất cả đan xen nhau, trong lòng nàng thầm suy xét liền phát hiện ra một chuyện, kỳ thực nàng cần chi phải nói, tại sao lại muốn tự quấy lòng mình chứ? “Có muốn dùng chút điểm tâm?” Tư Đồ Hiên chẳng quan tâm nàng có trả lời hay không, trực tiếp hỏi thẳng. Điểm tâm? Đương nhiên muốn nha, người ta nói thà là thương tâm chứ không thể thương tổn bao tử. Bất kể tức giận đến thế nào cũng không thể đối xử tệ với dạ dày nha. Hơn nữa những món ăn do đầu bếp Thất vương phủ làm ra đều là mỹ vị. “Ta muốn điểm tâm trà xanh.” Kiều Linh Nhi nói. Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên, sai người đi làm điểm tâm rồi mới nghiêm túc nhìm ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh. Kiều Linh Nhi bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Kết cục là khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, sau không nhịn được cất tiếng hỏi, “Ngài có chuyện gì cứ nói đi, ta xin nghe.” Được rồi, có điểm tâm lót lòng, cáu kỉnh khi nãy cũng bay biến. Ôi, đây có khác nào thừa nhận bản thân là một tiểu cô nương mê quà vặt. “Có muốn biết bổn vương đang làm gì?” Kiều Linh Nhi chớp mắt rồi lại chớp mắt. Lắc đầu tỏ ý không hiểu. “Còn nhớ cánh đồng lúa mà bổn vương dẫn nàng đi xem?” Nhớ chứ, làm sao có thể quên được. “Điều tra ra được chuyện gì sao? Người ra tay là ai?” “Không sợ?” Kiều Linh Nhi nhìn anh ta với vẻ không hiểu, thật lâu sau mới hỏi lại, “Sợ cái gì?” “Không lo rằng kẻ kia là người của hoàng thất sao?” Tư Đồ Hiên cụp mi, vươn ngón tay dài gõ gõ trên mặt bàn tạo ra những âm thanh trầm thấp mang theo phiền muộn, cũng khiến lòng người ta sinh ra thứ cảm giác sợ hãi. Người của hoàng thất, nàng không lo? Lời này sao nghe thật kỳ quái! “Lo lắng?” Giọng nghi ngờ. Chân mày Tư Đồ Hiên nhướng cao, có vẻ bất mãn với câu hỏi này của nàng. Kiều Linh Nhi biết ý liền nói, “Không lo lắng.” “Vì sao?” Quyền hành trong thiên hạ đều nằm trong tay hoàng thất, thứ đại quyền sinh sát, một tiểu oa nhi mới tám tuổi lại chẳng chút lo lắng, sợ hãi? “Chính vì là hoàng thất nên mới không cần e sợ, chẳng phải vậy sao?” Mỗ tiểu hài hùng hồn nói, thuận tiện chớp mắt mấy cái tỏ vẻ không bằng lòng. Tư Đồ Hiên suýt bật cười, một tiểu cô nương nhỏ bé lại có thể ăn nói hùng hồn, đúng là không đơn giản. “Hửm?” Một giọng mũi khẽ cất lên hỏi, bên trong còn mang theo vẻ tự đắc. “Hoàng thất ngoại trừ quyền lợi, còn có cái gì?” Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng. Tâm tình Tư Đồ Hiên bỗng tốt hẳn nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nhấc mi nhìn tiểu nha đầu chất chứa lý tưởng hào hùng kia. Kiều Linh Nhi bị người ta nhìn đến ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi, “Đêm qua ngài đưa ta vào cung để biểu diễn sao?” Nàng rất để tâm chuyện này sao? “Là vì Hoàng tổ mẫu nhớ nàng.” Trong lòng Tư Đồ Hiên không vui vì câu hỏi này của nàng, nhưng tránh để nàng tiếp tục buồn phiền, anh liền đơn giản trả lời như vậy, nguyên nhân chính cũng không được đề cập đến. Nếu như anh không muốn, dù Hoàng tổ mẫu có nhớ nàng, đòi nàng tiến cung anh cũng sẽ nghĩ cách cự tuyệt. Kiều Linh Nhi có được đáp án như vậy rốt cuộc cũng thỏa mãn, đôi mắt đen láy như phát sáng khiến lòng người rung động, nhất là tiếu ý trên khuôn mặt nhỏ kia càng khiến người ta muốn lại gần nhéo lấy mấy cái. Và có người chỉ là muốn, nhưng cũng có người chứng thực bằng hành động. Tư Đồ Hiên thôi gõ bàn gỗ, bàn tay anh chuyển hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mỗ tiểu hài, nhéo nhéo, thản nhiên ngắm đôi mắt giận dữ kia mà nhẹ nhàng cười, “Trong khoảng thời gian này cứ sống thật thoải mái.” Căm phẫn trong lòng Kiều Linh Nhi nàng thoáng chốc đã tụ thành một khối. Nhìn nụ cười tà mị trên mặt anh ta, nàng cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình dường như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nàng đã thấy qua vẻ lạnh lùng như băng của nam nhân này, cũng đã được chiêm ngưỡng mặt dịu dàng của anh ta, đến vẻ tà mị cũng đã từng. Thế nhưng nam nhân đối diện đây, giữa vẻ tà mị còn mang theo ấm áp như tình, một thứ tà mị nếu không cẩn thận sẽ bị nó.. nuốt trọn! “Ngài muốn ngược đãi ta có phải không?” Kiều Linh Nhi hờn giận nói. Nàng biết khuôn mặt nhỏ nhắn này người gặp người mê, nhưng không thể để nam nhân này hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi nha, lại còn chơi vui như thế. Nghe thấy vậy, Tư Đồ Hiên chẳng những không dừng tay mà càng thêm thích thú, đến khi mỗ tiểu hài chuẩn bị phát tiết, “Điểm tâm mang lên rồi, nàng ăn trước đi. Bổn vương đến thư phòng xử lý vài việc sẽ trở lại ngay.” Cứ như vậy, Kiều Linh Nhi ôm một bụng tức trừng mắt nhìn bóng lưng nhân gia dần rời đi, không có ai để phát tiết. Vân Lam cung kính bưng điểm tâm đến, khẽ nói, “Tiểu thư, người có muốn dùng điểm tâm?” Lúc này Kiều Linh Nhi nàng mới thu hồi vẻ tức giận, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu tối qua bị dọa sợ kia. “Ngươi cũng ngồi đi, cùng ta dùng điểm tâm.” Những lời này khiến Vân Lam hoảng sợ, không khỏi tròn mắt nhìn chủ tử, “Tiểu thư, nô tỳ không dám.” “Có gì mà không dám? Hiện tại ta không còn là vương phi, cũng chẳng phải tiểu thư nhà quan lại, thoải mái một chút.” Vân Lam lo lắng hỏi, “Tiểu thư, có phải Vân Lam đã làm sai chuyện gì khiến người không vui?” Kiều Linh Nhi thật không biết nói sao, phải, nàng hiểu cái gì gì lễ nghĩa tôn ti, nhưng hiện tại cũng không phải muốn la mắng gì tiểu nha đầu này. “Ngươi không cảm thấy tiểu như nhà ngươi rất cô đơn sao?” Ngay đến điểm tâm cũng chẳng có ai cùng thưởng thức. Vân Lam lắc đầu, sau đó lại gật đầu, đợi khi Kiều Linh Nhi định lên tiếng thì Vân Lam lại nói, “Thế nhưng tiểu thư có Thất vương gia mà.” Kiều Linh Nhi bực mình, tiểu nha đầu này đang nói cái quỷ gì vậy? “Ngươi nhìn thử xem Thất vương gia của ngươi có ở đây khkông?” Vân Lam lập tức lắc đầu, “Nhưng tiểu thư à, nô tỳ không phải là người của Thất vương phủ, cho nên…” Thất vương gia không phải là “của” nô tỳ. “Bỏ đi, ngươi lui xuống trước đi. À, phải rồi, ngươi phân loại dược liệu sau đó cất vào trong bình nhỏ rồi đánh dấu cẩn thận lại.” Sau cùng Kiều Linh Nhi chẳng muốn ép buộc thêm nha đầu kia, bèn buông tha cho nàng ta. Vân Lam thở dài một hơi rồi mới xoay người đi ra ngoài. Thế nhưng Vân Lam vừa bước đến cửa đã thấy Cam Hoài dẫn Hô Phiêu bước đến, không khỏi nhíu mày, “Cam Hoài, sao huynh lại đưa người đến vào lúc này? Tiểu thư còn đang dùng hạ ngọ trà.” Hạ ngọ trà là từ Kiều Linh Nhi dạy nàng, buổi chiều mà uống trà, ăn điểm tâm thì gọi là hạ ngọ trà. Cam Hoài không hiểu hỏi lại, “Tiểu thư đang làm cái gì?” “Dùng hạ ngọ trà.” Vân Lam trừng mắt, nhìn Hô Phiêu với vẻ không vui, “Tiểu thư bây giờ không rảnh, nếu như cô vcó chuyện cần bẩm báo thì xin chờ một lát, ta sẽ vào thông báo.” Hô Phiêu biết mình trước đây có thái độ không đúng mực, cũng không dám trách thái độ hiện tại của Vân Lam, nàng ta chỉ có thể cám ơn rồi lặng yên chờ đợi. Trong phòng, Kiều Linh Nhi đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nhưng vẫn thản nhiên dùng điểm tâm. Khi Vân Lam tiến vào bẩm báo, nàng chỉ buông một câu, “Bây giờ ta rất bận.”