Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử

Chương 87 : Ruộng lúa kì lạ

Nghe xong câu hỏi từ Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Dật lập tức lạnh nhạt nói, “Linh Nhi, thực ra không có nhiệm vụ gì cả, chỉ nói đùa vậy thôi. Hơn nữa chuyện ta muốn nha đầu Vân Lam cũng chỉ là đùa, Linh Nhi cô đừng để bụng.” Kiều Linh Nhi nhu thuận gật đầu, chớp mắt mấy cái nhìn Vân Lam, sau mới quay lại nói với Tư Đồ Dật, “Nếu Thập tam gia đã không muốn thì đừng có nói.” Tư Đồ Dật nghẹn họng, nửa ngày cũng không thốt thêm được lời nào, trong lòng thở dài không ngừng, đúng là tiểu nữ oa ác độc! Tư Đồ Hiên vừa định lên tiếng thì đã bị Kiều Linh Nhi cản lại, “Thất gia, Linh Nhi có chuyện cần nói với ngài, không biết Thập tam gia có thể lánh mặt một lát?” Được, dĩ nhiên là được. Anh có phải đi làm cái nhiệm vụ kia hay không còn cần đến tiểu nữ oa này hỗ trợ, Tư Đồ Dật anh sao có thể nói không. Thế nên Tư Đồ Dật lập tức rời đi, Vân Lam thấy vậy cũng nghiêng mình rồi vội rảo bước ra ngoài. Tư Đồ Hiên nghiêm mặt, “Nàng có chuyện gì muốn bàn với bổn vương?” Kiều Linh Nhi đưng đưa đôi chân củ cải nho nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét cười, “Ngài nói muốn đưa ta đi đâu?” Tư Đồ Hiên nhíu mày, chính là vì chuyện này sao? Kỳ thực đây không phải vấn đề nàng muốn hỏi, điều nàng đau đáu trong lòng là khi nào mới có thể rời kinh. Ở nơi kinh đô này càng lâu, nàng càng không thấy được ý nghĩa cuộc sống. Mọi người điều hiểu kinh đô là nơi tốt nhất có thể nắm quyền hành, cũng vì quyền thế mà đeo theo cả lo lắng bất an. Nhưng hiện tại sứ giả ngoại tộc vừa đến, dẫu có hỏi Tư Đồ Hiên cũng không tìm ra được lý do, cho nên nàng đành im lặng. Dẫu vậy, tâm tư của nàng vẫn bị người ta nhìn thấu. Tư Đồ Hiên trầm ngâm hồi lâu mới thản nhiên lên tiếng, “Năm ngày nữa, sau khi sứ giả Lưu Vân rời kinh, bổn vương sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành.” Kiều Linh Nhi ngẩn người, mặt mày ngơ ngác, sau cùng là không phản ứng kịp, trong lòng bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh thoảng qua. Nam nhân này cũng thật lợi hại, có thể nhìn rõ ràng tâm tư nàng. Tư Đồ Hiên cũng chẳng vội vã, chỉ an tĩnh chờ đợi hành động từ phía mỗ hài kia. Thế nhưng đợi nửa ngày chỉ nghe thấy tiếng nức nở khiến lòng người đau nhói. Ngẩng đầu lên đã thấy hai hàng lệ trong suốt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen láy khiến người ta thương cảm âu sầu. Tâm, nhất thời khó chịu. Mày kiếm nhăn lại, Tư Đồ Hiên vươn tay lau đi những giọt nước mắt kia, không khỏi thở dài một tiếng, “Nếu nàng muốn, bổn vương lập tức đưa nàng rời kinh.” Kiều Linh Nhi nghe xong những lời này, những giọt nước mắt mặn chát vừa mới đây đều đã bay biến, trong lòng kinh hãi, nét mặt lại một bộ ngây ngô. Nếu như nàng muốn rời đi, anh ta sẽ đưa nàng đi sao? Sứ giả Lưu Vân hiện đã ở kinh thành, anh ta là Vương gia lại có thể bỏ đi? Nhất định là không thể nào, dù cho có muốn rời kinh Hoàng thượng cũng sẽ không đáp ứng, ngay đến Thái hậu cũng sẽ không đáp ứng. “Ngài đang đùa sao?” Một câu chất vấn này khiến hai hàng lông mày trên mặt Tư Đồ Hiên càng nhíu chặt, “Bổn vương vốn không thích nói đùa.” Đúng là tính cách của Thất vương gia, băng lãnh vô tình. Thế nhưng vì sao anh ta lại bất ngờ nói rằng muốn dẫn nàng rời khỏi đây? Điều này khiến hẳn khiến đối phương cảm thấy có phần kì lạ. Chẳng lẽ là vì nàng vừa khóc sao? Ạch, nàng khóc là vì bị dọa sợ, hoặc là vì bản thân cảm thấy bi ai mà rơi lệ. Nàng vốn tự cho mình là kẻ thông minh, thiên phú kịch nghệ cũng thuộc vào hàng cao thủ. Ấy thế mà chẳng hiểu vì sao khi đứng trước mặt nam nhân này, tất cả tâm tư trong nàng đều bị anh ta nhìn thấu, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ khiến nàng khiếp sợ hay sao? “Ngài muốn đưa ta đi đâu chơi?” Đợi khi bình tĩnh lại đôi chút, Kiều Linh Nhi hỏi trong tiếng nấc. Tư Đồ Hiên sững người, trong lòng khẽ thở dài, đúng là hết cách với tiểu cô nương này, “Nàng muốn đi đâu?” Vừa nói, anh vừa vươn những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên mặt nàng. Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, nam nhân này đúng là kỳ quái, rõ ràng chính miệng dặn thuộc hạ báo là muốn dẫn nàng đến một nơi, sao hiện tại lại.. tới hỏi nàng? Thực ra không phải không có nơi nàng muốn đến, nhưng nơi nam nhân này muốn dẫn đi so với chỗ của nàng có lẽ chơi vui hơn, vẫn nghe theo ý anh ta là được rồi. “Là ngài nói muốn đưa ta đến một nơi.” “Đến khi ấy không nên sợ mà khóc.” Tư Đồ Hiên chau mày kiếm. Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng hít thở bình thường lại, không còn tiếng nức nở, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh ta rồi gật đầu, “Ta là đồ nhát gan sao?” Dáng dấp nhỏ toát vẻ kiêu ngạo, thật khiến người ta muốn vươn tay nhéo hai bên má phúng phính, hưởng thụ cảm giác mềm mại kia một chút. Có người chỉ có thể mong muốn, nhưng có người lại biến thành hành động thực tế. Ngón tay thon dài của Tư Đồ Hiên vươn đến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa chụm lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo khối thịt mềm, khóe miệng vẽ ra một đường cong đẹp mắt. Mặt Kiều Linh nhi đen thui, hóa ra nam nhân này coi nàng là thứ đồ chơi?! Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vô cùng bất mãn. Nàng đặt bàn tay nhỏ lên bàn tay to lớn của nam nhân kia, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, trừng mắt nhìn người đối diện, giọng nói nàng tuy mềm mại nhưng lại pha chút giận dữ, “Chớ coi ta là món đồ chơi.” Tư Đồ Hiên thả tay xuống, nét mặt chẳng biểu lộ điều gì, dường như nghe xong lời của nàng mới thôi đem nàng biến thành đồ chơi, sau thản nhiên nói, “Mấy ngày này bất luận là kẻ nào trong Hách vương phủ sai người đến mời đi cũng không được đi. Hai ngày nữa bổn vương sẽ sắp xếp thời gian đi cùng nàng.” Những người trong Hách vương phủ kia rốt cuộc đang âm mưu điều gì, nha đầu này có lẽ không biết rõ, nhưng anh thì khác. Anh không thể để nha đầu kia chịu bất kì ủy khuất gì thêm lần nào nữa. Lời anh ta đã nói ra Kiều Linh Nhi sẽ không hoài nghi, chỉ là những người kia vì sao còn muốn tìm đến nàng? Chẳng lẽ còn phải khoe khoang trước mặt nàng mới hả dạ sao? Nếu quả thật như vậy, mấy nữ nhân kia cũng thật nhàm chán, bởi nếu nam nhân trở thành công cụ khoe khoang của đám đàn bà, như thế chẳng phải là tên nam nhân kia mà chính đám nữ nhân bọn họ thật quá bất hạnh rồi. Nếu thật sự có được hạnh phúc, người ta sẽ lén lút hưởng thụ, không đến mức khoe khoang như sợ người ta không biết đến. Thực lòng mà nói, hai ả Phượng Mai kia cũng là loại người ấy, khoe khoang lố bịch cũng không phải không có khả năng. “Ngài nói xem Mai trắc phi định tìm ta làm gì?” Kiều Linh Nhi tò mò hỏi, nam nhân này thông minh như vậy nhất định sẽ biết nguyên do. Tư Đồ Hiên chỉ đứng lên, “Chuyện này đến khi ấy sẽ rõ, bây giờ thì theo bổn vương ra ngoài một chuyến.” Lão đại phân phó, thân làm tiểu nhân nào dám không nghe theo. Kiều Linh Nhi leo xuống khỏi ghế cao, cầm lấy sấp ngân phiếu Thời Bố vừa đưa đến, sau mới cười híp mắt theo Tư Đồ Hiên ra cửa. Hai người xuất môn không mang theo bất kì tùy tùng nào, ngay cả nha hoàn Vân Lam hầu hạ Kiều Linh Nhi cũng bị giữ lại phủ. “Chúng ta định đi đâu?” Lúc lên xe, Kiều Linh Nhi hưng phấn hỏi. Thất vương gia văn võ song toàn, anh tuấn vô song biến thành anh chàng chăn ngựa nha, nàng có thể không hưng phấn? “Ngắm cảnh.” Câu trả lời này thiếu chút hù dọa Kiều Linh Nhi. Không phải chứ? Thần thần bí bí dẫn nàng ra ngoài chỉ đơn thuần là ngắm cảnh thôi sao? Tuy rằng nàng cũng thích ngắm phong cảnh, nhưng nếu muốn đi cũng cần chuẩn bị nha, sao có thể cứ thế mà đi chứ! Ngắm gương mặt nàng phiền muộn, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Hiên vẽ ra một nụ cười thản nhiên, giọng nói vẫn như cũ lạnh lẽo, “Thế nào? Bồi bổn vương đi ngắm cảnh còn không muốn?” Kiều Linh Nhi lập tức lắc đầu, “Không có, ta rất thích.” Thật biết đùa, nàng có thể nói không muốn sao? Hiện tại nàng ỷ lại vào vị kim chủ này, nếu nói không muốn, có khi nào nàng bị vứt lại, sau đó… chết không toàn thây? Nghĩ đến kết cục này, thân nhỏ không tự chủ run lên một chút. Giọng nói lãnh đạm của người nào đó truyền đến, “Miên man suy nghĩ chuyện gì?” Kiều Linh Nhi lập tức cúi đầu phủ nhận, “Không có.” Khi đến nơi, Kiều Linh Nhi chợt nhận ra phong cảnh nơi này cũng không tệ, non xanh nước biếc. Nhưng nơi này là thành Bắc mà, bọn họ phải đến tận đây… ngắm phong cảnh sao? Phong cảnh nơi này nào có thể so sánh với thành Nam! “Thất gia, không phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi chứ?” Kiều Linh Nhi nhìn chung quanh một lượt, cũng không phát hiện ra cảnh sắc gì đẹp mắt. Tư Đồ Hiên chẳng nói một lời chỉ bước về phía trước, Kiều Linh Nhi cũng nhấc chân nhỏ rảo bước sát bên cạnh, trong lòng càng phiền muộn. Một lát sau, khi nàng ngẩng đầu lên lần thứ hai, đập vào mắt là ruộng lúa bạt ngàn, vàng óng ả không lẫn chút sắc xanh, tỏ rõ sự thịnh vượng của bách tính nơi đây. “Chà, đồng lúa lớn quá!” Kiều Linh Nhi không nhịn được thốt lên. Tư Đồ Hiên gật đầu, sâu trong đôi mắt anh hiện lên một tia suy nghĩ, nhưng chẳng nói ra. “Ủa? Sao nơi này không có lấy một nông phu?” Kiều Linh Nhi nhìn kĩ một chút thì phát hiện ra vấn đề chính yếu này. Xung quanh cánh đồng không một bóng người, hơn nữa thôn trang khi nãy đi ngang qua cũng rất hiếm người sinh sống. Nơi này gần kinh thành, về lý không thể thưa người đến như vậy mới phải. “Xung quanh đây hầu như không có một ai.” Tư Đồ Hiên đưa ra đáp án, rồi xoay người lại. Kiều Linh Nhi ngước lên, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, “Có chuyện gì vậy? Nơi này rất gần kinh thành, chẳng phải chốn phụ cận kinh thành cũng rất náo nhiệt sao?” Nàng cũng đang thầm đánh giá, nếu như là do quan viên trong kinh thành hãm hại, bách tính trôi dạt khắp nơi, chuyện này cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng nơi này là khu phụ cận kinh thành, giả như có gió lay ngọn cỏ, quan viên trong thành cũng sẽ biết, nhất định không lọt khỏi tai Hoàng đế, bách tính không thể nào trôi giạt tha hương. Ấy thế cánh đồng lúa kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Người thưa thớt lại có ruộng lúa lớn như vậy, thật khó mà tưởng tượng ra được. Cảm nhận được mỗ tiểu hài có phần nóng ruột, Tư Đồ Hiên bước chậm lại, đợi nàng bắt kịp mới nói một câu. Chỉ một câu nói như vậy thôi lại có thể khiến Kiều Linh Nhi nàng có phần choáng váng.