Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử
Chương 7 : Nữ nhân nhẫn tâm (1)
Kiều Linh Nhi vẫn như trước, dùng đôi mắt long lanh ngờ vực nhìn Tư Đồ Dật, vẻ mặt anh ta lúc này thực đúng với đáp án mà nàng chờ mong.
Tư Đồ Dật hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, Kiều Linh Nhi này thật sự có hơi quá đáng.
Nhưng khi chạm phải đôi mắt long lanh kia của nàng, tất thảy tức giận đều nghẹn lại trong họng, chẳng thể nói ra được. Cuối cùng hắn đành phải lúng túng trả lời: “Không, không có chuyện này.”
Kiều Linh Nhi lập tức cúi đầu, ánh mắt lướt nhìn Phượng Mai, trong đôi mắt ấy ánh lên ý cười, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, “Nhưng khi nãy rõ ràng là đệ đã cười rất vui vẻ, chẳng lẽ là ta nhìn nhầm sao?”
Bộ dáng nhỏ bé này làm cho người ta thấy thương tiếc.
Thái hậu vốn yêu thương đứa nhỏ này, bà không muốn nhìn thấy nàng như vậy, liền giận dữ nhìn Tư Đồ Dật, “Dật Nhi, không được vô lễ. Bát tẩu đã hỏi thì con nên thành thật trả lời.”
Không xong rồi, lời của lão tổ tông chính là muốn nói cho Tư Đồ Dật biết, cái mà người nhìn thấy cũng là thái độ mà Kiều Linh Nhi kia đã thấy – hắn hả hê khi thấy người ta gặp họa, thấy Phượng Mai bị quỳ hắn lại cho rằng đó là chuyện rất vui vẻ.
Tư Đồ Dật rất tức giận, trừng mắt nhìn Kiều Linh Nhi, rồi mới quay sang nhìn Tư Đồ Hách, “Bát ca, thật ra…”
Tư Đồ Dật còn chưa nói xong, Kiều Linh Nhi đã bật cười lớn. Ha ha, Bát ca? Bát ca? Đây chẳng phải là con vẹt sao? Chỉ biết kêu một từ tầm thường…
Đột nhiên cảm thấy được ánh mắt rất căm thù truyền đến, Kiều Linh Nhi run rẩy ngẩng đầu thì đã thấy Bát vương gia nhìn nàng như kẻ thù, tựa như muốn đâm xuyên qua nàng vậy.
“À chuyện này, Thập tam đệ, tiếp tục đi.” Kiều Linh Nhi bình tĩnh nhìn xuống dưới, thản nhiên nói với Tư Đồ Dật đang ngây người kia.
Tư Đồ Dật có chút sững sờ, thật không hiểu nổi vị tiểu cô nương này, sao nàng ta có thể bình tĩnh như thế được. Ban nãy không phải người cười là nàng ta sao, bây giờ người bình tĩnh bảo hắn tiếp tục cũng là nàng. Nàng ta rốt cục đang nghĩ gì?
“Đủ rồi.” Tư Đồ Hách lạnh lùng lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không thể để Linh Nhi ở đây làm phiền Hoàng tổ mẫu, tôn nhi lập tức đưa nàng hồi phủ.”
Thái hậu mặt lạnh nhìn xuống, liếc Phượng Mai một cái, mới mở miệng nói: “Mai trắc phi bị thương sao?”
Phượng Mai vừa nghe Thái hậu nhắc đến tên nàng ta, liền có chút lo lắng, giọng nói run run tựa như đã bị Kiều Linh Nhi mưu hại đến khổ sở, “Hồi Thái hậu nương nương, thần thiếp không sao.”
Thái hậu gật đầu, “Bất kể có sao hay không, nếu bị thương thì phải mời thái y xem qua một chút, bằng không thì hoàng thất ta thật không phải.”
Dứt lời, bà nghiêng đầu, “Lục Nhu, ngươi đi mời Hồ thái y đến đây thăm bệnh cho Mai trắc phi. Nếu không làm sao mà nói Linh Nhi gây chuyện thì không hợp lẽ.”
Lục Nhu tuân mệnh lui xuống.
Phượng Mai run rẩy, vết thương trên đầu nàng ta chỉ là giả, là do bản thân chơi đùa làm bị thương. Nếu thái hậu phát hiện, như vậy chẳng phải nàng ta sẽ phạm vào tội lớn sao?
“Thái hậu nương nương, thần thiếp thấy không đáng lo ngại, Vương gia đã mời đại phu xem qua rồi.” Cả dáng vẻ lẫn giọng nói của Phượng Mai đều run rẩy.
Kiều Linh Nhi nhìn nàng ta, chẳng buồn mở miệng, nàng muốn xem nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
“Thật ra, Bát… trắc hoàng tẩu.” Khi Tư Đồ Dật cất tiếng, hắn đã cảm thấy không ổn, lại nghe được tiếng cười khẽ, không cần đoán cũng biết là tiếng cười của đứa bé kia, cũng phải thôi, cách xưng hô này thật sự phiền phức. “Hoàng tổ mẫu cũng là quan tâm tẩu, hơn nữa, đại phu ở bên ngoài sao có thể so với thái y trong cung? Để thái y xem qua một chút cũng tốt.”
Tư Đồ Hách không ngờ lúc này Tư Đồ Dật lại mở lời, đáy mắt xuất hiện một tầng đen tối, Thập tam đệ là người bên cạnh Thất ca…
“Hoàng tổ mẫu…” Tư Đồ Hách nghĩ ngợi sau mới lên tiếng nhưng liền bị Thái hậu cắt ngang.
“Lẽ nào Hách nhi muốn người ngoài chê cười hoàng thất ta? Nay trắc phi bị thương, vào cung lại không được thái y xem qua, nếu truyền ra ngoài, ngươi bảo ai gia làm sao phục chúng?”
Giọng nói của Thái hậu bao hàm sự uy nghiêm khiến người đối diện thể không bỏ ngoài tai, thậm chí còn mang khí thế bức nhân.
Tư Đồ Hách chỉ còn biết cúi đầu, không dám trái mệnh. Như vậy cũng tốt, y thuật của Hồ thái y rất cao minh, xem qua một chút cũng tốt.
Nhưng Phượng Mai lại sợ, Vương gia không nói giúp, nàng ta sẽ bị vạch trần…
Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Phượng Mai, phát hiện nàng ta có vẻ như đang làm chuyện gì mờ ám, liền trừng mắt…
Truyện khác cùng thể loại
276 chương
77 chương
95 chương
47 chương
76 chương
21 chương