Không thể không nhắc đến sự lợi hại của ‘chẩm đầu phong’[1], những lúc nắng mưa thất thường[2], Phượng Mai chỉ cần nói vài câu dễ nghe, Tư Đồ Hách tự nhiên sẽ bị mê hoặc. Nếu như không phải nhờ độc chiêu này, chuyện lần trước Phượng Mai tự biên tự diễn bị Tư Đồ Hách biết được hẳn sẽ nổi trận lôi đình, có khi đến bây giờ cũng không sủng ái cô nữa. Mà lần này, Tư Đồ Hách cũng nghe Phượng Mai nói, trong đó nhất định có cái gì đó kì lạ. “Không biết Vương phi định xử lý thế nào?” Tư Đồ Hách nhướng mày, giọng nói không còn bực dọc như trước, ánh mắt quan sát nàng. “Nếu Vương gia muốn chỉnh đốn quy củ trong phủ, chuyện này đương nhiên nên giao cho Vương gia xử lý, thần thiếp có thể quá phận sao?” Kiều Linh Nhi tuy rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn chứa đựng hàm ý khác. Trong lòng Tư Đồ Hách càng hứng thú hơn, xem ra tiểu nữ oa này cũng không đáng ghét lắm, chơi cũng rất vui. Được, nếu nàng muốn giúp người của mình đòi lại công đạo, anh sẽ thành toàn cho nàng. “Người đâu, Chi Giai chăm sóc chủ nhân không chu toàn, ngược lại còn nói xấu người khác, kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.” Mệnh lệnh Tư Đồ Hiên vừa hạ khiến Phượng Mai vừa tức vừa sợ hãi. Không ngờ Vương gia lại nghe những lời giảo biện của Kiều Linh Nhi kia. “Vương gia. . . .” Phượng Mai còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tư Đồ Hiên trừng mắt dọa. “Kéo ra ngoài.” Tư Đồ Hách vừa nói vừa nhìn Kiều Linh Nhi. Kiều Linh Nhi cũng cúi đầu không nhìn ai, không rõ trong lòng nàng đang suy tính điều gì. Tiếng Chi Giai không ngừng cầu xin tha tội hòa lẫn vào tiếng đại bản giáng xuống. . . . Sắc mặt Vân Lam hơi tái đi, còn Cố ma ma vẫn không đổi sắc mặt. Một lúc sau thì không còn nghe được âm thanh nào nữa, thị vệ liền tiến vào bẩm báo, “Bẩm Vương gia, đã té xỉu.” “Bao nhiêu rồi?” Giọng Tư Đồ Hách vẫn lạnh lùng như cũ. “Còn năm trượng.” “Tiếp tục đánh.” Hai mắt Phượng Mai trắng dã, thiếu chút nữa té xỉu. Mới đánh mười lăm trượng Chi Giai đã ngất xỉu, nha đầu kia không quen chịu khổ, Vương gia vẫn hạ lệnh đánh tiếp, thế chẳng khác nào muốn lấy mạng Chi Giai sao? Không được, Chi Giai là nha đầu hồi môn của cô, từ nhỏ đã hầu hạ cô, không thể để Chi Giai gặp nguy hiểm. “Vương gia, Chi Giai là nha đầu hồi môn của thần thiếp, luôn bầu bạn với thiếp. Van cầu Vương gia thủ lạ lưu tình, thần thiếp sau này nhất định sẽ dạy dỗ tốt, không để Chi Giai phạm sai lầm nữa.” Phượng Mai khóc không thành tiếng, dáng dấp ‘lê hoa đái vũ’ khiến nam nhân thương yêu. Thị vệ bên cạnh cũng không nỡ nhìn, Tư Đồ Hách hiển nhiên cũng rất đau lòng. Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng không lên tiếng trộm nhìn. Sắc mặt nàng hết lạnh lùng, rồi lại có vẻ rất nhu thuận. Tư Đồ Hách thấy Kiều Linh Nhi trộm liếc, nét mặt nàng không chút biểu cảm, anh liền lên tiếng, “Tiếp tục.” Thị vệ nhận lệnh, lúc xoay người sắp sửa ra ngoài thì Kiều Linh Nhi đã nói, “Vương gia.” Tư Đồ Hách không biến sách, nhìn nàng, đợi nàng lên tiếng. “Nếu Chi Giai chỉ vì lo lắng cho chủ nhân thì cũng không đáng trách. Chỉ là nha đầu không hiểu chuyện như vậy nếu ở lại vương phủ chỉ e tương lai sẽ khiến người ta chê cười. Nếu Vương gia yên tâm giao chuyện này cho thần thiếp xử lý, thần thiếp tin có thể cho Vương gia một câu trả lời thỏa đáng.” Sắc mặt Phượng Mai tái nhợt, cô không biết Kiều Linh Nhi định làm gì, nhưng cô cảm nhận rằng Kiều Linh Nhi kia nhất định không có ý tốt. “Vương gia, Chi Giai là nha đầu hồi môn của thần thiếp, van cầu Vương gia thủ hạ lưu tình. Là thần thiếp quản giáo không nghiêm, sau này nhất định sẽ dạy dỗ Chi Giai thật tốt. Vương gia, thần thiếp cầu xin ngài.” Phượng Mai lặp lại những lời cô vừa nói, dáng vẻ ‘lê hoa đái vũ’ này khiến Tư Đồ Hách rầu rĩ. Kiều Linh Nhi nóng lòng rời đi, nàng không muốn dây dưa với những người này thêm nữa, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm. Thế nên liền miễn cưỡng lên tiếng, “Chẳng hay ý Vương gia ra sao?”