Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử

Chương 39 : Trị bệnh cho vân mỹ nhân

Thái hậu vừa nghe đến ba chữ ‘Vân mỹ nhân’ thì đôi mày bà nhăn lại, không vui liếc nhìn hoàng đế, tiếp đó nhìn về phía Kiều Linh Nhi, nét mặt bà lập tức trở nên hiền từ. “Không cần. Ai gia có Linh Nhi bầu bạn là đủ rồi.” Thái độ này của Thái hậu là tỏ rõ ý với hoàng đế, rằng bà rất yêu thích Kiều Linh Nhi, bất luận kẻ nào muốn thương tổn đứa nhỏ này, bà tuyệt đối không buông tha kẻ đó. Trong đó cũng bao gồm cả hoàng đế! Trong lòng Tư Đồ Hiên có chút khiếp sợ, anh chưa từng nghĩ Hoàng tổ mẫu lại yêu thương tiểu nha đầu này nhiều như thế, xem ra Linh Nhi này bản lĩnh không nhỏ. Hoàng đế cũng bị khinh hãi chẳng kém gì Tư Đồ Hiên. Ông biết mẫu hậu trước nay không thích nữ nhân trong hậu cung, đã bao năm người chỉ ở Trường Thọ cung, không muốn bị ai quấy rầy, ngay cả nghi thức thỉnh an cũng được bãi miễn, tránh quấy rầy sự thanh tĩnh. Trước mắt tiểu nữ oa này dung mạo xinh đẹp, sau này hẳn sẽ là một mỹ nữ, lại khôn khéo hoạt bát, thế nhưng đây cũng không thể là lý do khiến mẫu hậu yêu thích con bé. “Mẫu hậu, người. . . .” Thái hậu phất tay một cái, “Được rồi, nếu không có chuyện gì Hoàng thượng hãy đi làm chuyện của người đi. Ai gia muốn cùng Linh Nhi đi dạo ngự hoa viên một lát.” Nói xong, Thái hậu lập tức đứng dậy. Xem kìa, Hoàng thượng bỗng luống cuống. Ông là có chuyện quan trọng mới đến Trường Thọ cung. Vốn nghĩ những vết đó trên mặt Vân mỹ nhân chỉ là chuyện nhỏ, khi triệu thái y đến kiểm tra thì phát hiện nàng ta ngất xỉu. Rồi thái y lại nói là bị trúng độc! Chỉ bị ong mật và hồ điệp đốt một chút, sao lại trúng độc? Chuyện lạ lùng như vậy đây là lần đầu tiên ông nghe qua, ngay cả thái y cũng bó tay. Cuối cùng cũng là Hồ Chiếu nhắc đến Kiều Linh Nhi tinh thông y thuật, vừa vặn Linh Nhi lại đang ở Trường Thọ cung. Để tránh làm mẫu hậu tức giận, ông liền đích thân ngự giá. Vừa nghe hoàng đế nói rằng Vân mỹ nhân trúng độc, Thái hậu có hơi lo lắng, “Chỉ là bị ong đốt, sao bây giờ đã thành trúng độc?” Lòng Kiều Linh Nhi đương nhiên hiểu rõ, nữ nhân kia nếu không phải vì muốn dụ dỗ hoàng thượng, hẳn sẽ không thoa loại nước kia quá nhiều, vậy thì sẽ không chiêu phong dẫn điệp. Mật phong ắt có độc phong thôi, dù hoa dược kia không đến mức dẫn dụ độc phong trí mạng, nhưng vẫn có thể dẫn tới ong độc dẫu không nguy hiểm đến tính mạng. Lần này coi như là cho Vân mỹ nhân một bài học. Từ lúc Vân mỹ nhân vào cung đến nay, đã có không ít cung nhân bị nàng ta hãm hại. Lần trước không cơ hội đối mặt, nàng nhất định phải tìm dịp gặp thử nữ nhân hung ác kia. “Hoàng tổ mẫu có điều không biết rồi, vạn vật đều có hai mặt. Hoàng tổ mẫu dùng hoa lộ thì mùi hương tươi mát, dễ chịu, thế nhưng đối với Vân mỹ nhân lại không thích hợp. Vân mỹ nhân dùng quá liều lượng đến độ chiêu phong dẫn điệp, ngoài những loại ong bình thường ra cũng không thể tránh khỏi sẽ dẫn dụ cả ong độc. Nếu đã vậy chi bằng để Linh Nhi theo phụ hoàng qua bên ấy, Hoàng tổ mẫu hãy nghỉ ngơi một lát.” Kiều Linh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên giải thích. Thái hậu sao có thể nán lại Trường Thọ cung đợi chờ, bà đương nhiên đi theo, “Nếu vậy ai gia sẽ cùng đi với Linh Nhi. Y thuật của Linh Nhi rất tốt, ai gia đã thấy qua, hoàng nhi cứ yên tâm, Vân mỹ nhân sẽ không sao đâu.” Cứ như thế, đoàn người vội vã di giá đến điện Vân Tinh. Kiều Linh Nhi vừa nhìn thấy Hồ Chiếu liền trừng mắt nhìn anh ta. Hừ, kẻ phản bội, chỉ giỏi bán đứng nàng. Nếu không phải do hắn khai ra nàng, thì Vân mỹ nhân tất được nếm trải khổ sở lâu hơn một chút. Hồ Chiếu đành chịu trận, tiểu tổ tông à, bọn họ đều là thần tử đối mặt quân vương, nếu sơ ý một chút sẽ mất đầu đó. Anh không dám đánh cược!