Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử

Chương 33 : Nàng muốn lấy thân báo đáp?

Nước mắt nàng chực rơi khiến Tư Đồ Hiên nhíu mày lộ vẻ không hài lòng, “Thiếu nợ trả tiền là chuyện bình thường, thuận mua vừa bán sao lại là lừa gạt?” Kiều Linh Nhi mở to đôi mắt trong veo nhìn nam nhân đang hồ ngôn kia với vẻ không tin được, nàng hét lớn, “Ngài nói sai rồi, như thế là cưỡng mua ép bán, khác gì cường đạo chứ? Đừng tưởng bổn cô nương là đứa nhỏ thì ngài có thể tùy ý bắt nạt, ngài đường đường là Thất vương gia mà, sao có thể như thế.” Hay thật, hai giọt nước trong suốt như trân châu kia đã biến đâu mất? Đúng là phức tạp! Tư Đồ Hiên nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng, “Từ trước đến nay bổn vương luôn mua bán công bằng, hơn nữa sau khi đối phương đồng thuận mới tiến hành giao dịch, hơn nữa. . .” Mắt anh giãn ra sau mới nói tiếp, “Người muốn cùng bổn vương trao đổi trước giờ chỉ có mình Linh Nhi.” Thất vương gia, ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào? Giết người không chớp mắt? Lãnh huyết vô tình? Lại còn cao ngạo tự đắc? Thôi bỏ đi, dẫu có dùng từ ngữ nào để hình dung về anh ta cũng không quá đáng. Nhưng giờ anh ta khi dễ dàng nàng, cái này thì quá đáng! Khuôn mặt nhỏ nhẵn tròn trĩnh của Kiều Linh Nhi đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước lóe lên hoa lửa, bàn tay mũm mĩm nắm chặt lại. Nam nhân này thật quá đáng, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng mà, được lắm! Dũng cảm đấy! Ngẫm nghĩ một hồi, Kiều Linh Nhi nuốt giận trong lòng, thản nhiên cười, “Thất ca tiền tài chẳng thiếu, hai vạn lượng này vốn dĩ không đáng, nhưng không sao, dù gì cũng đã có Thập tam đệ làm chứng.” Nói xong, nàng xoay người bước đi. Tư Đồ Hiên nhếch mép, nha đầu kia thật tàn nhẫn! “Linh Nhi.” Bất đắc dĩ, anh chỉ còn cách gọi nàng lại. Thế nhưng Kiều Linh Nhi chẳng dừng bước mà vẫn như trước tiến thẳng về phía cửa. Nếu nàng không lấy lại được hai vạn lượng này, nàng thề không mang tên Kiều Linh Nhi! Tư Đồ Hiên thầm than thở, ban đầu anh chỉ muốn đùa nàng một chút, không ngờ nàng lại tưởng thật, đúng là nha đầu ngốc! Chẳng còn cách nào, anh đành bật dậy đuổi theo nàng. Kiều Linh Nhi đương cơn giận, nàng sao có thể nghe theo anh mà dừng lại. Đôi chân nhỏ rảo bước, nàng còn hừ lạnh một tiếng. Tư Đồ Hiên cũng chẳng phí lời với nàng, trực tiếp ôm nàng vào lòng, xoay người lại. Kiều Linh Nhi ngẩn người trong chốc lát, nàng không ngờ Tư Đồ Hiên lại động thủ, còn. . . . ôm lấy nàng! Trước nay ngoài song thân và Thái hậu, chưa từng có ai ôm nàng cả. Hôm nay, giờ phút này, Thất vương gia của vương triều Nam Hạ – Tư Đồ Hiên, lại ôm nàng trước mặt mọi người! Về lại tiểu đình, sau khi được đặt xuống ghế đá lạnh nàng mới khôi phục lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt nàng vẫn như trước trong veo, hơn nữa còn bừng sáng. “Ngài, ngài, ngài. . . .” Kiều Linh Nhi ‘ngài’ nửa ngày cũng không nói được thêm lời nào, Tư Đồ Hiên thì chờ nhận chỉ trích từ nàng. Anh cảm thấy buồn cười, anh đột nhiên phát hiện ra khi mình ở bên cạnh tiểu nữ oa này, cuộc sống thật có ý nghĩa. Về tuổi tác, nam nhi mười hai tuổi có thể thông phòng[1], anh nay đã hai mươi, hoàn toàn có khả năng làm cha của nàng, có một tiểu nữ oa như vậy bên cạnh thật ra cũng rất tốt! “Ta làm sao? Có khi nào Linh Nhi bị bổn vương ôm rồi, liền muốn lấy thân báo đáp?” Môi Tư Đồ Hiên khẽ mấp máy, buông ra những lời này. ‘Đùng’, đầu nàng suýt nổ tung. Nam nhân này không phải bị trúng tà đấy chứ? Lấy thân báo đáp? Đừng quên nàng là gái đã có chồng nha!!!