Edit: Mèo Nhỏ Khuôn mặt trắng nõn, đôi ngươi đen láy, xinh đẹp không gì sánh bằng, mê hoặc lòng người chẳng gì sánh được, đôi mắt sáng rực toát lên sự quật cường, khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng, chẳng những thế còn tự thấy đau lòng. Tư Đồ Hiên thở dài, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn kia, đôi mắt thâm sâu ánh lên sự lo lắng. Hành động bây giờ có thể sẽ liên quan đến an nguy của Nam Hạ, sao hắn có thể đặt nàng vào tình thế nguy hiểm được. Thế nhưng nàng cứ mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ cứ gạt nàng ra ngoài mới là cách tốt nhất hay sao? Cuối cùng cũng không thể cho ra được một đáp án vẹn toàn. Kiều linh Nhi hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn, nàng cũng tỏ rõ suy nghĩ và quyết tâm của mình, “Hiên, chàng hãy nghe ta nói.” Tư Đồ Hiên ngước lên, nhìn sâu vào đôi mắt ngọc đen láy, bình ổn kia. “Ta biết chàng muốn tốt cho ta, không muốn đặt ta vào tình thế nguy hiểm. Thế nhưng Hiên à, chàng có nghĩ rằng dù ta có tham gia vào hành động kia của chàng hay không cũng sẽ gặp nguy hiểm?” Đối mặt với câu hỏi của nàng, Tư Đồ Hiên vẫn giữ sự im lặng. “Nếu Hoàng hậu là kẻ lòng lang dạ thú, mưu đồ đoạt vị, thì dù ta không tham gia, ta chỉ ở bên cạnh chàng thôi cũng đã gặp nguy hiểm rồi. Nếu bây giờ ta không dốc sức cứu Hoàng tổ mẫu, giả như người xảy ra chuyện gì e là ta sẽ mang nỗi hổ thẹn trong lòng cả đời này. Hiên à, lẽ nào chàng nhẫn tâm nhìn ta gánh nỗi hỗ thẹn bầu bạn bên cạnh chàng hay sao? Hơn nữa ta hiểu biết về y thuật, dù trong quá trình có ra sao hẳn là không thiếu được đại phu. Y thuật không những cứu được người mà còn có thể tự bảo vệ bản thân. Chàng yên tâm, ta hứa với chàng, ta nhất định sẽ không là sợi dây trói buộc níu chân chàng.” Máu huyết trong người Tư Đồ Hiên sôi trào, ngày càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng khi từng lời dịu dàng của nàng vừa dứt, trái tim cuồng dã đã bình tĩnh lại, huyết quản sục sôi cũng đã trở lại trạng thái bình thường. Trước mặt hắn là nàng, một tiểu cô nương cơ trí, trong sự cơ trí lại toát lên lòng lương thiện, khiến hắn yêu mến không nỡ rời tay, hắn biết phải làm sao đây? “Thế nên Hiên à, chàng đừng cự tuyệt ta.” Kiều Linh Nhi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chờ mong một đáp án, đương nhiên không phải là sự cự tuyệt, mà là một câu chấp thuận, một sự bằng lòng. Không một tiếng động. Không gian lặng im. Thời gian lặng lẽ trôi. Một lúc lâu sau, khi trái tim nàng đã dấy lên nỗi thất vọng vô hạn, khi nàng nghĩ rằng hắn dùng sự im lặng thay lời cự tuyệt, thì hắn lại lên tiếng, “Được.” Nàng ngây ngẩn, sau đó mới nở nụ cười như đóa sen ngày hè trên khuôn mặt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mấp máy, “Hiên, cám ơn chàng.” Cám ơn chàng đã đồng ý với ta, cám ơn chàng đã cho ta cơ hội cùng tham gia, cám ơn chàng đã để ta thể hiện một lòng hiếu tâm, cũng rất cám ơn chàng đã bao dung ta. Bát vương phủ, Tư Đồ Hách – người đã hai ngày vẫn chưa hồi phủ – đã quay về. Lệnh Hồ Minh nghênh đón, miệng cười nói, “Vương gia vất vả rồi, thiếp thân sẽ chuẩn bị nước nóng. Ngài muốn đi tắm rửa trước sau đó dùng thiện chứ ạ?” Tư Đồ Hách liếc nhìn nàng ta, không nói gì mà chỉ gật đầu. Sau khi tắm rửa xong, Tư Đồ Hách không dùng thiện mà đến thư phòng xử lý chính vụ. “Vương gia, người không dùng thiện sao?” Thấy người đứng dậy, Lệnh Hồ Minh ngạc nhiên hỏi. Tư Đồ Hách dừng bước, song không ngoảnh lại, “Không cần, bổn vương còn có việc phải giải quyết.” Thấy y tiếp tục cất bước, Lệnh Hồ Minh lại cất tiếng, “Vương gia, thần thiếp có việc muốn bẩm báo.” Từ khi Lệnh Hồ Minh gả vào Bát vương phủ đến nay vẫn luôn giữ vẻ nhu thuận, thông minh, chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu, ấy vậy mà hôm nay lại khác, Tư Đồ Hách không thể không lấy làm lạ, “Chuyện gì?” Mặt Lệnh Hồ Minh hơi biến sắc, sau mới bình tĩnh bẩm báo, “Thất vương gia ngỏ ý muốn có Cố ma ma với thiếp thân, nói là muốn Cố ma ma quay về hầu hạ Kiều tiểu thư, thiếp thân đã đồng ý.” Cố ma ma? Thất ca muốn có Cố ma ma? Tư Đồ Hắc biến sắc, y xoay người lại, nhìn Lệnh Hồ Minh với vẻ không vui, “Cố ma ma là người do mẫu hậu phái đến Bát vương phủ, từ khi nào đến phiên nàng tùy ý cử đi?” Lệnh Hồ Minh khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống, “Vương gia thứ tội.” Tư Đồ Hách tức giận quay ngược vào phòng, sau khi ngồi xuống, bình tĩnh lại, y mới cho nàng ta đứng lên, “Đứng lên đi.” “Đa tạ vương gia.” “Đã xảy ra chuyện gì?” “Mấy năm trước Cố ma ma hầu hạ Kiều tiểu thư, nay Kiều tiểu thư đã hồi kinh, trong người không được khỏe, thiếp thân thấy nếu có hạ nhân quen thuộc hầu hạ bên cạnh sẽ tốt hơn, thế nên khi Thất vương gia phái người đến thưa chuyện, thiếp thân lập tức đáp ứng.” Sau khi nghe lời giải thích của Lệnh Hồ Minh, Tư Đồ Hách rất không hài lòng. Mấy hôm nay y bận rộn xử lý một số việc, vốn không có thời gian quan tâm đến Kiều Linh Nhi. Việc Kiều Linh Nhi mất tích lần nọ cũng không kịp điều tra, hôm nay còn muốn đến đây đòi Cố ma ma về mình? Đây là ý của nàng hay là ý của Thất ca? “Nàng đã đồng ý?” Tư Đồ Hách lạnh lùng hỏi lại. Lệnh Hồ Minh cúi đầu, “Dạ.” “Nếu đã đồng ý thì đưa người qua đi.” Lệnh Hồ Minh không ngờ Tư Đồ Hách chỉ hỏi vài câu đơn giản đã xuôi theo, nàng ta không khỏi ngạc nhiên đến ngẩn ra. “Nếu không còn chuyện gì thì đừng đến quấy rầy bổn vương.” Sau khi bỏ lại một câu này, Tư Đồ Hách đứng lên bước ra ngoài. “Vương gia.” Lệnh Hồ Minh vội vã kêu lên, “Vì sao vương gia lại bằng lòng?” Tư Đồ Hách không buồn dừng bước, chỉ có tiếng trả lời vọng lại, “Nếu đã đồng ý với Thất ca, chẳng lẽ lại không giữ lời?” Lệnh Hồ Minh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhìn ra thâm ý sâu xa trong câu nói này, nàng ta quyết định gạt sang một bên, đích thân đưa người đến Thất vương phủ. “Vương phi, nô tỳ tự vào trong được, sao có thể phiền đến vương phi.” Cố ma ma lo lắng nói. Lệnh Hồ Minh cười khẽ, “Không sao, hôm nay cũng nhàn rỗi, đến Thất vương phủ bái phỏng một chút, tiện thể thăm Nguyệt nhi cũng tốt.” Cố ma ma không nói gì thêm nữa, vương phi tấm lòng thiện lương, chỉ lo lắng Nguyệt tiểu thư sẽ rước họa về mình. Chao ôi, Nguyệt tiểu thư. Kiều Linh Nhi đang nghiên cứu một số dược liệu mới, sau khi có người đến bẩm báo rằng Bát vương phi đưa Cố ma ma đến và đang chờ ở đại điện, thì không khỏi kinh ngạc. Bát vương phi thế nào lại đích thân đưa Cố ma ma đến đây? Tuy rằng Tư Đồ Hiên nói nội trong hai ngày này Cố ma ma sẽ đến vương phủ, thế nhưng việc Bát vương phi xuất môn đưa người đến lại nằm ngoài dự liệu của nàng. “Vân Lam, chúng ta đi, đi xem thế nào. Thời Thiến ở lại sắp xếp tiếp các loại dược liệu.” Kiều Linh Nhi đứng dậy, môi nàng thoáng lộ nụ cười thật nhẹ. Vân Lam có phần lo âu, nàng ta từng tham kiến Bát vương phi, mặc dù mặt mũi hiền lành, thế nhưng có câu tri nhân tri diện bất tri tâm, tiểu thư lương thiện như thế này, có khi nào lại bị bắt nạt? “Tiểu thư, người đưa Thời Thiến theo cùng đi ạ, lát nữa nô tỳ và Thời Thiến sẽ cùng sắp xếp dược liệu sau.” Thời Thiến biết võ công, lỡ như Bát vương phi có lòng bất chính còn kịp trở tay. Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật nhẹ, nàng chăm chú nhìn Vân Lam, giọng chùng xuống, “Vân Lam, ngươi từng thấy kẻ nào giở trò ở Thất vương phủ chưa?” Vân Lam sững sờ rồi lắc đầu. Thất vương phủ là nơi nào chứ, kẻ nào dám to gan lớn mật giở trò ở chốn này? “Không có đúng không? Đừng lo lắng nữa, đi thôi.” Thấy tiểu thư đã rời gót, Vân Lam vội vàng đuổi theo sau, tuy rằng trong đầu vẫn còn mơ hồ. Thời Thiến bật cười, nha đầu kia thật là… Trong đại điện, Lệnh Hồ Minh đang thưởng trà, phong thái rất an nhiên. Đây là lần đầu tiên Kiều Linh Nhi gặp nàng ta, trong lòng không tránh khỏi nảy sinh hảo cảm, sự yêu thích này không giống như tình cảm nàng dành cho Mộ Dung Phong, ngay đến bản thân nàng cũng tìm được cách để diễn tả rõ ràng. Nói tóm lại, hảo cảm này rất khó tìm gặp. “Bát vương phi, thật xin lỗi đã để vương phi chờ lâu.” Kiều Linh Nhi khẽ cất tiếng. Lệnh Hồ Minh đặt chén trà xuống, nàng ta không đứng dậy ngay mà chỉ cười nhạt, “Mạo muội đến bái phỏng, mong Kiều tiểu thư không vì thế mà phiền lòng.” “Làm sao có thể. Lý ra phải đến Bát vương phủ tham kiến vương phi mới phải, thế nhưng khổ nỗi gần đây vương phủ xảy ra nhiều chuyện, chỉ hận không thể phân thân, mong Bát vương phi đừng trách cứ.” Trong giọng nói kia lộ ra sự kiêu ngạo lẫn thông tuệ, Lệnh Hồ Minh thầm bật cười, nếu phải đối địch với cô gái này, e là bản thân cũng thương tích ít nhiều! “Hôm nay cốt là đưa Cố ma ma đến, để chủ tớ Kiều tiểu thư được gặp nhau.” Lệnh Hồ Minh không thích dài dòng, nàng ta nói thẳng ý đồ đưa lối dẫn đường. Kiều Linh Nhi đã sớm nhận ra Cố ma ma đang đứng hầu một bên, thế nhưng Lệnh Hồ Minh lại muốn nói rõ ý đồ, nàng cũng không tiện hỏi thêm. “Làm phiền vương phi rồi. Thật ra tiểu nữ định phái người đến Bát vương phủ đón người về, thế mà lại làm phiền Bát vương phi đưa người đến, thật là có lỗi quá.” Lệnh Hồ Minh nở nụ cười, “Vẫn nghe đồn Kiều tiểu thư dung mạo xuất chúng, chưa được tận mắt chiêm ngưỡng phương dung của tiểu thư nên luôn đem lòng hiếu kỳ, thế nên ta mới mạo muội nhân cơ hội này đến đây, Kiều tiểu thư không trách chứ?” Lời nói đẹp đẽ nhường này, khiến lòng Kiều Linh Nhi thấy thích thú, nàng rất thích những người như vậy, không hề phách lối kiêu ngạo, tính tình lại hiền hòa. Nếu Lệnh Hồ Minh không đứng về phía Hoàng hậu, hẳn các nàng đã có cơ hội thành tri âm tri kỷ. Có điều mọi thứ còn chưa thể xác định. “Phải rồi, Vân Lam, còn không mau đi mời Lệnh Hồ tiểu thư đến đây. Bát vương phi đã đến phủ làm khách, nhất định phải để Lệnh Hồ tiểu thư gặp mặt.” Kiều Linh Nhi bỗng nhớ ra Lệnh Hồ Nguyệt, nàng vội quay lại dặn dò Vân Lam. Sau khi Vân Lam lui xuống, Kiều Linh Nhi ngoảnh lại thì vừa vặn thấy được niềm vui trong ánh mắt của Lệnh Hồ Minh. Nàng ta đến Thất vương phủ không phải muốn chiêm ngưỡng phương dung của nàng, hẳn là càng vì nhớ vị muội muội của mình nhỉ? “Nguyệt nhi không gây phiền phức cho Kiều tiểu thư chứ?” Lệnh Hồ Minh khách khí hỏi, trong giọng nói còn lộ sự bất đắc dĩ. “Vương phi nói quá rồi, Lệnh Hồ tiểu thư là người có tri thức, lại hiểu biết lễ nghĩa, sao có thể gây phiền phức chứ? Nếu không có Lệnh Hồ tiểu thư bầu bạn, e là ngày trôi qua cũng thật nhàm chán.” Hai người khách sáo vài lời cho đến khi Lệnh Hồ Nguyệt xuất hiện. “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Lệnh Hồ Nguyệt rất vui mừng, không ngờ tỷ tỷ lại đến Thất vương phủ thăm nàng ta, niềm hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. “Nguyệt nhi, không được thất lễ.” Lệnh Hồ Minh cố tình răn dạy. Lệnh Hồ Nguyệt dẩu cái miệng nhỏ nhắn, có phần không bằng lòng, nhưng khi nhìn đến Kiều Linh Nhi bên cạnh, chẳng rõ vì sao trong lòng bỗng thấy sợ hãi, bèn ngoan ngoãn lùi xuống. “Vương phi và Lệnh Hồ tiểu thư tỷ muội tình thâm, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Kiều Linh Nhi nói ra những lời từ tận đấy lòng, dù gì nàng cũng không có huynh đệ tỷ muội, tình thân như thế này không cách gì cảm nhận được. Lệnh Hồ Minh rất ngạc nhiên, đang định nói điều gì thì có một nha đầu từ ngoài chạy vào, hoảng hốt thưa, “Tiểu thư, tiểu thư, Tôn tiểu thư ngất xỉu.”