Edit: Mèo Nhỏ Rời khỏi viện, Tư Đồ Hiên đi thẳng về phía thư phòng, “Thời Bố, gọi Vân Lam đến ngay.” Vân Lam vốn dĩ vẫn đang lo lắng cho tiểu thư, cũng chỉ mong vương gia có thể dỗ tiểu thư nguôi ngoai. Nào ngờ sau khi vương gia đi rồi tiểu thư càng đau lòng hơn, khiến nàng ta không khỏi sinh lòng oán thán, cớ sao vương gia nỡ để tiểu thư thương tâm như thế chứ? Sau khi thỉnh an, Vân Lam không vui lui sang một bên, thậm chí nàng ta còn không biết nặng nhẹ mà hừ một tiếng lạnh lùng. Mặt Thời Bố biến sắc, “Vân Lam, ngươi thật to gan.” Bao năm qua Vân Lam vẫn luôn được Kiều Linh Nhi cưng chiều, lá gan cũng tự nhiên to lên hẳn, có đôi khi còn quên mất rằng tiểu thư là người trên, còn có vương gia và rất nhiều người quyền cao chức trọng khác. Bị Thời Bố nhắc nhở, Vân Lam khẽ run rẩy trong lòng. Bấy giờ nàng ta mới sực nhớ người trước mặt đây là Thất gia, dù có là tiểu thư cũng phải kiêng kỵ bảy phần. “Vân Lam, ngươi như thế là đang bất mãn với bổn vương?” Giọng Tư Đồ Hiên hơi chùng xuống, ngữ khí lạnh như băng. Đã lâu rồi Vân Lam chưa từng thấy Thất gia nổi giận, hai chân nàng ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, “Thất gia, nô tỳ không dám.” “Không dám?” Lời ít ý nhiều, khí thế vẫn sặc mùi nguy hiểm như trước. “Nô tỳ, nô tỳ không dám.” Vân Lam run rẩy đáp. “Đứng lên.” “Tạ ơn… Tạ ơn Thất gia.” Trong lòng Vân Lam có phần hối hận, nàng ta không nên quên mất người trước mặt mình là Thất gia, càng không nên to gan như thế. “Đã xảy ra chuyện gì ở Trường Thọ cung?” Tư Đồ Hiên không muốn lôi thôi, dù gì tiểu cô nương kia vãn chưa ổn định, hắn phải tìm hiểu nguyên do ngay, phải khiến nàng vui vẻ trở lại. “Nô tỳ, nô tỳ không hiểu ý Thất gia đang nói đến chuyện gì…” Vân Lam có hơi mơ hồ. Thời Bố thấy chân mày của gia nhíu chặt, khiến lòng y không yên, toan định bước lên nhắc nhở Vân Lam một chút đã bị gia phất tay tỏ ý bảo y lui ra. Không còn cách nào khác, Thời Bố lặng lẽ lùi xuống. “Thành thật bẩm báo lại chuyện đã xảy ra hôm nay.” Sau khi Thời Bố lui xuống Tư Đồ Hiên mới cất tiếng, ánh mắt hắn không đặt trên người Vân Lam. Vân Lam vội vàng cúi đầu, bẩm báo lại chuyện đã xảy ra. Càng nói đến cuối, Vân Lam càng tức giận, thế nhưng lúc này nàng ta đã nhớ rõ vị trí của mình, nhớ rõ bản thân phải biết kiềm chế thái độ, chỉ dám trách cứ một cách cung kính, “Vương gia, ngài khiến tiểu thư đau lòng.” Làm tiểu thư đau lòng? Trong mắt Tư Đồ Hiên ánh lên tia nguy hiểm, bầu không khí trong thư phòng cũng lạnh lẽo hẳn. Vân Lam càng run rẩy hơn, không biết có phải nàng ta đã nói gì khiến vương gia nổi giận hay không. Tư Đồ Hiên không nói lời nào, hắn đứng lên rời khỏi thư phòng, bước như bay đến viện của Kiều Linh Nhi. Vân Lam muốn gọi Tư Đồ Hiên lại nhưng trong đầu chất chứa những suy nghĩ, nàng ta chỉ mong vương gia có thể khiến tiểu thư vui vẻ. Lúc này đây, Kiều Linh Nhi vẫn đang tức giận, “Đúng là đáng ghét, chẳng lẽ không hiểu người ta nghĩ gì sao? Mới nói có mấy câu đã thấy khó mà lui sao? Bảo chàng đi là chàng cứ thế bỏ đi sao?” Những giọt nước mắt vốn đã ngừng rơi, nay khi nhớ lại những lời Thái hậu nói, hai hàng châu lại tuôn trào. Nàng cảm nhận được rằng Hoàng tổ mẫu đã thay đổi, tuy rằng người vẫn yêu thương nàng như trước nhưng quả thật đã khác trước ít nhiều. Khổ một nỗi khác ở điểm nào nàng không thể chỉ rõ ra. “Đáng ghét.” Lòng đầy phiền muộn, khiến nàng không kìm được hét lên một câu. “Linh Nhi đang gọi ta có phải không?” Tư Đồ Hiên vừa cười vừa đẩy cửa bước vào, đôi mắt sâu nhìn nàng chằm chằm, thấy vành mắt nàng ửng hồng, chân mày hơi nhíu lại giãn ra, riêng hắn vẫn giữ nụ cười như trước. Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn lại hắn, không ngờ chẳng bao lâu hắn đã quay lại, trong lòng nàng vừa vui mừng lại vừa tức giận, “Chàng còn quay lại đây làm gì?” Tư Đồ Hiên bật cười, dáng vẻ cọp mẹ nhỏ này quả thật hiếm khi được chiêm ngưỡng. “Quay về nhận lỗi với Linh Nhi đấy mà.” Nói xong, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. “Hừ.” Kiều Linh Nhi không kìm được hừ lạnh một tiếng, nàng xoay người không thèm phản ứng. “Sao vậy? Vẫn còn giận ư?” “Ta nào có giận đâu.” “Thật sự không giận ư?” “Mắt chàng thấy ta tức giận à?” Kiều Linh Nhi quay đầu nhìn hắn với vẻ hậm hực. “Được rồi, được rồi, Linh Nhi không giận.” Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ chiều theo ý nàng. Ngẫm lại thì từ khi nào Thất gia biết dỗ dành người khác như vậy nhỉ? Kiều Linh Nhi bật cười, thế nhưng trong lòng vẫn giận lắm, nàng dẩu môi nói, “Đừng tưởng rằng cứ thế là ta tha thứ cho chàng.” Thật ra nàng không tin hắn sẽ hôn vị Lăng tiểu thư kia, thế nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Nếu không phải vì tư tưởng nàng chịu ảnh hưởng từ thế kỷ 21, chưa chắc đã nếm trải mùi vị này. Có lẽ đây cũng là một lỗi làm tình cờ quá đặc biệt. Tư Đồ Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn vươn tay toan kéo nàng vào lòng. Nào ngờ nàng lại giãy ra, hắn chỉ còn cách ôm chặt lấy nàng. “Là tại ta, ta không nên đỡ nàng ta khi bị ngã. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ bỏ mặc, để mặc nàng ta ngã nhào trên đất.” Tư Đồ Hiên chậm rãi nói, “Linh Nhi, nàng bớt giận đi có được không?” Kiều Linh Nhi vẫn im lặng. “Lăng tiểu thư vấp ngã, bên cạnh lại chẳng có ai hầu hạ, ta đang ở bên không thể đứng nhìn nàng ta bị thương, nếu không người nhà họ Lăng sẽ đến gây phiền toái.” Tư Đồ Hiên biết trong lòng nàng vẫn còn một cái gai nhỏ, nên đành tỉ mỉ giải thích. Trước đây sao chưa từng thấy chàng lo lắng? Bây giờ lại e ngại là thế nào? Kiều Linh Nhi bất mãn nhủ thầm. “Hôm trước khi thượng triều, người của Lăng gia dâng tấu bảo rằng vì nàng quay về nên khiến Nam Hạ bị hủy hoại. Linh Nhi, dù có thế nào ta cũng không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì.” Kiều Linh Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, sao nàng lại trở thành cái đinh trong mắt Lăng gia? Lẽ nào bỏ đi bảy năm rồi quay về vẫn khiến họ bất mãn? Chẳng lẽ nàng làm ảnh hưởng đến sự bành trướng của họ? Tư Đồ Hiên vì bảo vệ nàng nên buộc lòng phải ra tay? “Chàng vì bảo vệ ta nên mới ra tay cứu nàng ta?” Trong lòng nàng chợt thấy ngọt ngào. Tư Đồ Hiên gật đầu. “Nếu như không có bản tấu chương kia, chàng sẽ không nhúng tay?” Kiều Linh Nhi biết câu hỏi này có hơi trẻ con, thế nhưng vẫn không thể không hỏi. Tư Đồ Hiên bật cười, hắn lắc đầu chứ không nói gì. Đôi mắt sâu kia ẩn chứa tia giễu cợt, Kiều Linh Nhi căng thẳng liếc nhìn hắn, “Chàng cười cái gì?” Tư Đồ Hiên vẫn lặng thinh, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng. “Bỏ đi, không nói cũng được.” Đợi mãi chẳng thấy Tư Đồ Hiên đáp lại, Kiều Linh Nhi vội cắt ngang, xem ra câu hỏi kia có phần hẹp hòi, nàng cũng chẳng muốn khiến người nọ chê cười. “Ta biết mình không nên cố tình gây sự.” Đây là đang nhận lỗi ư? Dáng vẻ cúi đầu e ấp kia, Tư Đồ Hiên đâu nỡ ngó lơ, hắn vội lắc đầu, “Linh Nhi ngoan ngoãn như thế, ai dám nói nàng cố tình gây sự chứ.” Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy ấm áp, lại vừa chua xót, sau cùng nàng không kìm được vùi mặt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nức nở. Cái cảm giác được người khác yêu chiều đúng là tốt thật. Cổ nhân vẫn dạy: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Trong quan niệm của nàng chưa từng tồn tại thứ gọi là tam tòng tứ đức. Trong thế giới của nàng chỉ có khát vọng, khát vọng được yêu thương, được sủng ái, dù có bị nuông chiều đến hư cũng vui vẻ bằng lòng. “Hiên, chàng không sợ sẽ chiều hư ta chứ?” “Ta nguyện vui vẻ chịu đựng.” Kiều Linh Nhi bật cười khanh khách, “Chàng chiều hư ta, ta sẽ bắt nạt chàng, đến khi ấy chàng đừng mong hối hận.” Ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng, Tư Đồ Hiên không kìm lòng được vươn tay nhéo chóp mũi nàng, “Ta rất mong chờ.” Cơn giận trong lòng Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng tan thành mây khói, chỉ còn sót lại dư vị ngọt ngào. Thế nhưng giữa sự ngọt ngào lại chen lẫn lo lắng, đôi mày phượng hơi nhíu lại, “Hiên, chàng có cảm thấy Hoàng tổ mẫu hơi kì lạ không?” Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Hoàng tổ mẫu đã nói gì với nàng?” Thật ra Hoàng tổ mẫu chẳng nói gì, thế nhưng không hiểu vì đâu mà chỉ vài ba câu đã khiến nàng cảm thấy thật kì quái, thứ cảm giác này khiến lòng nàng bất an. “Không nói gì, chỉ là… Chỉ là cảm giác của ta mà thôi.” Chân mày Tư Đồ Hiên vẫn nhíu lại, giọng nói của hắn khiến ai nghe được cũng thấy như bình yên đang tràn về, “Nha đầu ngốc, nàng đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng tổ mẫu vẫn là Hoàng tổ mẫu, mọi chuyện đã có ta ở đây.” Ngẫm lại cũng phải, Hoàng tổ mẫu trước sau vẫn là Hoàng tổ mẫu, dù người làm gì cũng là vì suy nghĩ cho Nam Hạ, suy nghĩ cho Tư Đồ Hiên, hà tất phải suy nghĩ nhiều. Thế là nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt nàng, “Là chàng nói đấy nhé, tất cả đã có chàng ở đây.” Giữa đôi mắt đen láy ẩn hiện tia giảo hoạt. Tư Đồ Hiên bật cười, hắn gật đầu, “Ừ, đã có ta.” “Chàng mau giải thích cho ta hay, vì sao hôm nay sáng sớm đã có đông người đến phủ làm khách?” Kiều Linh Nhi không ghìm được ý trách cứ, tuy biết rằng những người kia đến đây không phải ý của Tư Đồ Hiên, nàng chỉ muốn cho hắn biết rằng nàng khó chịu trong lòng, nàng vì bọn họ mà thấy khó chịu. Ạch, thế này chẳng phải là muốn được hắn cưng chiều hơn sao! Quả nhiên đã bị hắn làm hư rồi. “Nếu họ đến khiến nàng không vui, lần sau không cho đến đây nữa.” Kiều Linh Nhi chớp chớp đôi mắt ngọc, dường như đang muốn khẳng định tính chân thực trong lời nói của hắn. “Bỏ đi, nếu khách lại đến thì cứ chặn ở cửa vương phủ, nếu quy củ lễ nghĩa thì mời vào.” Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau lại chớp mắt, “Thế nhưng Hiên à, nếu ở vương phủ xảy ra chuyện khiến các vị tiểu thư bị thương thì phải làm sao?” “Ngộ thương không có tội.” Tư Đồ Hiên tận lực phối hợp. Những kẻ ấy muốn chơi một chuyến, hắn cũng sẵn lòng theo tiểu cô nương của mình chơi một phen, nào có ngại ngần gì. Dù gì những kẻ trong kinh thành đều là một đám ăn không ngồi rỗi, hắn không muốn thấy nàng chịu thiệt thòi. Kiều Linh Nhi không nhịn được mà bật cười, nàng choàng tay ôm cổ hắn, chạm môi thật khẽ vào má, khi hắn còn chưa hoàn hồn nàng đã nhảy xuống bước về phía cửa, “Ta đói bụng rồi.” Sau đó lập tức xoay người bỏ ra ngoài. Một lúc sau Tư Đồ Hiên mới bình tĩnh lại, hắn lướt nhẹ ngón tay qua chỗ bị hôn, trong lòng bỗng như nở hoa, dáng vẻ tuấn tú rạng ngời biểu lộ rõ nét. “Linh Nhi, chờ ta một chút.” Tư Đồ Hiên đứng bật dậy, vội vàng đuổi theo. Lúc hắn toan đuổi theo nàng thì chạm mặt Thời Bố đang dẫn Hồ Chiếu bước đến cửa viện.